Edit: Ry

Trước khi tách ra, Giải Dương hỏi Kha Lam phương thức liên lạc của Hứa Thần Hạo. Trước đó khi bàn chuyện, ba người đã nhất trí cho rằng không có Hứa Thần Hạo, IUD sẽ không có linh hồn, nên quyết định mời anh ta về.

Đồng Kiếm có hơi do dự: “Liệu có mời được anh Hạo về không? Lúc trước anh ấy dứt khoát lắm, luôn nói mình mệt mỏi rồi, không muốn tiếp tục bán sức cho ngành giải trí nữa.”

Mấy ngày nay Kha Lam đã hiểu được rất nhiều chuyện, y lắc đầu nói: “Không, không phải là anh ấy mệt mỏi, mà là anh ấy muốn bảo vệ bọn mình. Anh ấy thông minh như vậy, hẳn là đã thấy rõ tâm tư của Mạc Bân từ lâu, biết IUD sớm muộn cũng sẽ sụp đổ.  Anh ấy sợ Mạc Bân làm loạn nên mới giấu diếm bọn mình, quyết tâm làm người mang tội. Kết quả là Mạc Bân lại không xứng với sự hi sinh của anh ấy, ngay cả dũng khí mở miệng thuận theo tình hình lúc đó mà nói một câu tan rã cũng không có, cứ hèn nhát nên mới khiến mọi chuyện thành ra như vậy.”

Đồng Kiếm ngơ ngác.

“Đồng Đồng, từ đầu đến giờ, thứ Mạc Bân để ý chưa bao giờ là IUD, mà là những gì IUD có thể mang lại cho hắn, chúng ta đã hiểu ra quá muộn.”

Đồng Kiếm nắm chặt tay, quay đi dùng sức dụi mắt, không nói gì.

Kha Lam lại nhìn về phía Giải Dương, y nói: “Tôi sẽ giải thích với Thần Hạo tình hình hiện giờ, sau đó bảo anh ấy chủ động liên hệ với cậu. Cậu yên tâm, chắc chắn anh ấy sẽ trở lại.”

Giải Dương gật đầu.

Đã bàn xong việc, Giải Dương quay người rời đi. Đi được hai bước anh bỗng đứng lại, trở lại bên cạnh xe của Đồng Kiếm và Kha Lam, gõ lên cửa kính bên phía Kha Lam.

Kha Lam kéo cửa kính xuống, hỏi: “Sao vậy, còn quên chuyện gì sao?”

“Quên mất chút chuyện nhỏ. Tôi có hơi tò mò, trước khi tôi tới Thế Kỷ, hai người đã nghe và nhìn thấy những gì?”

Kha Lam khựng lại, rồi trả lời: “Lúc bọn tôi được nhân viên phục vụ đưa tới phòng thì có nghe bọn họ nói chuyện, họ nói hôm nay nguyên tầng đó phải để trống cho cậu, còn nói cậu là ông chủ nhỏ, phải cẩn thận tiếp đãi. Giải Dương, cậu yên tâm, những chuyện liên quan tới gia thế của cậu, tôi và Đồng Đồng sẽ không hé răng với ai.”

Đồng Kiếm ngồi ở ghế phụ cũng vội vàng cam đoan.

“… Vậy cảm ơn hai người.” Giải Dương nói cảm ơn xong thì lùi lại, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, sau đó cúi đầu nghiền ngẫm ba chữ “ông chủ nhỏ” một chút, cười. Trong nguyên tác, Cừu Hành chưa từng xác định thân phận của bia đỡ đạn với người ngoài, xem ra cánh bướm anh đây đã bắt đầu có ảnh hưởng với cốt truyện.

Có khả năng đám chó săn vẫn còn đang canh ở ký túc xá, Giải Dương không muốn trở về, bèn bảo Ngô Thủy đổi hướng lái sang thành phố C, quyết định đến báo danh sớm một ngày. Trên đường đi, anh dành chút thời gian để xem hướng gió trên Weibo.

Trải qua một đêm lên men, hot search #IUD tự hủy danh tiếng# đã vững vàng chen lên mười vị trí đầu, trọng điểm đám fan hâm mộ lên án từ tối qua đến giờ là việc “Giải Dương giả bệnh” và “Giải Dương bôi đen IUD trong chương trình «Xin chào kỳ nghỉ»”, đã chậm rãi lái sang “Văn Ý bị cái gì mà ký một tân binh vô tích sự như Giải Dương vào IUD” “Hoài nghi Giải Dương có chỗ chống lưng” với “Giải Dương coi IUD như bệ đỡ để debut”.

Đám fan hâm mộ còn ngấm ngầm lôi cái thân phận là sinh viên khoa diễn xuất của Giải Dương ra để cam đoan là Giải Dương gia nhập IUD chỉ để ké chút fame từ concert tròn 5 năm của họ, đợi đủ nổi tiếng rồi sẽ tách ra chính thức debut là nghệ sĩ solo, quay sang đóng phim.

Không chỉ Giải Dương, Hồ Tiêu cũng bị fan lôi vào âm mưu này. Đám fan nghi ngờ Hồ Tiêu thấy IUD không được nên định cho tân binh giẫm lên IUD, còn mắng Hồ Tiêu đuổi một Hứa Thần Hạo đi rồi còn chưa đủ, phải làm cho IUD tan rã mới thấy vui.

Giải Dương lướt đến mấy bài đăng Weibo mắng Hồ Tiêu thì rất bất ngờ, nhíu mày.

Tất cả tiết tấu trên Weibo đều là tác phẩm của Mạc Bân, hiện giờ còn kéo theo cả Hồ Tiêu, Mạc Bân làm như vậy chẳng lẽ là ngoài khiến IUD tan rã ra, gã còn muốn đổi người đại diện à?

Vậy Hồ Tiêu có biết ý định của Mạc Bân không? Nếu như Hồ Tiêu biết…

“Ông chủ.”

Giải Dương hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn Ngô Thủy: “Sao?”

“Tổng giám đốc Giải tới.”

“Ai?”

Ngô Thủy ra hiệu ở đằng trước: “Ba của ngài, tổng giám đốc Giải Tu.”

Giải Dương cất điện thoại, nhìn về phía trước, chỉ thấy ở ngay trước cổng trường đại học C là Giải Tu đứng chiễm chệ như thần giữ cửa, hai tay chống nạnh, ánh mắt đi đi lại lại giữa đám học sinh đến báo danh khai giảng, vẻ mặt cực kỳ xấu xí.

Ngô Thủy uyển chuyển hỏi: “Có cần tôi đi xử lý một chút không?”

Giải Dương nhớ tới việc đã từng đồng ý với Cừu Hành sẽ giúp tăng tốc độ phá sản của nhà họ Giải, lắc đầu: “Không cần, anh gọi ông ta vào đây. Đúng rôi, ông ta đã từng gặp anh chưa?”

“Rồi ạ.”

“Vậy đi đi, chắc chắn ông ta sẽ đi theo anh.”

Ngô Thủy gật đầu, tìm một chỗ đỗ xe, sau đó xuống xe đi về phía Giải Tu.

Mấy phút sau, Giải Tu với vẻ mặt niềm nở vui vẻ chạy theo Ngô Thủy đi đến bên cạnh xe, thấy Ngô Thủy định mở cửa cho lão thì vội vàng vươn tay ngăn lại. Lão nói: “Không cần không cần, để tôi tự làm là được rồi. Thật không ngờ lại gặp tổng giám đốc Cừu ở đây, lần trước không được gặp ngài, tôi đã cảm thấy rất tiếc nuối, hai ngày nay luôn nghĩ không biết có nên — Tại sao lại là mày?!”

“Đương nhiên là tôi. Giải Tu, ông đứng trước cổng trường tôi làm gì?”

Giải Tu nhìn thấy Giải Dương, căm phẫn và nôn nóng tích tụ suốt mấy ngày qua lập tức bùng nổ, thò tay tóm lấy Giải Dương: “Mày còn hỏi tao đến trường mày làm gì, nếu không phải tao không gọi được cho mày thì mày nghĩ tao muốn đến đây hả? Rốt cuộc mày đã nói gì với Cừu Hành, vì sao mà hắn cũng không tiếp cuộc gọi của tao nữa hả, chuyện hợp tác trước đó đã bàn rất tốt rồi giờ cũng lại không tiếp tục, mày cút ra đây cho tao!”

Giải Dương không những không cút ra mà còn nhẹ nhàng tóm lấy cái tay của Giải Tu, kết hợp với Ngô Thủy ở ngoài, quả thực là “đỡ” Giải Tu vào trong xe.

Giải Tu lảo đảo ngã xuống ghế, càng thêm tức giận, còn chưa ngồi vững đã giơ tay muốn đánh Giải Dương. Giải Dương trở tay ấn lão lên ghế, dùng sức tóm lấy gáy lão, lành lạnh nói: “Đã từng nghe câu này chưa? Bạo lực gia đình sẽ không được chết tử tế đâu.”

Giải Tu đần mặt, sau đó giận dữ, dùng sức giãy giụa: “Giải Dương, tao là ba mày, mày lại dám đánh tao!”

“Tôi đánh ông đấy. Giải Tu, ông muốn gặp Cừu Hành đúng không?”

Giải Tu ngừng giãy dụa, khó khăn ngửa đầu nhìn về phía Giải Dương, miễn cưỡng tỉnh táo lại, lão hỏi: “Giải Dương, mày có ý gì?”

“Chẳng có ý gì cả. Ông muốn gặp Cừu Hành thì tôi dẫn ông đi gặp.” Giải Dương thả lão ra, sửa sang lại quần áo bị lão làm cho lộn xộn, nói với Ngô Thủy: “Đến Vinh Đỉnh.”

Ngô Thủy khởi động ô tô.

Giải Tu được thả ra thì vội vàng xoay người ngồi xuống, xoa cổ tay bị đau. Lão muốn đánh Giải Dương nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, hỏi: “Mày thật sự có thể đưa tao đến gặp Cừu Hành?”

Giải Dương không thèm để ý đến lão, móc điện thoại ra.

Giải Tu oán hận trợn mắt với Giải Dương, cực kỳ muốn dạy cho anh một bài giống như hồi trước, nhưng lại kiêng dè Ngô Thủy ở đằng trước lái xe, đành phải gắng gượng nhịn xuống.

Giải Dương không nhìn ánh mắt của Giải Tu, ấn mở Wechat của Cừu Hành, nhắn tin cho hắn: Có rảnh không?

Cừu Hành trả lời ngay tức khắc: Không rảnh.

Giải Dương: Mang tiền đến cho anh.

Cừu Hành: Gì?

Giải Dương: Hiện giờ Giải Tu đang ở trên xe của tôi, tôi đang trên đường đến Vinh Đỉnh.

Một lúc lâu sau.

Cừu Hành: Giải Tu tới tìm cậu?

Giải Dương: Ừ.

Cừu Hành: Về nhà.

Giải Dương lễ phép nhắn lại một dấu hỏi chấm.

Cừu Hành không trả lời, mấy giây sau, di động Ngô Thủy gác ở cạnh tay lái vang lên. Ngô Thủy kết nối cuộc gọi, tiếng Cừu Hành truyền ra: “Đưa Giải Dương về hoa viên Cảnh Hà, tôi sẽ về ngay.”

Ngô Thủy không kịp trả lời đã bị cúp máy. Y nhìn Giải Dương qua kính chiếu hậu: “Ông chủ.”

“Nghe Cừu Hành đi.”

Ngô Thủy lập tức đổi hướng, chuẩn bị quay đầu.

Giải Tu chứng kiến hết những chuyện này, rốt cuộc không nuốt nổi cục tức, bắt đầu móc mỉa: “Chẳng trách lại dám không nhận điện thoại của tao, còn dám có thái độ này với tao, hóa ra là lọt vào mắt xanh rồi. Trước kia tao đúng là nhìn nhầm mày, tưởng mày là một đứa thành thật, giờ tao mới hiểu, quả nhiên mày giống y hệt mẹ mày, là một đứa vô ơn không biết thân biết phận!”

“Mẹ nào?” Giải Dương nghiêng đầu nhìn lão, cười như không cười: “Là người mẹ ruột bị ông đánh đập đến mức không chịu được mà tự sát, hay là ả mẹ kế giật chồng người khác hiện giờ? Nếu thế thì mụ ta vẫn rất hiểu tôi đấy, dù sao thì tôi có một người ba như ông, không làm đứa vô ơn thì đúng là lãng phí cái thân thế trời cho này.”

Giải Tu nghẹn lại, da mặt co rút, muốn phản bác nhưng trong chốc lát lại không biết nên nói gì, cuối cùng kìm nén tức giận đầy bụng, sầm mặt không nói gì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play