Toàn bộ cao trung Cửu Lam dường như bởi vì có học sinh mới chuyển đến mà trở nên náo nhiệt hẳn, thiếu niên thiếu nữ 17-18 tuổi thanh xuân đẹp đẽ, đối với người khác phái đặc biệt là với những người ưu tú đều có chút cảm giác khác biệt, càng ngày càng nhiều người cứ hết tiết là chạy khỏi lớp rồi lại đỏ mặt trở về học tiếp.
Người đẹp trai đi đến đâu cũng đều thu hút ánh mắt của mọi người, chỉ mới khai giảng được một tuần thôi mà ba chữ Thẩm Mặc Kỳ đã được các bạn nữ đọc lên cả ngàn lần. Cửa ban khoa học tự nhiên luôn có rất nhiều bạn nữ làm bộ tình cờ đi ngang qua chỉ để có thể ngắm nhìn sườn mặt kia.
Hạ Noãn Dương chống cằm, nhìn bầy chim nhạn bên ngoài cửa sổ đang bay về phía nam, nhẹ nhàng thở dài một hơi, kể từ ngày khai giảng đó đến bây giờ, số lần cô nhìn thấy Thẩm Mặc Kỳ không vượt quá ba lần.
Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến việc được học cùng một trường với cậu ấy là cô lại thấy vui hẳn lên.
"Noãn Dương, đây, cho cậu này." Tô Miên giống như lấy lòng mà đem đồ vật trong tay đặt lên bàn của Hạ Noãn Dương, rồi lại cười hì hì nhìn Hạ Noãn Dương.
Hạ Noãn Dương sửng sốt một chút, cô cầm lấy đồ vật trước mặt, nghi hoặc nhìn Tô Miên đang cười quyến rũ bên cạnh cô:
"Cậu bị làm sao vậy?"
"Cậu cảm thấy đội trưởng đội bóng rổ thế nào?" Tô Miên thuận thế ngồi vào cạnh Hạ Noãn Dương lại ôm lấy cánh tay của cô.
Hạ Noãn Dương nhíu mày cả buổi cũng chẳng nhớ được đội trưởng đội bóng rổ là thần thánh phương nào. Lại thấy khoé miệng Tô Miên giật giật vài cái rồi cô ấy khẽ gãi mấy cái vào hông Hạ Noãn Dương.
"Cậu cái con nhóc này, học nhiều quá sắp ngốc luôn à! Đội trưởng đội bóng rổ của trường chính là Lưu Nhiên ấy, cậu ấy học bên ban hóa, là cái cậu học ở cao trung Tây Nam." Tô Miên nhìn Hạ Noãn Dương với ánh mắt cảm giác như hận rèn sắt không thành thép*, "Lưu Nhiên nhờ tớ đem đồ vật đưa cho cậu, cậu ấy muốn hỏi xem thử bảy này cậu có rảnh không, nếu rảnh thì mời cậu đi xem cậu ấy thi đấu bóng rổ."
Hạ Noãn Dương chớp chớp mắt đường như đã hiểu ra điều gì, cô nhíu mày lại rồi lập tức đem đồ đẩy qua: "Cậu trả lại đồ cho cậu ta đi, tớ không nhận đâu."
"Uầy, cậu đây là muốn kéo thêm thù hận cho tớ à? Lưu Nhiên so với Thẩm Mặc Kỳ cũng chẳng kém, thật đấy! Cũng có rất nhiều người thích cậu ấy, cậu cứ thử một chút biết đâu sau đó lại thích thì sao." Tô Miên xoa xoa tóc Hạ Noãn Dương, "chậc chậc, làm mỹ nữ tốt thật đấy, đâu giống tớ vừa béo vừa lùn giống hệt nữ hán tử*."
Cô ấy nhẹ nhàng thở dài một hơi, không chút thương xót nào mà đem tay Hạ Noãn Dương đẩy trở về: "Cậu vẫn nên nhận đi."
"Đừng kéo dài chủ đề." Hạ Noãn Dương đem đồ vật đẩy lại.
Tô Miên hạ thấp giọng, ghé sát vào người Hạ Noãn Dương: "Cậu thích Thẩm đại thần phải không?"
Hạ Noãn Dương khẽ đẩy đầu Tô Miên ra rồi lấy quyển sách bên cạnh, tùy ý mở ra:
"Cậu nói bậy bạ gì đó."
Tô Miên nhìn sườn mặt ửng đỏ của Hạ Noãn Dương, thè lưỡi: "Được, Được, vậy tớ giúp cậu đem đồ trả lại, à phải rồi, còn trận đấu bóng rổ cậu có đi xem không, nghe nói Thẩm đại thần cũng tham gia thi đấu đó."
"Hả?" Hạ Noãn Dương theo phản xạ có điều kiện mà ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt ngập tràn ý cười của Tô Miên, cô liền đỏ mặt đến tận mang tai: "Tớ đâu có nói sẽ không đi xem thi đấu bóng rổ đâu, mau đi, mau đi đem đồ trả cho người ta!"
Hạ Noãn Dương lại cúi đầu lần nữa, làm bộ mất kiên nhẫn phất phất tay. Sau khi Tô Miên rời đi, cô mới chậm rì rì mà ngẩng đầu lên, sờ vào khuôn mặt nóng bỏng của mình lại rũ mi mắt xuống.
Cậu ấy cũng chơi bóng rổ.
Ngày thứ bảy hôm ấy, mặc dù được nghỉ nhưng cao trung Cửu Lam vẫn tấp nập người như ngày thường, Tô Miên lôi kéo Hạ Noãn Dương len lỏi trong biển người, sân thể dục đầy ắp tiếng mọi người trò chuyện, rất nhiều vị trí đều có người ngồi.
Nếu là trước kia, thi đấu bóng rổ cũng không có nhiều người đến xem như vậy.
Tô Miên dậm chân nhìn bốn phía xung quanh, đôi mắt cô ấy lúc này như sắp bốc lửa: "Tớ đã nói với cậu là phải tới sớm một chút rồi, cậu nhìn xem, chỗ nào cũng bị người chiếm hết rồi, biết phải làm sao bây giờ."
Hạ Noãn Dương sửa sang lại đầu tóc của mình, cô ủy khuất mà cúi đầu.
Tô Miên lại nhìn bốn phía chung quanh, thấy có người đang đi về phía bọn cô liền vẫy tay: "Lưu Nhiên."
Hạ Noãn Dương ngẩng đầu nhìn, cô khẽ nhíu mày nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười nhẹ theo phép lịch sự.
"Chào cậu." Nhìn thấy Hạ Noãn Dương khiến nụ cười của Lưu Nhiên càng tươi hơn.
"Chào cậu." Hạ Noãn Dương nhàn nhạt mà cười, từ góc độ nào đó mà nói thì Lưu Nhiên cũng là một anh chàng đẹp trai, nhưng cậu ta cùng Thẩm Mặc Kỳ lại là hai phong cách hoàn toàn khác nhau.
Hạ Noãn Dương vẫn tương đối thích phong cách của Thẩm Mặc Kỳ hơn.
Ánh mắt Tô Miên liên tục đảo quanh nét mặt hai người, cô ấy trợn tròn mắt: "Bạn học Lưu, cậu thật sự làm lơ tớ sao?"
Lưu Nhiên có chút xấu hổ mà xoa xoa hai tay.
"Còn không tìm chỗ ngồi cho bọn tớ, tên nhóc nhà cậu cũng thật chậm." Tô Miên đẩy Lưu Nhiên đi, "Đừng nhìn nữa, da mặt tiểu mỹ nhân nhà tớ rất mỏng."
Hạ Noãn Dương khẽ trừng mắt liếc Tô Miên một cái lại có chút xấu hổ nên vội quay về phía nơi khác.
"Các cậu đợi chút nhé, để tớ tìm giúp các cậu." Lưu Nhiên nói xong liền xoay người chạy đi.
"Cậu làm gì mà lại nhờ cậu ấy tìm giúp bọn mình." Hạ Noãn Dương nhíu mày nhìn xung quanh, nhưng vẫn chưa tìm được người cô muốn thấy khiến trong lòng cô không khỏi có chút mất mát.
"Noãn Dương."
Hạ Noãn Dương sửng sốt một chút, lúc này Tô Miên khẽ chọc vào tay cô, khẽ chớp mắt cô đờ đẫn quay lại: "A, Chào.. cậu."
Thẩm Mặc Kỳ đã thay xong quần áo, là đội màu xanh áo số 6. Cậu đứng trước mặt cô, tuy chỉ mới một năm không gặp nhưng cậu ấy đã cao hơn cô rất nhiều khiến Hạ Noãn Dương không thể không ngước nhìn.
"Chỗ em gái tôi vẫn còn chỗ trống." Thẩm Mặc Kỳ nhìn bộ dạng ngờ nghệch của Hạ Noãn Dương khoé miệng không khỏi cong lên, một độ cong khó phát hiện.
"Nhưng mà, Lưu Nhiên đã đi giúp bọn tớ tìm vị trí rồi." Hạ Noãn Dương chớp chớp mắt lấy lại tinh thần.
"Cậu chắc chắn cậu ta tìm được chỗ chứ?" Thẩm Mặc Kỳ nhìn Lưu Nhiên đang hướng về phía bọn họ đang đứng chạy đến, trong mắt hiện lên một tia không vui khó thấy.
Tô Miên đứng ở một bên không nói gì chỉ khẽ kéo tay Hạ Noãn Dương, hóng hớt cười, Hạ Noãn Dương thấy vậy liếc Tô Miên một cái. Lưu Nhiên nhìn thấy Thẩm Mặc Kỳ đang đứng cạnh Hạ Noãn Dương thì hơi sửng sốt, biểu tình tựa hồ có chút cứng đờ lại có chút áy náy nhìn Hạ Noãn Dương.
"Đi thôi." Thẩm Mặc Kỳ kéo tay Hạ Noãn Dương.
Tô Miên cười khoái trá lại vỗ vỗ bả vai Lưu Nhiên: "Chàng trai à, kháng chiến chưa thành công còn cần nỗ lực thêm."
Hạ Noãn Dương bị Thẩm Mặc Kỳ nắm tay dắt đi, tâm tư không khỏi vào cõi thần tiên, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay của cậu, gương mặt bất giác đã đỏ lên vì ngại.
Lục Nghi đứng trên cao nhìn thấy Hạ Noãn Dương, lại nháy mắt với Thẩm Mặc Kỳ nhưng anh chỉ lạnh nhạt nhìn lướt qua Lục Nghi.
"Noãn Dương, mau qua đây, tớ giữ chỗ giúp cậu đấy!" Lục Nghi hướng Hạ Noãn Dương mà vẫy vẫy tay.
"Được, tớ qua ngày." Tô Miên cùng Hạ Noãn Dương ngồi xuống bên cạnh Lục Nghi: "Cám ơn nhé, người đẹp."
"Đừng khách khí, đừng khách khí." Lục Nghi phất phất tay vô cùng khí thế, lúc này Hạ Noãn Dương cảm thấy đầu óc của mình vô cùng hỗn loạn, hình tượng Lục Nghi trong lòng cô vẫn luôn giống như một tiểu thư khuê các, ôn nhu và lễ nghĩa.
Tô Miên không sợ sinh sự, chỉ một lát thôi mà cô đã cùng Lục Nghi kết thân, còn vô cùng buồn nôn mà vừa ôm lấy tay người ta vừa gọi người ta là tiểu Nghi Nghi.
Tiếng còi từ sân bóng rổ truyền đến, trận thi đấu đã bắt đầu. Lực chú ý của Tô Miên lập tức dồn lên sân bóng.
Hạ Noãn Dương nhìn bóng hình màu lam đang chạy vội trên sân bóng trước mắt có chút hoảng hốt.
"Cậu thích anh trai tớ phải không." Không biết từ khi nào Lục Nghi đã ghé sát vào tai Hạ Noãn Dương, trên môi nở nụ cười như đã hiểu rõ.
"Hả?" Hạ Noãn Dương sửng sốt một chút, nhìn thấy thiếu nữ trước mắt đang tươi cười, mất vài giây để cô phản ứng lại câu nói của Lục Nghi, liền cuống quýt lắc tay: "Không phải, không phải.."
Lục Nghi sửng sốt đôi chút giống như không nghĩ tới Hạ Noãn Dương sẽ phản ứng kịch liệt như vậy, cô duỗi tay, chọc vài cái lên mặt Hạ Noãn Dương: "Mặt cậu đều đã đỏ lên như này rồi."
Hạ Noãn Dương cúi đầu ngay lập tức.
Lục Nghi ngẩng đầu lại nhìn sườn mặt của Hạ Noãn Dương: "Cũng phải, thời tiết nóng như vậy, mặt cậu như này là do phơi nắng, có đúng không?"
"Đúng." Một lúc sau khi trả lời Hạ Noãn Dương mới phát hiện ra mình bị trêu chọc liền cúi đầu xuống thấp hơn.
"Hôm qua anh tớ nhờ giữ giúp hai chỗ, tớ còn tưởng giữa hai người đã xảy ra chuyện gì đó, hóa ra là do tớ nghĩ nhiều."
Lục Nghi nhướng mày nói.
Biểu tình Hạ Noãn Dương cứng lại, trái tim cô không chịu khống chế mà đập liên hồi.
"A! Thẩm Mặc Kỳ cố lên."
"Ách! Quá đẹp trai! A nam thần!"
Tiếng hét chói tai của các bạn nữ xung quanh không ngừng truyền vào tai Hạ Noãn Dương, đột nhiên Tô Miên bắt lấy tay Hạ Noãn Dương kích động mà lay: "Noãn Dương, Noãn Dương mau nhìn đi! Là Thẩm học bá! Quá đẹp!"
Hạ Noãn Dương ngước mắt nhìn qua, chỉ thấy động tác của Thẩm Mặc Kỳ như nước chảy mây trôi, linh hoạt né tránh mặc cho đội đỏ ra sức ngăn cản, nhẹ nhàng ném bóng vào rổ. Trong lòng Hạ Noãn Dương có chút buồn bực, hình như trước kia cô chưa từng thấy cậu ấy chơi bóng cùng bọn con trai bao giờ, mỗi lần có người rủ đi chơi bóng, cậu ấy đều tìm đủ các loại lý do để từ chối. Bắt đầu từ khi nào mà kỹ năng chơi bóng của cậu ấy lại tốt đến như vậy?
Cô cứ như vậy mà bất giác nhìn chằm chằm Thẩm Mặc Kỳ những năm phút, trên sân bóng Thẩm Mặc Kỳ nhìn bạn nữ ngồi ở phía phòng nghe nhàn nhạt cười, mặc dù bây giờ không nhìn thấy được biểu tình của đối phương, nhưng anh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bộ dáng cô đang dại ra mà nhìn mình.
Không khống chế được chính mình, cậu liền hướng cô phất phất tay, hành động này tuy vô tình nhưng cũng đổi lấy được một loạt tiếng hú hét từ các bạn nữ, ở mỗi một tầng lớp trai đẹp luôn là sinh vật được chào đón.
Hạ Noãn Dương nhìn bóng dáng Thẩm Mặc Kỳ: Cậu ấy là đang vẫy tay với mình sao? Nghĩ đến đây, mặt cô lại bất giác đỏ lên.
[ Đôi lời của tác giả: Sân bóng rổ ở trường học mấy năm nay đều không nhìn thấy được trai đẹp lần nào, hơn nữa còn lùn.]
*Chú thích:
* Hận rèn sắt không thành thép: Kiểu như "bất lực" mà chúng ta vẫn hay dùng.
* Nữ hán tử: Dùng để chỉ những cô gái độc lập, mạnh mẽ, khá là nam tính.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT