Tôi nhìn môi cô ta, nứt nẻ đến không còn sự sống, suy cho cùng thì cô ta đã hôn mê ở nhà tôi bảy tám ngày, huống chi trên đường tới đây, cô ta cũng không uống lấy 1 giọt nước, chuyện này xem ra cũng là bình thường.
Nhưng khi nhìn cằm và môi của cô ta, sao tôi lại có cảm giác quen thuộc thế nhỉ? Tuy tôi đã cố nghĩ kỹ rồi những không nhớ ra nổi. Tôi đành lắc lắc đầu.
“Đã bao lâu không ăn gì rồi?” Ông chủ hỏi.
Làm sao tôi có thể trả lời câu hỏi này? Thần sông người ta cũng không cần ăn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT