[1]

Kết quả kỳ thi tháng đầu của khối 12 đã có, tôi lại đứng hạng hai.

Một đám người đứng tụ tập trước bảng xếp hạng thành tích, xôn xao bàn tán kết quả.

「Châu Hạ Di lại đứng thứ hai, thảm hại quá đi hahahahaha.」

「Con nhỏ luôn đứng hạng hai sẽ không khinh thường tao đúng không.」

Nghe những lời trêu chọc của đám người kia khiến tôi bực mình, tôi tính toán chênh lệch điểm số giữa tôi và người đứng hạng nhất.

「Hạng nhất là ai vậy?」

「Bộ đây là ngày đầu tiên cậu đi học ở trường Trung học số 2 hả? Ngoài Giang Dư ra thì còn có thể là ai được nữa, ngôi vị đầu bảng dường như đã được gắn liền với cậu ta rồi.」

28 điểm, so với 681 điểm của Giang Dư thì tôi vẫn còn thua 28 điểm nữa.

Khẽ thở dài một hơi, tôi chen qua đám đông để đi đến cuối hành lang lấy nước ấm rồi đi về lớp.

Khi đi qua 12A1, tôi vô thức đưa mắt liếc nhìn vào bên trong.

Giang Dư yên lặng ngồi bên phía cửa sổ, cặp mắt kính gọng bạc yên vị trên chiếc sống mũi cao khiến cậu ra dáng vẻ thư sinh nho nhã lịch thiệp, trong khi đó động tác xoay bút trên tay lại toát lên vẻ bất cần.

Thậm chí còn không thèm ra ngoài xem bảng kết quả, điều này càng chứng minh rằng người này rất tự tin vào bản thân mình.

Giang Dư hơi chau mày, lật cuốn đề luyện thi Đại học* trên bàn, khi nhận ra tầm mắt của tôi đang nhìn mình thì cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn ra phía cửa.

(*) Từ gốc là 五三: Kỳ thi tuyển sinh Đại học 5 năm mô phỏng 3 năm (5年高考3年模拟; gọi tắt là 五三/Ngũ Tam): là cuốn sách được xuất bản bởi Đại học Sư phạm Thủ đô và Khoa học Giáo dục, phát hành tháng 6 năm 2008, tổng biên tập là Khúc Nhất Tuyến. Cuốn sách này chủ yếu tổng hợp nội dung đề thi, phân tích hình thức đề thi và dự đoán đề thi Đại học. (theo Baidu)

Tôi hốt hoảng nắm chặt chai nước, vội vàng quay về lớp của mình.

Đáng ghét thật, vừa học giỏi lại còn đẹp trai như vậy, rốt cục thì Thượng đế đã đóng cánh cửa sổ nào của Giang Dư lại vậy?

Ôm một bụng tức giận quay trở về chỗ ngồi của mình, tôi ngơ ngác nhìn đáp án của các môn thi được phát xuống nằm rải rác trên bàn.

Bên cạnh là cô bạn thân kiêm bạn cùng bàn của tôi, ôm quyển sách của tôi mà tấm tắc cảm thán.

「Cậu đã được hạng hai tận mấy lần, có thể triệu hồi được rồng thần rồi đấy.」

「Đến cậu còn đùa tớ nữa hả, đúng là khuỷu tay xoay ra bên ngoài*.」

(*) Khuỷu tay xoay ra bên ngoài (胳膊肘净往外拐): Ý của câu này có nghĩa là thiên vị, nghĩ đến quyền lợi của người ngoài chứ không nghĩ đến người trong nhà. (theo Baidu)

「Tớ không có, nhưng tại sao cậu lại có chấp niệm với hạng nhất sâu đậm như vậy. Hạng hai cũng tốt mà, với thành tích này của cậu có thể thi đậu vào cả Thanh Hoa, Bắc Đại.」

「Không phải tớ đã nói với cậu rồi sao, ba tớ đã hứa nếu như tớ đạt hạng nhất thì ông ấy sẽ đến thăm tớ.」

「Haizzz, biết đâu đó chỉ là một câu nói đùa thôi, thế mà cậu lại xem nó như Thánh chỉ ban xuống vậy.」

Tôi tức giận rút tờ đáp án từ tay cô ấy về.

「Chắc chắn là không phải vậy.」

Bởi vì chuyện gia đình mà tôi đã chuyển đến trường Trung học số 2 vào năm lớp 11, trước đó khi còn ở trường cũ thì bất kể trong các kỳ thi lớn nhỏ tôi đều đạt hạng nhất, chưa bao giờ bị thất thủ. Không ngờ được là khi chuyển đến trường Trung học số 2 này thì tôi bị Giang Dư áp đảo, còn thêm cái biệt danh "chỉ đạt hạng hai" từ trên trời rơi xuống.

Đột nhiên cô bạn thân của tôi tỏ ra thần thần bí bí, tiến gần đến trước mặt tôi.

「Tớ biết làm thế nào để cậu có thể vượt qua được Giang Dư rồi.」

「... Hả?」

「Cậu đi quyến rũ Giang Dư, chờ cho cậu ta không kìm lòng được mà yêu cậu, sau đó cậu đá cậu ta đi. Kết quả học tập của Giang Dư sẽ tuột dốc không phanh, còn cậu thì thành công giành được hạng nhất.」

Tôi trợn mắt,「Chuyện thiếu đạo đức như vậy tớ không làm đâu. Hơn nữa Giang Dư là cây vạn tuế ngàn năm khó nở hoa*, tớ thấy người như cậu ta chỉ chuyên tâm vào chuyện học, hận không thể đẩy những người bình thường như chúng ta vào chỗ chết.」

(*) Cây vạn tuế (铁树): Cây vạn tuế là loài thực vật thường không có hoa, hoặc phải sau gần 20 năm mới nở hoa, nên vạn tuế nở hoa là một điều rất hiếm, rất ít xảy ra. (theo Baidu)

[Trong trường hợp này có thể hiểu Hạ Di nói Giang Dư là nhân tài khó kiếm được]

「Còn có Sở Tiêu Tiêu nữa, tớ không muốn bị ánh mắt đầy sát khí như dao của cô ấy chém thành ngàn mảnh đâu.」

「Chậc, tớ thấy cậu cũng đâu thua kém gì cô ta đâu. Cũng không biết làm thế nào mà Sở Tiêu Tiêu lại có thể trở thành hoa khôi của trường được.」

「Vậy thì cậu không cần đá Giang Dư cũng được. Nếu như thành công thì hai người sẽ là cặp đôi đầu tiên thi đỗ vào Thanh Hoa của trường chúng ta, thật sự rất ngầu luôn. Hơn nữa tiếp xúc nhiều với Giang Dư không chỉ không có hại mà ngược lại còn có lợi, biết đâu cậu có thể trộm được một ít bí kíp học tập từ chỗ của cậu ta.」

Tôi do dự lấy tờ đáp án về, trầm ngâm suy nghĩ.

Thật ra thì tôi rất có hứng thú với chuyện tại sao Giang Dư lại có thể học giỏi như vậy.

「Này, nếu như cậu vẫn còn giữ suy nghĩ muốn đạt hạng nhất trong kỳ kiểm tra, thay vì suy nghĩ thì hành động chính là giải pháp tốt nhất! Hơn nữa nếu như cậu có thể vượt qua được Giang Dư thì sẽ phá bỏ được lời nguyền được lan truyền rộng rãi ở trường Trung học số 2 của chúng ta.」

「Lời nguyền gì?」

「Cá nhỏ ăn tôm*, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.」

?

(*) Cá nhỏ ăn tôm (小鱼吃虾米): Cá lớn ăn cá bé, cá nhỏ ăn tôm (大鱼吃小鱼,小鱼吃虾米): Phản ánh mối quan hệ giữa các sinh vật sống. Cá lớn ăn cá nhỏ, cá nhỏ ăn tôm. Đây là mối quan hệ săn mồi giữa cá lớn và cá nhỏ để kiếm thức ăn để tồn tại. (theo Baidu)

[2]

Nếu là chuyện thi được hạng nhất thì tôi đây dàn dặn kinh nghiệm, còn kinh nghiệm theo đuổi các chàng trai trai ấy hả, về khoản này thì tôi kém đến thảm thương.

Số lượng trải nghiệm mấy chuyện tình cảm của tôi không được nhiều cho lắm. Thời còn học cấp II từng có một bạn học bày tỏ tình cảm với tôi nhưng đã bị tôi từ chối với lý do tôi chỉ thích những người học giỏi.

6h20" phút sáng, tôi mang theo phần ăn sáng, lúng túng đứng cửa lớp 12A1. Hẳn là con trai ai cũng thích những người chu đáo nhỉ. Điều tôi muốn nói chính là, không có kỹ năng thì có thể bù đắp bằng tình cảm, sự chân thành vĩnh viễn luôn chiến thắng.

Kết quả là khi đứng từ xa tôi thấy trên bàn của Giang Dư chất đầy một núi đồ ăn, từ bánh bao xíu mại, bánh quẩy, sữa đậu nành, món gì cũng có.

Khóe miệng tôi nhếch lên, cầm trong tay phần cơm nắm, so sánh bản thân với người khác thì chỉ khiến bản thân tức chết*, vẫn là nên giữ lại phần đồ ăn tự thưởng cho chính mình thì hơn.

(*) Nhân tỉ nhân, khí tử nhân (人比人气死人): Đây là một thành ngữ Trung Quốc, nếu bạn so sánh mình với ai đó giỏi hơn mình, bạn sẽ cảm thấy ghen tị và tức giận. Trên đời này luôn có người giỏi hơn chúng ta, hãy cố gắng hết sức và đừng bao giờ so sánh mình với người khác mà hãy làm theo ý của trái tim mình. (theo HiNative)

Chân trước vừa mới xoay người đi thì sau lưng liền đụng phải chiếc cặp của Giang Dư, ánh mắt của cậu ấy di chuyển từ trên mặt của tôi xuống phần ăn sáng trên tay tôi, hơi ngạc nhiên mà nhướng mày, hỏi:

「Cho tôi à?」

Tôi trực tiếp xé bao bì đóng gói, không nói không rằng nhét luôn miếng cơm nắm vào miệng.

「Nằm mơ đi.」

Giang Dư nhìn cặp má phồng lên của tôi, khẽ cười rồi xoay người đi vào trong lớp.

「Bình tĩnh chút đi, coi chừng nghẹn đó, 653.」

Cần cậu quản chắc. Đợi đã, 653? Không phải là gọi tôi hay sao.

Khinh người quá đáng!

Chỉ đạt hạng hai, 653, bây giờ thì tôi không thể có được một cái tên bình thường đúng không.

Giờ Ngữ văn hôm nay phát bài thi mẫu cho kỳ thi tháng, ngay dưới bài của tôi là bài của Giang Dư. Không thể không thừa nhận ở người này có điểm đặc biệt, đưa ra nhiều luận điểm, có dẫn chứng, chữ viết nắn nót.

「Bài văn của bạn Giang Dư logic chặt chẽ, sắp xếp trật tự mạch lạc; bài văn của bạn Châu Hạ Di sử dụng tốt các điển cố điển tích, văn chương nổi bật. Cả hai bạn đều có ưu điểm riêng, là tấm gương tốt cho các em noi theo.」

Tôi trừng mắt nhìn cô bạn thân đang mỉm cười đầy ẩn ý, sau đó cất bài tập văn vào cặp.

[3]

Đầu năm lớp 12, trường chúng tôi thành lập một nhóm luyện thi nước rút vào Thanh Bắc với tên gọi hoa mỹ là "Lớp học ưu tú". Mỗi lớp sẽ chọn ra vài học sinh có thành tích tốt nhất tham gia lớp học này để các học sinh cùng học cùng thảo luận với nhau.

Đem theo bài tập về nhà hôm nay, tôi tùy ý chọn một chỗ ngồi trông vừa mắt trong lớp, Giang Dư nhàn nhạt liếc nhìn tôi rồi ngồi xuống vị trí chéo trước mặt tôi.

Đột nhiên lớp học xuất hiện một người mà tôi không ngờ đến, các bạn học xung quanh đồng loạt nhìn nhau rồi xầm xì bàn tán.

「Sở Tiêu Tiêu đến đây để làm gì?」

「Với thành tích của cô ta làm sao có thể vào được lớp ưu tú, mẹ nó, chuyện này mà cũng được sao. Ba của cô ta đã quyên góp mấy tầng lầu cho trường của chúng ta vậy?」

「Vào được đây thì cũng đâu được ích lợi gì, trình độ học tập của cô ta miễn cưỡng chỉ nằm ở mức trung bình, làm sao có thể theo kịp tốc độ của chúng ta kia chứ. Tôi nghĩ cô ta là vì Giang Dư nên mới đến đây.」

Sở Tiêu Tiêu tức giận liếc nhìn các bạn học đang xầm xì bàn tán, sau đó hất tóc, quay sang nhìn Giang Dư, mỉm cười để lộ má lúm đồng tiền rạng rỡ như hoa.

「Giang Dư, tớ có thể ngồi cạnh cậu được không?」

「Tùy cô.」

Giang Dư lật sang một trang đề luyện tập khác, còn không thèm ngẩng đầu lên nhìn mà chỉ nhàn nhạt đáp lại.

Sở Tiêu Tiêu vui vẻ ôm theo đồ dùng ngồi xuống bên cạnh Giang Dư, còn không quên đưa cho cậu ấy một viên kẹo.

「Các bạn học sinh, các em là những học sinh ưu tú nhất của trường Trung học số 2, là đóa hoa của Tổ quốc, là trụ cột tương lai. Lớp ưu tú là nơi cung cấp tài nguyên học tập cho các em tốt hơn, các em phải trân trọng và biết cách tận dụng chúng, đồng thời đốc thúc lẫn nhau cùng tiến bộ.」

「Các em có thành tích tương đương nhau có thể tự lập nhóm học tập, cùng thảo luận các kiến thức.」

Tôi lấy hết can đảm cầm đề thi Toán hàng tháng đến bên cạnh Giang Dư.

「Giang Dư, thầy nói đạo hàm này còn một cách giải khác mà không cần phải thay đổi phần tử, cậu sẽ làm thế nào?」

Những ngón tay lộ rõ những khớp xương của Giang Dư nhận lấy tờ đề, tùy ý cầm bút viết lên đó vài nét.

「Cậu học lệch nghiêm trọng quá rồi, 653 à.」

Tôi tức giận nhìn nét chữ của Giang Dư lưu lại trên tờ đề, thật ra lời này không sai, điểm số của tôi và Giang Dư chênh lệch chủ yếu là do môn Toán.

「Tôi có tên đàng hoàng nha.」

Khóe miệng của Giang Dư khẽ nhếch lên, đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.

「Định thi vào trường nào?」

Tôi nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc.

「Ừm... Thanh Hoa」

Giang Dư nhướng mày, nói.

「Không phải tôi muốn đả kích cậu, nhưng với điểm số này của cậu mà muốn thi vào Thanh Hoa thì vẫn còn thiếu điểm.」

Hừ, người này thật là...

Khát vọng giành chiến thắng vô cớ bùng phát lên trong lòng, tôi dứt khoát đập mạnh vào tờ đề thi rồi hừng hực khí thế đứng dậy trước ánh mắt kinh ngạc của Giang Dư.

「Chúng ta hãy cá cược đi.」

「Cược gì?」

「Lấy thành tích kỳ thi giữa kỳ tiếp theo ra đánh cược.」

「Dựa vào cậu?」

「Phì!」

Sở Tiêu Tiêu ở bên cạnh mỉm cười trước câu nói thẳng thắn của Giang Dư, tôi mím mím môi, không hài lòng.

「Giang Dư, cậu có thể giảng đề này cho tớ được không?」

Sở Tiêu Tiêu nhỏ giọng đề nghị, trong mắt tràn đầy sự sùng bái và mong đợi.

Giang Dư đẩy cặp kính trên sống mũi, ngước mắt lên đối diện với tầm mắt của Sở Tiêu Tiêu.

「Cùng trao đổi học tập với bạn học có cùng thành tích tương đương với mình. Bạn học này, không lẽ cậu có nhầm lẫn gì về chính bản thân mình sao?」

Sở Tiêu Tiêu sững người một lúc, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, lặng lẽ thu hồi tay về.

「Nếu cá cược thắng thì phải có phần thưởng chứ nhỉ.」

Nhịp tim đập thình thịch, tôi vỗ vỗ ngực, tiếp lời.

「Nếu như thành tích thi của tôi không vượt qua được cậu, tôi đồng ý làm trâu làm ngựa cho cậu sai bảo trong một tháng, nhưng cậu không được đi quá phận!」

「Còn nếu như thành tích của tôi vượt qua cậu...」

Tôi chau mày, tự hỏi nên nói gì tiếp theo.

「Cậu phải đáp ứng một nguyện vọng của tôi. Tôi chưa nghĩ ra là nguyện vọng đó là gì, nhưng cậu không được từ chối.」

Giang Dư ngừng động tác xoay bút, khóe miệng nhếch lên.

「Được, nhưng tôi cũng có một điều kiện.」

「Không thể dùng một nguyện vọng để đổi lấy nhiều nguyện vọng; không được liên quan đến người nhà của tôi, còn có... Tôi không thể yêu đương với cậu được.」

... Ai thèm quan tâm chuyện đó kia chứ.

「Đồng ý!」

[4]

Không thể không khâm phục khả năng truyền những tin đồn của học sinh trường Trung học số 2. Chỉ trong vòng vỏn vẹn một ngày, cả trường đã truyền tai nhau tin tôi và Giang Dư cá cược, hơn nữa càng lan truyền thì càng có nhiều tam sao thất bản hơn.

「Móa ơi các cậu nghe tin gì chưa, con nhỏ luôn đứng hạng hai cùng Giang Dư cá cược xem ai là người sẽ được hạng nhất trong kỳ thi lần tới.」

「Hình như Châu Hạ Di nói rằng nếu như chị ấy được hạng nhất thì Giang Dư phải làm bạn trai của mình? Không ngờ chị Châu lại là một chiến binh dũng cảm sẵn sàng chiến đấu vì tình yêu!」

「Còn tôi thì nghe được Giang Dư nói ngoại trừ yêu đương cùng Châu Hạ Di thì cậu ta đều đáp ứng hết tất cả nguyện vọng của Hạ Di.」

「Mọi người đừng lan truyền mấy tin vớ vẩn nữa được không. Rõ ràng là Sở Tiêu Tiêu cùng Châu Hạ Di đều theo đuổi Giang Dư mà cá cược, nếu ai thi được cao điểm hơn thì sẽ là người có được Giang Dư!」

「... Tin đồn của cậu mới là thứ kỳ quặc nhất đấy!」

Dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của các bạn cùng lớp thân yêu của tôi, từ một cược cá cược nho nhỏ nay thêm phần hấp dẫn hơn, cũng khiến biết tự dưng Sở Tiêu Tiêu lại bị lôi vào chuyện này, dù sao thì giữa chúng tôi cũng đã bị nhào nặn thành một mối quan hệ tay ba mập mờ đầy máu chóa.

Tôi muốn nói là, dao ngôn chỉ vu trí giả*, hiện tại tôi không có thời gian để quản những chuyện như vậy.

(*) Dao ngôn chỉ vu trí giả (谣言止于智者): Thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là những lời đồn khi đến tai người thông minh thì không lưu lại dấu tích. Nếu không có căn cứ thì nó sẽ không lan truyền trở lại nếu đến được với những người có hiểu biết. (theo Baidu)

Rõ ràng giữa chúng tôi là mối quan hệ cạnh tranh lành mạnh và thân thiện trong học tập, là kiểu hướng về năng lượng tích cực kia mà!

Thậm chí trên diễn đàn trường còn tổ chức bình chọn: Châu Hạ Di vs Giang Dư, ai sẽ là người đạt hạng nhất trong kỳ thi giữa kỳ?

Giang Dư tạm thời dẫn đầu với ưu thế nhỏ nhoi: 300 phiếu bầu (tôi nói nhỏ nhoi thì chính là nhỏ nhoi), tỷ lệ bình chọn nam nữ là 2:8. Đúng là con gái chỉ quan tâm đến ngoại hình thôi!!

Cô bạn thân của tôi hận không thể luyện sắt thành thép, cầm lấy quyển bài tập đứng trước mặt tôi mà hét lớn.

「Tớ sẽ giúp cậu nắm lấy điểm yếu của cậu ta, không để cho cậu tự rước nhục vào người!」

「Tạm thời đừng mất kiên nhẫn, cậu thử nghĩ xem nào, nếu như tớ thua Giang Dư thì cũng không tính là mất mặt. Tớ có thể lấy danh nghĩa giúp đỡ nhau cùng học tập để trộm bí kíp học giỏi của cậu ta. Nếu như giành được chiến thắng thì càng tốt hơn nữa.」

「À đúng rồi, vụ bình chọn ấy, cậu đã bầu cho ai vậy?」

「Tôm nhỏ của chúng ta thông minh chăm chỉ lại có chí tiến thủ như vậy. Là trợ thủ đắc lực, áo bông nhỏ tri kỷ của giáo viên, là tấm gương tốt cho các bạn học noi theo...」

「Cậu đã bầu cho ai?」

「Giang Dư.」

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play