Xuyên Thành Vợ Kế Pháo Hôi Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn

Chương 2: Một chút cũng không quen


2 tháng

trướctiếp

Đối tượng kết hôn lần ba của nam chính, trên thực tế cũng không thể nói là kết hôn lần ba mà chỉ có thể nói là một người làm bạn. 

Thời điểm Giang Hoài 65 tuổi, té ngã bị thương ở chân, bảo mẫu trong nhà đã chiếu cố cha con Giang Hoài mười mấy năm, ngày đêm chăm sóc, làm cha con Giang Hoài cảm động.

Bảo mẫu hơn bốn mươi tuổi, ôn nhu hiền huệ, lại không có con cái, Giang Hải cảm thấy cha mình sống một mình không an toàn, suy nghĩ ra chủ ý tác hợp Giang Hoài cùng bảo mẫu. 

Nếu là thật cho rằng đây là đại kết cục, vậy sai rồi.

Thời điểm Giang Hoài 70 tuổi, bảo mẫu cũng lại qua đời, vừa lúc này tập đoàn gặp nguy cơ, Giang Hoài tuổi đã lớn lại tái nhậm chức, mang theo con trai tiếp tục ở trên thương trường chém giết, thành tựu với một địa vị truyền kỳ, trong quyển sách này lấy tập đoàn Giang thị như mặt trời ban trưa làm dấu chấm câu viên mãn.

Quyển sách này quả thực chính là viết về nam tần Long Ngạo Thiên, nữ tần Mary Sue a!

Mà việc phát sinh ở hai ngày trước, cũng là ngày thứ tư nguyên chủ kết hôn, nam chính nhận được tin tức mình đã kết hôn liền vội vàng về nhà, nhìn thấy một người vợ sống sờ sờ trước mặt đang cùng mẹ chồng cãi nhau kịch liệt!

Cô xuyên tới đúng thời điểm này, quả thực là hiện trường đầy xấu hổ.

Nói giỡn, hiện tại thân thể này là của cô, cô có thể để người ta chỉ thẳng vào mũi mắng sao?

Tôn Khinh lập tức chỉ vào mũi người ta mắng trở về, lúc ấy chính là muốn một cái hình dung từ nói, kia kêu một cái lực bạt sơn hề, ngạnh sinh sinh ngăn cơn sóng dữ, đem nhược thế thành cặn bã địa vị đẩy hướng điểm cao.

Nhưng mà trăm triệu lần không nghĩ tới, vừa vặn lúc này, Giang Hoài vào cửa.

Hơn nữa thấy cô mắng Điền Thúy Lan xem rõ ràng!

Không có làm cô xấu hổ quá lâu, Giang Hoài liền xoay người đi rồi.

Vừa đi chính là hai ngày, đến bây giờ còn không có trở về!

Nằm hai ngày, mệt mỏi, đói bụng!

Quay đi vòng lain cũng trở về không được, Tôn Khinh quyết định không thể ủy khuất chính mình.

“Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng”, tiếng đập cửa như cũ vang lên tiếp tục, thật phiền!

“Gõ cái gì gõ, cửa gõ hỏng rồi, bà tiêu tiền sửa a!” 

Một giọng nói rống lên từ bên trong vang ra, tiếng đập cửa đột nhiên im bặt.

Ngay sau đó lại là một trận chửi rủa.

“Tôn Khinh, ta đã cho mặt mũi lại không cần, lúc trước chính là ba mẹ ngươi cầu bọn ta để ngươi gả vào, nói tốt là gả vào hầu hạ người nhà bọn ta, ngươi nhưng khen ngược, thật sự tự cho mình là thiên kim đại tiểu thư, ngươi chính là con gái của một nhà tuyệt hậu, cha mẹ ngươi cả đời sinh không được con trai, xảy ra chuyện gì còn trông cậy vào cả gia đình bọn ta xuất đầu sao……”

Tôn Khinh vẻ mặt tối tăm, mắng chính diện cô thì có thể, cô tùy thời phụng bồi. Mắng ba mẹ nguyên chủ không thể được!

Nhanh chóng tiến lên, loảng xoảng một tiếng đem cửa mở ra.

“Tuyệt hậu thì làm sao, tuyệt hậu thì ăn cơm nhà người sao, nói nhà chúng tôi tuyệt hậu, nhà các người không so với nhà chúng tôi tốt hơn chỗ nào đâu, ai không biết Điền Thúy Lan bà có cái đức hạnh gì, Giang Hoài mười mấy tuổi đã bị bà bức sống không nổi phải ra ngoài làm công nhân, con gái của bà mới mười mấy tuổi đã phải bán con trai ruột để đổi lễ hỏi, nhà của chúng tôi có tuyệt hậu, nhưng không làm chuyện tuyệt hậu này. 

Nhà các người không phải tuyệt hậu, làm đều là chuyện thiếu đạo đức, liền súc sinh đều không bằng!” 

Tôn Khinh không chút lưu tình nào một câu lại một câu phát ra, đem Điền Thúy Lan tức thở hổn hển, rất nhiều lần muốn xen mồm, chính là không cắm vào được, nghẹn đến đỏ mặt tía tai, thiếu chút nữa tức ngất.

“Tôn Khinh, ngươi lăn cho ta, nhà bọn ta không nhận người con dâu như ngươi!” 

Điền Thúy Lan hoãn lại thù cuồng loạn thét chói tai!

Tôn Khinh trợn trắng mắt liếc nhìn bà ta một cái, làm trò trước mặt Điền Thúy Lan, một chân đá văng cửa phòng bếp.

Hai ngày nay cô đã không ăn cơm, bụng rất đói, ăn no lại thu thập bà ta sau!

Điền Thúy Lan vừa thấy Tôn Khinh hướng về phía tủ mà đi, rốt cuộc bất chấp đang mắng người, rống rống lên hướng tới phòng bếp chạy.

“Ngươi một người không thân không quen, muốn ăn về Tôn gia của ngươi mà ăn, đừng động vào đồ vật nhà ta……” 

Điền Thúy Lan mới vừa vươn tay muốn đi túm lấy Tôn Khinh, một con dao phay trực tiếp chặn ở giữa hai người.

“Bà tới đây nha, còn dám tiến tới phía trước một bước, tin hay không tôi liền coi bà như gà mà băm!” 

Tôn Khinh đuôi mắt liếc nhìn, giơ lên con dao phay trong tay lên cao, lại chặt mạnh xuống.

“A…… Giết người……” Tiếng thét chói tai trong nháy mắt vang lên.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp