Khi mưa ngớt, Lương Minh Nguyệt siết chặt áo khoác ra hiệu chỉ quán cà phê đối diện, "Đi uống gì không?"
Lý Thiên Thuỷ gật đầu, "Được."
Hai người đi một trước một sau, Lương Minh Nguyệt đã quen đi giày cao gót, chân bước nhanh và vững vàng, một chân chị giẫm lên tấm gạch bị hở, nước thải bên trong phun ra ngoài, văng thẳng vào phía sau Lý Thiên Thuỷ.
Lương Minh Nguyệt muốn cười, nhưng làm vậy thì bất lịch sự quá. Chị không cầm túi xách xuống xe, cũng không mang khăn giấy, ngay khi chị định đi mua thì Lý Thiên Thuỷ lấy từ trong túi quần ra một gói khăn giấy, ngồi xuống lau quần, nói: "Lương Tị không thể đi giày cao gót."
"Ừ, nó không quen." Lương Minh Nguyệt gật đầu.
Sau khi Lý Thiên Thuỷ lau xong, anh ném khăn giấy vào thùng rác, cả hai sải bước vào quán cà phê.
"Chị cứ gọi đi." Lý Thiên Thuỷ nói: "Tôi không biết nhiều về cà phê."
Lương Minh Nguyệt gọi hai tách cà phê và một ly nước ấm, sau đó bắt chéo chân, dựa vào lưng ghế nhìn anh, "Bình thường có hẹn cũng không uống?"
"Tôi không thường đến quán cà phê." Lý Thiên Thuỷ nói.
Lương Minh Nguyệt gật đầu, "Cậu thường dành thời gian như thế nào?"
"Ở trong phòng đọc sách, xem phim, trò chuyện, nấu ăn, sau đó xuống lầu đi dạo."
"Không nhàm chán sao?"
"Không nhàm chán."
Lương Minh Nguyệt nhấp một ngụm nước ấm rồi bắt đầu vào chủ đề, "Lương Tị nói cậu định làm tủ phòng tắm?"
"Có kế hoạch."
"Ngành công nghiệp này đã là ngành công nghiệp hoàng hôn rồi." Lương Minh Nguyệt nói: "Các nhà máy thiết bị vệ sinh mới mở trong những năm gần đây đều thất bại, nhiều trong số đó đã lần lượt phá sản."
"Chỉ có những nhà máy lâu đời như chúng tôi mới có đơn hàng đều đều, kinh doanh khởi sắc. Hơn nữa vốn đầu tư ban đầu quá lớn, một bộ thiết bị hoàn chỉnh tốn rất nhiều tiền."
"Tôi hiểu." Lý Thiên Thuỷ hiểu rằng chị đang có thiện ý nhắc nhở, anh biết ơn nói: "Tôi không định mua thiết bị mới tinh. Hiện tại nhiều ngành công nghiệp đã dần bại lụi. Tuy biết rằng con đường này khó khăn, nhưng tôi vẫn muốn thử."
Lương Minh Nguyệt không nói nữa, chuyển đề tài: "Lương Tị thường ở trước mặt tôi khen cậu."
Khuôn mặt nghiêm túc của Lý Thiên Thuỷ lập tức dịu đi, "Cô ấy muốn chị chấp nhận tôi. Cô ấy cũng thường khen chị trước mặt tôi, nói chị rất thương cô ấy."
Lương Minh Nguyệt gật đầu, "Tôi còn tưởng rằng nó sẽ phàn nàn về tôi."
"Cô ấy rất bao che cho người của mình, sẽ phóng đại người đó từ năm điểm thành mười điểm." Lý Thiên Thuỷ chậm rãi nói: "Bởi vì cô ấy đã trải qua bóng tối, nên cô ấy khao khát ánh nắng và hiểu được giá trị của ánh nắng." Nói xong thì bật cười, nhìn về phía Lương Minh Nguyệt, "Cô ấy cũng rất có chất điên, đang ăn cơm sẽ chợt hát một đoạn rap cho chị nghe, cũng là cao thủ phá hủy bầu không khí, tôi muốn nấu một bữa tối dưới ánh nến lãng mạn, cô ấy nói cây nến đỏ của tôi trông giống như đi viếng mồ mả ông bà..." Anh nói đến đây thì cười một tràng, không thể nói tiếp được nữa.
Lương Minh Nguyệt nhìn anh nói, cũng không xen vào.
Lý Thiên Thuỷ thấy chị muốn nghe nên nói tiếp: "Cô ấy cũng là một kẻ bất lương, không có gì là cô ấy không thể làm được. Hơn nữa, cô ấy cũng thường gian lận khi chơi trò chơi. Cô ấy không thích dọn phòng, cô ấy hơi lộn xộn, cô ấy cũng nói cả ngày, nói muốn giảm cân, nhưng sau lưng mình cô ấy lại giống như một con chuột nhỏ, trốn trong bóng tối ăn vụng. Cô ấy cũng hơi xúc động, nói buồn liền buồn, nhưng lại có thể nín khóc mỉm cười trong nháy mắt. Tính cách của cô ấy cũng rất phức tạp, lý trí, tình cảm, ngổ ngáo và dịu dàng, tính đồng cảm cũng rất mạnh mẽ..." Nói xong anh ngừng nói, rồi kết luận: "Cô ấy vốn là một cô bé rất đáng yêu."
Lương Minh Nguyệt đánh giá anh, sau khi tiếp xúc với anh một hai tháng, chị không tìm thấy bất kỳ sức hút nào ở anh, nhưng từ biểu cảm trên khuôn mặt anh khi anh nói những lời này, dường như đã có một chút.
Hai người yên lặng ngồi một lúc, Lương Minh Nguyệt quyết định dứt khoát đưa ra một điều kiện, nếu anh có thể giúp giám sát công việc, chị sẽ trả lương như bình thường, đồng thời cho anh đến xưởng tủ phòng tắm của nhà máy để học hỏi từ giám đốc nhà máy Tống Khắc Minh.
Lý Thiên Thuỷ rất ngạc nhiên, Lương Minh Nguyệt nhìn anh, "Đừng cảm thấy khó chịu, khi một người không có tiền hoặc năng lực, việc từ chối người có thể giúp đỡ mình vì lòng tự trọng và thể diện là một điều rất ngu ngốc."
"Tôi cho cậu một cơ hội cũng là vì muốn tốt cho em gái mình mà thôi, cậu có nắm bắt được hay không hoàn toàn tùy thuộc vào chính cậu, tôi tuyệt đối không sợ cậu trở thành đối thủ của mình, tương lai nếu có một ngày cậu có thể sánh ngang với Thiết bị vệ sinh Lương Thực, tôi chân thành ủng hộ cậu."
Một lúc lâu sau, Lý Thiên Thuỷ chân thành nói: "Cảm ơn chị. Tôi sẽ nghiêm túc xem xét."
"Chị Minh Nguyệt, để tôi trả." Lý Thiên Thuỷ dừng lại.
"Được. Tôi đi trước." Lương Minh Nguyệt mặc áo khoác vào, dứt khoát đi đến chỗ đậu xe.
- -
Khi Lương Minh Nguyệt về đến nhà, toàn bộ biệt thự đều được thắp sáng đèn, lối vào nhà kho bị một chiếc xe địa hình chặn ngang. Chị dừng lại xem biển số, chiếc xe địa hình là của con trai dì nhỏ, chị nhìn đồng hồ thì thấy đã mười một giờ.
Cửa nhà mở toang, một đôi giày nữ xa lạ được đặt tuỳ tiện ở cửa. Trong nhà nồng nặc mùi rượu, mọi người đang đứng đều mặc đồ ngủ, và người duy nhất đang ngồi là con dâu của dì nhỏ.
"Có chuyện gì vậy?" Lương Minh Nguyệt hỏi.
Con dâu của dì nhỏ quay đầu lại nói với men say: "Minh Nguyệt về rồi."
"Minh Nguyệt ngồi đi." Chị dâu họ đứng dậy, "Mọi người ngồi đi, đứng như vậy kỳ lắm, con nói không được."
Anh họ nắm cánh tay chị ấy, nói nhỏ: "Về nhà, về nhà đi em..."
Chị dâu họ vung tay, lảo đảo một cái, sau đó ngồi xuống nói: "Ngồi, ngồi xuống, mẹ cũng ngồi xuống đi."
"Bé út, đi rót cho chị dâu con tách trà..."
"Không sao dượng à, con không uống trà, con rất tỉnh táo." Chị dâu họ chỉ chiếc ghế đối diện với bàn ăn, "Minh Nguyệt, ngồi ở đây."
Lương Minh Nguyệt không hiểu gì hết, đi qua ngồi xuống.
Đầu tiên chị dâu họ nhìn về phía dì nhỏ, "Mẹ, con có từng hỗn hào hay cãi cọ gì với mẹ không?"
Dì nhỏ muốn kéo chị ấy dậy, "Có chuyện gì thì về nhà..."
"Con không về, cho chỉ muốn nói chuyện ở đây thôi." Chị dâu họ nhìn dì, "Mẹ, con có ở trước mặt hay đi ra ngoài phàn nàn mẹ không giúp con chăm sóc con cái không?"
"Tôi cũng không có nói cô oán trách tôi..."
"Vậy mẹ muốn con xin lỗi mẹ. Nhưng con nên nói gì đây? Con cần biết mình làm gì sai chứ, đúng không?"
"Là lỗi của anh..." Anh họ khuyên chị ấy.
"Mẹ, mẹ nghe thấy chưa? Là lỗi của con trai mẹ! Là lỗi của con trai mẹ đó!" Chị dâu họ nói lớn: "Thuê người giữ trẻ con không an tâm, con ở nhà tự mình chăm sóc bọn nhỏ, một đứa năm tuổi một đứa hai tuổi. Con chưa từng mở miệng nhờ mẹ giúp đỡ! Mẹ gửi video đó cho con, nói phụ nữ nên làm gì này nọ... Con bực mình! Đi phàn nàn với con trai mẹ vài câu cũng không được sao?"
"Chúng con là vợ chồng, con khó chịu, con không kiềm chế được cảm xúc nên oán trách vài câu, anh ta quay đầu lại thêm mắm dặm muối nói những lời của con cho mẹ nghe, anh ta làm vậy thật không xứng làm chồng của con!", "Mẹ, không phải mẹ cũng oán trách mẹ chồng với ba con sao? Ba con có đi nói thêm nói bớt cho mẹ chồng mẹ nghe không?"
"Cho nên toàn bộ chuyện này đều là lỗi của con trai mẹ, chính anh ta mới là người phải xin lỗi! Về sau cố gắng đừng gửi cho con những video phụ nữ nên làm gì nữa. Con phải làm gì? Nội chuyện nuôi con toàn thời gian con đã mệt mỏi lắm rồi!"
Chị dâu họ nói xong thì nghỉ một chút, nhìn Lương Minh Nguyệt, "Có thể rót cho chị ly nước được không?"
Lương Minh Nguyệt rót một ly cho chị ấy, chị ấy uống xong thì nói: "Cảm ơn em." Sau đó nói tiếp: "Con cũng tốt nghiệp cử nhân, ba con là giáo viên, con không phải là người không biết phải trái đúng sai. Con chưa từng nói bất cứ điều gì về gia đình chồng với người ngoài. Cũng chưa bao giờ kiếm chuyện! Hôm nay con phải nói... " Chị dâu chỉ vào trái tim, "Con đau ở đây." Chạm vào cánh tay của mình, "Đau ở đây." Sau đó sờ sờ chân, "Chỗ này của con cũng đau, toàn thân đều đau."
Nói xong, chị ấy dừng một chút, hỏi Lương Minh Nguyệt: "Mấy người chị Chu còn làm ở phòng tài vụ không?"
"Còn." Lương Minh Nguyệt nhìn chị ấy, "Chị muốn quay lại thì có thể đến bất cứ lúc nào."
Chị dâu lắc đầu: "Tạm thời chị không thể quay lại được, chị là mẹ, không đời nào bỏ mặc hai đứa con để đi làm, bởi vì cuối cùng người chịu thiệt thòi nhất chính là con của chị."
"Không sao đâu, mấy đứa nhỏ đi học rồi chị hẵng đi làm." Nói xong, chị nói với mẹ Lương: "Mẹ, mọi người đi ngủ đi, con với em con ngồi với chị dâu một lát."
"Được, tối nay để chị dâu của con ở trên lầu." Mẹ Lương nói với anh họ: "Con trở về trông bọn nhỏ đi, để mấy chị em nó nói chuyện với nhau."
Anh họ đi rồi, dì nhỏ bị mẹ Lương đưa đi, Lương Tị bận pha trà cho họ.
Chị dâu họ cũng bay cả cơn say, xoa xoa mặt hỏi: "Chị có thất thố lắm không?"
"Một chút."
"Có thất thố chị cũng mặc kệ." Chị dâu họ không quan tâm lắm, bình tĩnh lại nói chuyện với chị, "Minh Nguyệt, em có biết không? Bây giờ thời đại thay đổi rồi, những bà mẹ nội trợ như chị đều bị coi thường, trở nên không đáng một đồng... Chị không hiểu nổi, nếu không phải bị cuộc sống bức bách thì liệu có bao nhiêu người phụ nữ sẵn sàng làm nội trợ? Chẳng lẽ không ai hiểu rằng để làm một người mẹ nội trợ không chỉ có rủi ro, mà còn có giới hạn? Nếu là gia đình phải vay mua nhà mua ô tô, các loại vay này nọ, cho dù họ có muốn làm mẹ cũng không thể nào đảm đương nổi!"
"Lớp của con trai chị có ba bà mẹ nội trợ. Không sinh một đứa thì cũng hai đứa. Họ đều không thuê người trông trẻ. Nhà lại không có người già nên chỉ có thể tự tay mình làm. Mỗi lần trong lớp có hoạt động, những phụ huynh bận công việc đều sẽ đề xuất: Để mẹ của đứa này đứa này làm đi, họ không có đi làm, có thể làm được! Hơn nữa chỉ cần con có chuyện gì là trường học đều sẽ tìm mẹ trước, rõ ràng là họ cũng có số điện thoại của ba bé!"
"Năm ngoái chị có đăng một bài viết lên mạng. Với tư cách là một người mẹ, chị đã nói về sự bất công và hoàn cảnh mà chị gặp phải. Suy nghĩ của chị rất đơn giản. Dù là một người mẹ nội trợ hay một người mẹ đi làm, chị đều mong nhận được sự quan tâm và thấu hiểu từ mọi người. Chị nói rằng có rất nhiều phụ nữ do khuyết tật về thể chất hoặc vì nhiều lý do khác nhau mà không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mất đi khả năng làm việc và cơ hội tự lập. Chị nói xã hội này đừng quá chèn ép người yếu thế, bởi vì ai cũng có mặt đáng thương của họ, ai cũng có thời điểm sinh lão bệnh tử. Cốt lõi của những gì chị muốn bày tỏ là cuộc sống sẽ trở nên khác đi theo thời gian, không phải vì một sự kiện cụ thể, chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức để thay đổi hoàn cảnh này và làm cho tình hình tốt đẹp hơn! Cũng như dù đã biết trước có cục diện hôm nay, nhưng chị vẫn không ngần ngại sinh ra hai đứa con của chị. Là một người mẹ, chị có quyền bày tỏ cảm xúc của mình trong hoàn cảnh này."
"Nhưng em có biết bình luận nào có nhiều lượt thích nhất không? Đó là 'Cô sinh, thì cô ráng mà chịu!'. Rồi là 'Việc đề cao địa vị của phụ nữ, từ xưa đến nay chỉ có phụ nữ vẫn còn độc thân mới có quyền lên tiếng. Mấy bà mẹ cút đi!' Hơn nữa, có một số người đã đăng lại bài viết của chị, nói rằng: Số phận bi thảm của người mẹ nội trợ, tất cả các chị em nên lấy đó làm gương! Không kết hôn, không chửa đẻ, bảo vệ bình an! PS: Chồng chị này chết rồi à? Nếu không thì tại sao không tự mà từ chức?"
"Em có biết điều đáng sợ nhất là gì không? Hầu hết những bình luận này đều là của những người phụ nữ trẻ. Còn điều gì tuyệt vọng và đáng sợ hơn điều này nữa không?"
Chị dâu họ nói xong thì trầm mặc, Lương Tị mở hộp sữa chua đưa cho chị ấy, không biết phải an ủi thế nào.
- -
Sáng hôm sau chị dâu họ đã dậy từ sớm, mượn quần áo của Lương Minh Nguyệt, trang điểm tươm tất, trên bàn ăn còn nói cười vài câu, giẫm giày cao gót đến cổng trường để trực nhật. Bởi vì Phụ huynh các lớp sẽ phải thay phiên nhau hàng tuần túc trực ở cổng đón con em đến trường.
Trên bàn ăn, mẹ Lương hỏi dì nhỏ, con trai dì thường làm gì khi ở nhà?
"Nó cũng chăm con, giúp việc nhà. Chỉ là đàn ông hay cẩu thả, con dâu em lại tỉ mỉ nên chồng nó làm gì nó cũng không hài lòng."
"Chăm hai đứa nhỏ cũng đủ đau đầu rồi." Mẹ Lương đáp.
"Chị, chị nói xem tối hôm qua có phải nó giả bộ không? Uống say như vậy mà hôm nay vẫn đến trường như không có chuyện gì?"
"Em tự suy nghĩ đi." Mẹ Lương mang đầy tâm sự nói: "Tuổi trẻ áp lực rất lớn, em cũng phải thông cảm cho chúng. Con dâu thứ ba của chị hai em không phải được chẩn đoán mắc bệnh trầm cảm đó sao? Chị hai em kêu nó nghỉ làm một thời gian, nhưng chi phí ở Bắc Kinh cao như vậy, sao nó dám nghỉ làm?" Nói xong không còn khẩu vị ăn nữa, bà đi ra sân sau ngắm hoa, không đến một hồi lại quanh trở vào, nói với hai chị em đang thay quần áo ở trên lầu: "Mặc dày một chút, bên ngoài gió lớn lắm."
Lương Tị đang hóp bụng, cố gắng mặc chiếc quần từ năm ngoái vào, khi cô ráng kéo khóa lên thì lộ ra một ngấn bụng nhỏ, cô tự an ủi mình, mình mặc áo rộng thùng thình, nhìn không ra đâu.
Sau đó cô khoa tay múa chân, vừa nghiến răng nghiến lợi hát rap vừa đi xuống lầu: "Hôm nay chị đây không đi làm, thoải mái làm những gì mình thích. Ngày mai chị đây cũng không đi làm, muốn lười thế nào thì lười thế đó. Ngày kia chị cũng không đi làm, không đi làm... Không đi làm, mỗi ngày chị đây đều không đi làm..."
Bài hát "Ngày mai ông đây không đi làm." của Tạ Đế.
Còn chưa hát xong, Lương Tị xoa ót quay đầu lại, "Em hát có ảnh hưởng gì đến chị đâu?"
"Lạc điệu rồi." Lương Minh Nguyệt xách túi đi ra ngoài.
Lương Tị giận lắm, theo chị ra ngoài, tay làm cử chỉ rap về phía cửa sổ ghế lái của chị, "Hôm nay em đây không đi làm, ngày nào em đây cũng không đi làm..." Đến khi Lương Minh Nguyệt hạ cửa sổ xuống, cô vọt mất.
Nhưng cô vẫn có thể nghe rõ ràng Lương Minh Nguyệt đang mắng mình: Con điên. Sau đó lùi đuôi xe ra ngoài, dừng lại, nhấn ga chạy đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT