Sau đó Lý Thiên Thuỷ đưa cô đi ăn thịt nướng, khi đến khu chợ đêm có bán thịt nướng Tân Cương, Lương Tị đã rất ngạc nhiên vì ở đây có người Tân Cương chính hiệu, cô cũng không gọi món mà đứng đó trò chuyện, nói mình rất thích Tân Cương, nói mình đã từng đến nơi nào nơi nào.
Lý Thiên Thuỷ châm một điếu thuốc ngồi trên chiếc ghế nhựa, nhìn cô trò chuyện với mọi người. Anh biết ơn vì sự thấu hiểu của cô biết bao, khi nhảy xong trở về, anh nhận thấy cô đã biết mình có tâm sự, nhưng cô không hỏi gì mà chỉ lặng lẽ ngồi cùng anh.
Lời nói của Lương Minh Nguyệt quả thực khó nghe, nhưng anh vẫn nghe mà không nói lấy một lời nào, bởi vì chị nói đều là sự thật. Khi ở Tân Cương, anh đã cân nhắc tất cả những yếu tố này nên rất lo lắng, nhất định muốn gặp Tưởng Kình và ba mẹ Lương trước. Nhưng tự chủ của anh quá kém, không khống chế được, có điều anh không hối hận.
Anh không bao giờ hối tiếc về những gì đã xảy ra.
Cho dù có quay ngược thời gian, biết rõ Lương Minh Nguyệt sẽ nói ra những lời đó, anh cũng không hối hận một chút nào.
Lương Tị từ quầy thịt nướng bước đến ngồi xuống, lấy đi điếu thuốc trong tay anh, thản nhiên nói: "Em đã đi làm kiểm tra toàn diện rồi."
"Kiểm tra cái gì?"
"Kiểm tra sức khoẻ đó." Lương Tị cùng anh thảo luận chuyện không thể tin được, "Em muốn mang thai vào mùa đông, chúng mình sinh một đứa con."
"Em đã tính rồi, nếu mùa đông mang thai thì có thể sinh vào tháng 8 năm sau. Như vậy thì con sẽ không phải chịu cảnh đi học muộn."
"Em có nghiêm túc không?" Lý Thiên Thuỷ muốn tìm sự vui đùa từ biểu hiện của cô.
"Có." Lương Tị nhìn anh, "Em đã cai thuốc lá và rượu, hơn nữa tuổi tác, tâm lý và các điều kiện khác của em đều đã trưởng thành, em muốn làm một người mẹ, và em cũng sẽ làm một người mẹ tốt."
Lý Thiên Thủy chống khuỷu tay lên đùi, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
Lương Tị tự nhủ: "Em chỉ đơn phương có một kế hoạch như vậy. Cũng không biết là do mình già đi hay tại sao mà hai đêm liền em đều mơ thấy một đứa bé. Đó là một đứa bé rất ngây thơ và đáng yêu, khoảng một tuổi, con gái, nó bập bẹ gọi em là mẹ." Vừa nói, cô vừa kéo tay Lý Thiên Thuỷ, ra dấu: "Cánh tay của nó mập đến mức núc ních..."
Lý Thiên Thuỷ, người đã im lặng nãy giờ, ngẩng đầu nhìn cô, "Anh đã... Em có sẵn lòng vì anh..." Anh bày tỏ một cách mơ hồ.
"Có, em bằng lòng vì anh mà sinh con của chúng mình."
Lý Thiên Thủy ngồi thẳng người, không biết nên biểu lộ như thế nào, chỉ cầm lấy tay cô xoa xoa trong lòng bàn tay, sau đó ngây ngốc nói: "Cám ơn em đã sẵn lòng."
Lương Tị cười, anh nói cái gì vậy không biết nữa, "Anh không phải là thịt heo, cần em đóng dấu 'thông qua kiểm tra'." Nói xong, cô nắm chặt tay, thổi thổi, vỗ mạnh vào mông anh một cái, sau đó cười không ngừng.
Lý Thiên Thuỷ hôn cô một cái, chỉ cúi đầu chơi với những ngón tay của cô mà không nói gì. Một lúc sau, anh lại ngước lên nhìn và hôn cô lần nữa.
Lý Thiên Thuỷ hôn cô, nhéo ngón tay cô và bày tỏ sự lo lắng của mình, "Với tình hình hiện tại của anh, gia đình em sẽ không thể chấp nhận anh trong một thời gian, có lẽ chúng ta sẽ không thể kết hôn cho đến khi anh có sự nghiệp thành công..."
"Không đồng ý thì không đồng ý, từ từ rồi sẽ giải quyết được thôi." Lương Tị chậm rãi nói: "Em chỉ nói với anh về mặt tốt của mẹ em, còn một mặt khác nữa là tính cách của bà rất mạnh mẽ và bướng bỉnh, khó thay đổi quyết định. Mặc dù đã uỷ quyền để nghỉ hưu ở nhà, nhưng bà vẫn đảm đương các vấn đề lớn trong nhà xưởng."
"Hơn nữa, càng lớn tuổi, tính tình của mẹ em có thể trở nên ôn hòa hơn, nhưng vẫn là người cố chấp. Ba em thì là một kẻ ba phải, gió chiều nào theo chiều đó." Lương Tị suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mối quan hệ gia đình của nhà em rất tế nhị. Ba mẹ sẽ không bao giờ đối đầu với chúng em khi chúng em làm trái ý họ, mà sẽ chọn cách phớt lờ nó, thậm chí giả vờ như không biết."
"Chúng em là con gái nuôi, ngay từ đầu đã không có quan hệ huyết thống ràng buộc, bọn họ tương đối lo lắng." Lương Tị nói đến đây thì ngừng, không có đi xa hơn.
"Em cũng hoàn toàn thông cảm cho họ, đó là bản chất con người. Nếu con nuôi của em lớn lên, em cũng sẽ lo lắng cho chúng. Dù là một gia đình không có quan hệ huyết thống nhưng sau ngần ấy năm chung sống, tình cảm của chúng em vẫn rất bền chặt."
"Và em chưa bao giờ nghĩ rằng phải có quan hệ huyết thống thì mới có thể trở thành một gia đình. Bởi em và chị em đã bị bỏ rơi bởi mối quan hệ huyết thống." Lương Tị nghịch ngón tay của mình, "Hoàn cảnh của gia đình chúng em khá đặc biệt, mọi người đều cẩn thận duy trì mối quan hệ. Em tin rằng ba mẹ yêu thương chúng em, nhưng loại tình thương này không thuần khiết, nó mong cầu hồi đáp."
"Nhưng mà ngẫm lại, làm gì có tình yêu nào cho đi mà không đòi hỏi được đáp lại chứ?" Lương Tị nói với chính mình, và cũng tự trả lời.
Lý Thiên Thuỷ chỉ vào đuôi mắt trái của cô, "Em có một nốt ruồi ở đây."
"Cái này?" Lương Tị đưa ngón tay chạm vào nó, "Người ta nói nó là nốt ruồi hung, người có nó là người yếu đuối và không có chính kiến, dễ gặp tai họa."
"Ai nói?"
"Thầy bói. Họ nói nếu phụ nữ có nốt ruồi ở mắt phải thì rất may mắn, nhưng ở mắt trái thì sẽ rất xui xẻo, đặc biệt nếu nó ở đuôi mắt."
Lý Thiên Thuỷ bật ra một câu chửi tục.
Lương Tị ngạc nhiên, "Anh vừa chửi tục?"
"Anh không có."
"Rõ ràng là anh có..."
Lý Thiên Thuỷ hôn cái miệng nhỏ không ngừng lải nhải của cô, không nói gì. Khi Lương Tị chuẩn bị hôn lại anh, anh ra vẻ đứng đắn nói: "Ở nơi công cộng không nên như vậy."
...
Lương Tị không để ý đến anh nữa, quay đầu lại hối thịt cừu xiên, chợt nhìn thấy một cặp đôi trẻ ngồi ở phía sau lườm nguýt, thì thầm tự cho là không ai nghe được: "Hai cái người này thật là chịu hết nổi."
...
Sau khi ăn ở chợ đêm xong, Lý Thiên Thuỷ đưa cô trở lại khu biệt thự, anh đỗ xe máy ở cổng chính. Khoảng cách từ cổng chính đến khu biệt thự khá xa, anh lấy lý do tiêu hóa thức ăn để đưa Lương Tị trở lại biệt thự.
Hai người im lặng suốt quãng đường, dõi theo ánh trăng, hoàn toàn không nói chuyện. Đến khu biệt thự, Lương Tị ngẩng đầu nhìn anh, Lý Thiên Thuỷ hơi nghiêng người, "Sao vậy?"
"Không có gì."
"Chúng ta đến đây thôi." Lý Thiên Thuỷ dừng lại, chỉ vào biệt thự trước mặt.
Lương Tị gật đầu, nhưng cũng không tiến lên, cùng anh nói chuyện phiếm: "Mẹ anh ở nhà một mình, anh không lo lắng sao?"
"Có dì chăm sóc trông chừng." Lý Thiên Thuỷ nói: "Anh đã tăng gấp đôi tiền lương, để dì ấy ở nhà chăm sóc mẹ anh."
Lương Tị hiểu, "Anh cũng không tiện chăm sóc bác."
"Ừ, mẹ anh phải tắm rửa và đi vệ sinh này nọ."
Lương Tị gật đầu, vừa định nói tiếp thì điện thoại trong túi đã vang lên. Là ba Lương gọi đến, chắc vẫn là câu nói kia - ban đêm có rất nhiều kẻ xấu.
Lương Tị mặc kệ, giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục đứng đó nói chuyện với anh: "Chị em cũng thuê một hộ lý cho mẹ em, nhưng mẹ em không muốn, nên chủ yếu là em giúp bà tắm rửa."
"Do em là con gái." Lý Thiên Thuỷ lơ đãng trả lời: "Anh là con trai, không thể chăm sóc vệ sinh cá nhân được."
"Chủ yếu là chúng ta còn có điều kiện." Lương Tị cũng lơ đãng nói chuyện cùng anh: "Em thường xuyên gặp cảnh con cái chăm sóc cha mẹ trong phòng bệnh, không phải vì hiếu thuận, mà chủ yếu là vì bọn họ không có tiền để thuê người chăm sóc."
Lý Thiên Thủy gật đầu.
Lương Tị di chuyển đôi chân của mình, "Vậy em về trước nhé?"
Lý Thiên Thủy kéo cổ tay cô, "Mình nói chuyện thêm một lát nữa đi."
"Được." Lương Tị lại đứng lại.
Năm ngón tay của cô siết chặt cổ tay Lý Thiên Thuỷ, họ đứng cạnh nhau dưới gốc của một cây quế hoa, lúc này đang là thời điểm hoa quế hoa nở rộ, hương hoa nồng đậm xông vào mũi, quả thật muốn đem người hun say.
Lý Thiên Thuỷ tìm lời, hỏi: "Tâm trạng em thế nào?"
Hỏi gì thế này? Lương Tị trả lời anh: "Rất tốt."
"Anh cũng rất tốt." Lý Thiên Thuỷ nói: "Trước khi đến tìm em không tốt, nhưng sau khi gặp được em, anh liền tốt lên."
"Anh nghĩ thông suốt rồi sao?"
"Không nghĩ thông, nhưng anh đã tìm ra một biện pháp để giải quyết vấn đề."
"Anh giỏi quá." Lương Tị khen ngợi anh.
"Anh cũng sẽ đi kiểm tra toàn diện, bỏ hút thuốc và uống rượu, cố gắng trở thành một người ba tốt." Lý Thiên Thuỷ nói.
"Ừ." Lương Tị nhìn anh.
"Em không cần phải lo lắng về những chuyện còn lại, anh sẽ từ từ giải quyết." Lý Thiên Thuỷ nói với cô.
"Ừ."
Nói xong, phía trước có một chiếc xe đang chạy tới, Lương Tị xác định đó là xe của Lương Minh Nguyệt từ đèn pha. Cô nhìn Lý Thiên Thuỷ, "Xe của chị em."
Lý Thiên Thuỷ gật đầu, hoàn toàn không có ý định buông tay cô ra. Lương Tị mỉm cười, cô cũng không có ý định buông tay.
Lương Minh Nguyệt chậm rãi dừng xe, hạ kính xe xuống, nhìn hai người đang đan tay nhau dưới gốc cây quế hoa, nói với Lương Tị: "Đừng về quá muộn."
"Dạ, chị về trước đi." Lương Tị lên tiếng.
Lương Minh Nguyệt nhìn Lý Thiên Thuỷ, anh chào chị một cách cởi mở, "Chị Minh Nguyệt."
Lương Minh Nguyệt gật đầu, đóng cửa kính xe.
Thấy xe rẽ vào biệt thự, Lương Tị quay đầu nhìn anh, "Sao anh cũng gọi là chị?"
"Gọi theo em đó, hơn nữa chị ấy cũng lớn tuổi hơn anh mà."
"À." Lương Tị gật đầu, "Anh có sợ chị của em không?"
"Không sợ."
"Anh xạo, rõ ràng là em thấy anh thở phào."
"Đó là do anh khẩn trương."
"Sao lại khẩn trương?"
"Em không khẩn trương sao?" Lý Thiên Thuỷ chỉ vào tay cô, "Tay đang run này."
"Thôi đi, em không hề run nhé." Lương Tị phủ nhận.
Lý Thiên Thuỷ lấy khăn giấy trong túi ra lau mồ hôi trên lòng bàn tay cô. Lau xong, anh giục cô: "Trở về đi."
Lương Tị gật đầu, từng bước trở về nhà.
Lý Thiên Thuỷ vẫy tay với cô, bảo cô về đi.
Lương Tị thay giày rồi đi vào phòng tắm, nhìn thấy Lương Minh Nguyệt đang rửa mặt, cô chỉ về phía cửa, nói: "Đó là Lý Thiên Thuỷ."
"Chị biết." Giọng điệu Lương Minh Nguyệt vẫn như thường.
Lương Tị quan sát vẻ mặt của chị, mạnh dạn nói thêm: "Bạn trai của em."
Lương Minh Nguyệt cúi đầu rửa mặt, không thể nhìn thấy biểu cảm của chị.
Lương Tị lại hỏi: "Chị có muốn ăn mì không? Dì nấu ăn tự tay kéo đó, em để dành cho chị một ít."
"Được, đừng nhiều dầu quá."
Lương Tị vào bếp nấu mì cho chị, cho ít hành lá xắt nhỏ và thịt heo thái mỏng vào, rất đơn giản, mười phút là xong. Lương Minh Nguyệt ngồi xuống uống hai ngụm súp, hỏi cô về tình hình của nhà máy, sau đó nói ngày mai trong nhà máy sẽ có một giám đốc mới.
"Để cậu quản lý phân xưởng." Lương Minh Nguyệt nói theo kiểu làm ăn: "Ông ấy không đủ khả năng làm giám đốc."
"Dạ." Lương Tị nhẹ nhàng đáp lại.
Lương Minh Nguyệt nhìn cô, đặt đũa xuống, chống một tay vào lưng ghế nhìn cô, "Em khác với cậu, ông ấy thật sự không có năng lực. Giám đốc chị thuê rất giỏi, em có thể từ từ học hỏi anh ấy, công việc hàng ngày cũng sẽ bớt lo hơn."
"Dạ." Lương Tị gật đầu, "Việc mở rộng nhà máy có thuận lợi không chị?"
"Không mở rộng, chúng ta dự định chuyển nhà máy vào thành phố."
"Đã xác định?"
"Là tình thế bắt buộc." Lương Minh Nguyệt nói: "Em cứ lo chuyện ở nhà trước, đợi mọi thứ ổn định rồi chị sẽ nói chuyện cụ thể với em sau."
"Dạ." Lương Tị đáp ứng.
Lương Minh Nguyệt ăn thêm hai đũa mì rồi đứng dậy trở về phòng ngủ. Lương Tị nhận thấy tâm trạng của chị rất tốt, ít nhất là thái độ của chị rất dịu dàng, vì vậy cô đã đuổi theo chị, hỏi: "Chị, chị thấy Lý Thiên Thuỷ thế nào?"
"Không tốt lắm." Lương Minh Nguyệt thờ ơ nói: "Em có thể yêu, nhưng không thể kết hôn."
...
Lương Tị nghẹn không nói nên lời, hồi lâu mới trả lời lại chị: "Em chỉ khách sáo hỏi chị vậy thôi."
"Xin lỗi, nhưng đây là lời đánh giá thật lòng của chị, anh ta thật sự không tốt."
Lương Minh Nguyệt nằm trên giường, đeo khăn bịt mắt, trả lời: "Ngủ ngon."
Lương Tị có chút tức giận, giận chính mình tự làm mình mất mặt, "Mặc kệ chị nghĩ như thế nào, em nghĩ anh ấy tốt là được..."
Lương Minh Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, kéo khăn bịt mắt ra nói: "Ngày mai chị muốn ăn loại bánh mềm đó..."
"Chị nghĩ hay quá." Lương Tị đóng cửa đi ra.
Cô đặt chiếc tô trên bàn ăn vào bồn rửa định sáng mai sẽ rửa. Trở lại phòng ngủ, ngồi một lúc, như có cảm ứng tâm lý, cô ra khỏi biệt thự, nhìn dưới gốc cây quế hoa thơm ngào ngạt.
Không có ai ở đó cả, cô thầm mắng mình bị bệnh thần kinh, khi định xoay người, cô nghe thấy tiếng đập muỗi. Cô theo tiếng động đi tới, nhẹ giọng gọi: "Lý Thiên Thủy?"
Người ngồi ở ven đường quay đầu lại, Lương Tị kinh ngạc: "Sao anh chưa về?"
"Đang chuẩn bị về." Lý Thiên Thuỷ đứng dậy.
"Sao anh lại ngồi đây?" Lương Tị hỏi.
"Suy nghĩ vẫn vơ thôi."
"Nghĩ chuyện gì?"
"Không biết em có đi ra hay không." Lý Thiên Thuỷ cười nói.
"Thần kinh à." Lương Tị hỏi anh: "Nếu cả đêm em không ra ngoài thì sao?"
"Anh không điên, anh sẽ đợi em cả đêm." Lý Thiên Thuỷ nhìn biệt thự phía sau cô, giục, "Quay về đi, anh cũng về đây." Anh vừa nói vừa đi về phía sau.
"Anh về thật sao?" Lương Tị hỏi.
"Về thật." Lý Thiên Thủy gật đầu, "Thật ra anh muốn hôn em, nhưng lại sợ không khống chế nổi."
"Em có thể qua đêm ở bên ngoài." Lương Tị xoay cánh tay ra sau lưng nói.
Lý Thiên Thuỷ dừng bước, nhẹ nhàng nói: "Anh biết. Nhưng anh không muốn em qua đêm ở bên ngoài. " Anh vẫy tay với cô, bước đi ngày càng xa.
Mãi cho đến khi không thấy anh nữa, Lương Tị mới quay người trở vào biệt thự.
Cô trở về phòng, gửi cho Lý Thiên Thuỷ một tin nhắn, cho anh biết căn hộ và mật khẩu của cô. Căn hộ là nhà mẫu mua cách đây mấy năm, là thế giới nhỏ bé hoàn toàn thuộc về cô, mỗi khi buồn cô đều sẽ đến đó.
Lý Thiên Thuỷ nhìn vào tin nhắn đã nhận: Một số nhà, một chuỗi mật khẩu và một câu nhắn thật dài. Anh nhắn về một chữ "Ừ", sau đó đội nón bảo hiểm, nhấn ga quay trở lại thị trấn.
Anh đã hát thật to trên đường, bài hát "Làm lại từ đầu" mà ba anh yêu thích.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT