Sau một đêm kinh hoàng, Mạc Dao được cặp song sinh đưa trở lại phòng 511. Khi cậu tỉnh lại liền phát hiện bản thân mình đang dựa sát vào bờ một bờ ngực trần. Thiếu niên hoảng sợ vội lùi lại nhưng lại bị người kia túm eo kéo sát lại gần hơn, thậm chí cả mặt đều gần như úp vào ngực hắn.
"Dao Dao tỉnh rồi sao?"
Giọng nói lúc mới tỉnh của Lê Dương có phần lười biếng. Hắn dùng tay chống đầu, nhìn thiếu niên bởi vì trò đùa ác mà cả khuôn mặt đã đỏ bừng.
"Nóng."
Thiếu niên không vui dùng măng cụt nhỏ chống lên ngực hắn, nhẹ đẩy một cái. Lê Dương không khỏi liên tưởng hình ảnh mèo con thích dùng chân lót thịt đệm dẫm dẫm lên những thứ mềm mại. Quả thực đáng yêu đến nỗi khiến trái tim hắn run rẩy.
"Ghét bỏ cái gì. Chẳng phải hôm qua còn khóc lóc đòi tôi ngủ cùng sao." - Lê Dương khẽ cười đan tay mình vào tay nhỏ của thiếu niên.
Không có đâu!
Mạc Dao âm thầm phản kháng trong lòng. Đúng là hôm qua cậu có khóc nhưng mà cậu không đòi người này ngủ cùng mình. Rõ ràng là hắn đột nhiên ôm lấy cậu rồi đem lên giường đấy chứ.
Hơn nữa hắn còn giữ chặt hai tay cậu rồi vùi mặt vào bụng thiếu niên không ngừng hít lấy hít để. Dọa Mạc Dao vốn đã khóc thút thít rồi nay nước mắt rơi càng nhiều hơn. Cậu không phải là mèo, không thích người khác hít chỗ này một tí chỗ kia một tí.
Lê Dương nói bởi vì thiết lập của hắn là mắc chứng mất ngủ nên mấy ngày liền vẫn không thể chợp mắt hẳn hoi. Tuy nhiên chỉ cần ở gần thiếu niên một chút thôi là toàn bộ cơ thể như được thả lỏng. Lê Dương cho rằng đây là điều kỳ diệu còn Mạc Dao biết chắc chắn là do vật phẩm hỗ trợ xấu xa kia gây nên.
Thiếu niên vô thức sờ vào sau gáy mình. Bởi vì Lê Dương lại gần mà nơi đó bắt đầu nóng lên kèm theo cảm giác châm chích ở dưới da.
Thiếu niên giật mình tỉnh lại và đối diện với ánh mắt tò mò của Vũ Đồng lẫn Lâm Niệm Niệm.
Phải rồi, hôm nay là ngày cả hai người bọn họ vào thăm bệnh.
Mạc Dao vội vàng bỏ tay ra khỏi gáy, bày ra vẻ mặt học sinh ngoan mà chờ hai người kia lên tiếng.
"Hôm nọ, sau khi đột nhập vào nhà của Đoàn Tất Bình thì tụi anh phát hiện ra thứ này." - Vũ Đồng đặt lên mặt bàn một quyển sách dày cộm cùng vài tờ báo được cắt ra. - "Cậu em đã nghe về sinh vật ngoài hành tinh bao giờ chưa?"
Mạc Dao do dự gật đầu rồi lại lắc.
"Ờm thì như trong phim viễn tưởng kinh dị ấy. Đám phi hành gia từ ngoài trái đất trở về và bị một sinh vật kỳ lạ nào đó kí sinh lên. Sau đó nó kí sinh hết người này đến người khác sau khi ăn mấy thứ đại loại như là... não chẳng hạn."
"Vậy nên tình trạng của chúng ta hệt như trong mấy bộ phim đấy. Tàu vũ trụ sau khi trở về đã đem theo một sinh vật có xúc tu... ta cứ gọi nó là bạch tuộc đi. Hiện tại thì anh chưa biết con bạch tuộc đó có năng lực gì nhưng mà có lẽ bệnh nhân phòng 513 chính là cơ thể bị nó kí sinh vào. Tiếp theo là..."
Vũ Đồng đưa mắt nhìn sang cô gái bên cạnh mình. Lâm Niệm Niệm hiểu ý liền tiếp lời anh.
"Quyển sách này - Sự trở lại của <Vương>, em không rõ <Vương> là cái quần gì nhưng mà theo như sách viết thì nó là một thực thể quyền năng có thể tự mình tạo ra một đế chế mới. Hay nói cách khác, nó có thể phá hủy nền văn minh nhân loại để tạo ra vương quốc của riêng mình. Cả em và Vũ Đồng đều cho rằng <Vương> chính là sinh vật giống như bạch tuộc kia."
"Tóm lại, giả thiết của anh là, sau khi sinh vật đó kí sinh vào đám phi hành gia và trở về trái đất. Nó đã khiến một viện nghiên cứu và điều trị cho các phi hành gia phát nổ. Đoàn Tất Bình và con trai ông ta tức bệnh nhân phòng 513 đã lén đưa nó về để nghiên cứu và không may bệnh nhân 513 đã bị nó kí sinh. Dù không biết mục đích của Đoàn Tất Bình cùng con trai ông ta là gì nhưng anh có thể chắc chắn <Vương> đang ở bệnh viện này."
Mạc Dao nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nhỏ giọng hỏi hai người đồng đội.
"Em có thể hỏi một câu được không ạ."
"Phì... hỏi đi nhóc." - Vũ Đồng buồn cười mà gật đầu.
"Vậy nó liên quan gì đến tiêu đề của chương trình ạ?"
"À..." - Người thanh niên vuốt cằm nhìn về phía thiếu niên. - "Đoàn Bác Văn chẳng phải là trường hợp tái sinh đầu tiên hay sao?"
*****
Bởi vì có y tá đến tìm Mạc Dao để đưa cậu đi điều trị đặc biệt cho "Đoàn Bác Văn", cuộc trò chuyện giữa Vũ Đồng, Lâm Niệm Niệm và thiếu niên buộc phải dừng lại.
Trong lúc cả hai đang lang thang ngoài sân, quả cầu 000 chợt xuất hiện.
[Chúc mừng người chơi Vũ Đồng, Lâm Niệm Niệm đã tìm ra manh mối quan trọng.]
[Tiền thưởng sẽ được cộng trực tiếp vào số tiền tích lũy hiện tại của hai người.]
"Xem ra chúng ta đã đoán đúng về sự xuất hiện của <Vương> tại bệnh viện này." - Lâm Niệm Niệm vui mừng cười toe toét. - "Vậy là chương trình sắp tiến vào giai đoạn hai phải không?"
[Đúng vậy.]
"000, ngài có thể mở phần bình luận trực tiếp lúc này được không?"
Một lợi thế của chương trình trực tiếp chính là người chơi có thể yêu cầu được xem bình luận trực tiếp trong lúc phát sóng chương trình. Đối với những loại hình giải đố như vậy, rất nhiều người xem cũng sẽ bình luận suy đoán của bản thân. Các người chơi có thể thông qua phần đọc bình luận để có những suy đoán mới. Tất nhiên bộ phận lọc bình luận vẫn sẽ hoạt động để tránh ai đó đoán trúng phóc tất cả.
Quả cầu màu trắng do dự một lúc cuối cùng vẫn mở phần bình luận trực tiếp ra. Cửa sổ điện tử nhanh chóng nhảy ra trước mắt hai người chơi.
<Vì sao? Vì sao lại censored?>
<Vì sao cặp song sinh Lê Dương, Lê Dạ tiến vào phòng chương trình lại đột nhiên tắt camera? Từ từ đã tôi nghe thấy giọng em bé Dao Dao nhà tôi.>
<Không nhầm đâu chính là Dao Dao đó. Ớ thế quái vật cùng vợ tôi chung một phòng à? *meme thảo nguyên xanh*>
<Tôi xem nhiều chương trình trực tiếp rồi. Cho dù máu me đến đâu cũng không che. Vậy nên chắc chắn cảnh bị che không phải là vì quái vật làm gì đó tổn thương Mạc Dao. Chẳng lẽ...>
<Dù tắt cam nhưng tôi nghe thấy giọng Dao Dao khóc. Các vị có thể tưởng tượng cái giọng mềm mềm vừa đáng thương vừa làm nũng không? Bé cứ khóc như vậy chỉ khiến người ta muốn bắt nạt thêm thôi.>
<Đoàn Bác Văn sau khi mất trí nhớ vừa răm vừa cute. Nhưng mà Lê Dương vừa tì cằm lên đầu Mạc Dao vừa kêu đói cũng dễ thương. Nên đu cặp nào bây giờ cầu giải đáp.>
<Chương trình kinh dị trinh thám đang bị chị em hường huệ xâm chiếm. Cíu với!>
<Tôi nghe bạn nói đang có chương trình có em bé xinh xỉu bị hết người chơi này đến người chơi nọ bắt nạt. Còn bị boss lừa (vì lí do spoil nên tôi phải chỉnh sửa lại) vẫn ngốc ngốc không biết.>
<Tôi nghi Dao Dao đang bị kí sinh nhập rồi. Mau cởi quần ra để chúng tôi kiểm tra.>
<Thứ đỗn lì Lục Chi Châu. Dao Dao em ngốc quáaa.>
<Tôi sẽ spam đến khi nào chương trình nhả phần bị che khi cặp sinh đôi xông vào phòng.>
<Đoàn Bác Văn cute quá. Dù hắn có khả năng là quái vật thay thế nhưng mà tôi cảm thấy tôi vẫn chấp nhận được. C-cùng lắm thì Dao Dao sinh ra một đàn quái vật con...>
<(Tóm tắt cho người xem muộn) Em bé mắc bệnh nên phải vào bệnh viện điều trị. Bởi vì quá xinh đẹp nên bị hai người bạn cùng phòng bệnh bắt nạt, mỗi ngày đều khóc thút thít trên giường. Em bé sầu não đi tìm thanh mai trúc mã aka anh bảo vệ đẹp trai, kết quả vì trên người quá thơm nên bị người bạn thanh mai trúc mã đè ra liếm từ đầu đến cuối. Em bé hoang mang hơn khi phát hiện vị hôn phu của mình ngoại tình. Quá u buồn, em bé tâm sự với quái vật chim hồng. Quái vật chim hồng yêu em bé từ cái nhìn đầu tiên liền quyết định dìm đầu thằng người yêu tệ bạc sau đó thản nhiên biến thành hắn mà tiếp cận em bé. Em bé không biết vẫn quấn quýt cùng quái vật hôn môi thậm chí còn chủ động cưỡi lên người quái vật. Trở lại với hai người bạn cùng phòng, sau khi em bé bỏ đi thì dục cầu bất mãn, chỉ có thể cầm lấy quần áo của em bé mà vùi đầu vào hít hà. Cuối cùng không nhịn được nữa xách quần lên rồi đi tìm em bé. Kết quả phát hiện em bé ôm bụng tròn vo toàn ****** của quái vật đang cùng xúc tu của quái vật hôn môi (còn tiếp)>
<Đọc cmt của thím trên tôi đã không thể nhìn chương trình này một cách bình thường được nữa. Nói đi, thím là ai?>
<Hãy gọi tui là coffeedang uwu.>
Vũ Đồng:???
Lâm Niệm Niệm:???
Suy luận sắc sảo đâu? Cùng nhau phân tích về chương trình đâu?
Cuối cùng họ vẫn phải tự mình cứu lấy mình.
"Chi bằng chúng ta đến tìm Đoàn Tất Bình. Người nắm rõ tất cả mọi việc chỉ có ông ta thôi." - Vũ Đồng nhanh chóng đưa ra giải pháp.
"Sao em cảm thấy ngoại trừ hai chúng ta còn chuyên tâm làm nhiệm vụ những người khác đều bỏ đi yêu đương hết vậy."
Vũ Đồng:...
"A, chẳng phải còn Trình chó... à Trình Chính Khanh sao. Bình thường hắn ta ồn ào nhất còn gì. Vì sao dạo này lại im ắng thế."
Do đó thay vì đến gặp Đoàn Tất Bình, hai người bọn họ quyết định đến tìm Trình Chính Khanh trước.
Bởi vì phải ở lại trong bệnh viện nên Trình Chính Khanh được sắp xếp ở một phòng riêng với đầy đủ tiện nghi, thậm chí trong phòng của hắn còn có cả máy tính lẫn tivi. Đó cũng là lý do tại sao Mạc Dao rất thích trốn đến phòng của hắn.
Tuy nhiên lúc này căn phòng lại đóng cửa im lìm. Dù chỉ đứng ở ngoài cửa thôi, Vũ Đồng và Lâm Niệm Niệm đều bị hơi lạnh ở trong phòng theo khe cửa tràn ra làm cho rùng mình.
"Trời đâu có nóng mấy đâu. Vì sao lại để điều hòa lạnh đến như vậy?"
Vũ Đồng khó hiểu gãi gãi đầu. Chẳng lẽ... chẳng lẽ Trình Chính Khanh xảy ra chuyện gì rồi?
Nghĩ vậy, anh liền vội vã đập cửa.
"Này, Trình Chính Khanh? Cậu ổn không? Tôi có manh mối mới này. Tôi vào nhé?"
"Cú...t."
Có lẽ bởi vì bị giọng nói oang oang của Vũ Đồng làm phiền, người trong phòng cuối cùng cũng lên tiếng. Tuy nhiên khác với mọi khi, giọng nói lúc này của hắn trầm thấp, âm thanh phát ra giống như tiếng rít gào qua kẽ răng.
"Cậu..."
Vũ Đồng muốn nói thêm nhưng lại bị tiếng đồ vật đập mạnh vào cánh cửa dọa cho ngậm miệng. Cảm nhận được dưới chân có chút dính nhớp, Vũ Đồng theo bản năng cúi xuống nhìn. Theo khe cửa, một thứ chất lỏng pha trộn giữa màu hồng và màu đen bắt đầu tràn ra, dần dần lan đến đế giày của người thanh niên. Anh liền vội vã lùi lại, một tay cũng túm lấy Lâm Niệm Niệm còn đang ngơ ngác đứng ở bên cạnh.
"Niệm Niệm, anh cảm thấy Trình chó con có gì đó không đúng lắm hay là chúng ta cứ đi tìm những người chơi khác đã..."
"Khác? Em không thấy khác chỗ nào hết." - Vì quá chú ý đến Trình Chính Khanh nên Vũ Đồng không hề phát hiện ánh mắt của thiếu nữ bên cạnh mình đã dần mất đi tiêu cự. - "Em sẽ vào xem tình hình của Trình Chính Khanh."
"Không được! Em không thấy tên nhóc này đang cư xử như bị ma nhập sao?"
Tuy nhiên, mặc cho sự can ngăn của Vũ Đồng, Lâm Niệm Niệm vẫn tiến lên phía trước. Lần này Trình Chính Khanh không phản ứng kịch liệt như trước mà hé ra một khe hở đủ để Lâm Niệm Niệm có thể lọt vào.
"Em sẽ đi khuyên nhủ người này. Trước tiên anh... nên về nhà nghỉ ngơi đi."
Không biết có phải do lời nói của em gái đồng hành cùng mình có ma lực không, Vũ Đồng đột nhiên cảm thấy bản thân rất mệt. Thậm chí chỉ cần đặt một chiếc giường tại đây, anh sẽ không hề do dự mà nằm lên rồi đánh một giấc.
Vũ Đồng xoay người rồi từ từ đi về phía cổng chính của bệnh viện.
*****
Mạc Dao lại được y tá đưa đến phòng Đoàn Bác Văn à không... cậu cũng không biết nên gọi người này là Đoàn Bác Văn không nữa. Hắn có thể là sinh vật ngoài hành tinh mà Vũ Đồng cùng Lâm Niệm Niệm nhắc tới, cũng có thể chính là con quái vật hư hỏng ngày hôm qua.
"Viện trưởng?" - Nữ y tá cúi đầu nói chuyện với thiết bị vi tính gắn trên cửa.
"Mở cửa đi." - Từ trong thiết bị chợt vang lên giọng nói của một người đàn ông. Mạc Dao đoán đây chính là bác của Đoàn Bác Văn, Đoàn Tất Bình.
Trong lúc thiếu niên còn đang đoán già đoán non liệu Đoàn Tất Bình có biết việc cháu trai mình đã bị quái vật thay thế không, cửa phòng đã được mở ra. Khác với tưởng tượng của Mạc Dao, căn phòng dành cho vị trưởng khoa hơn nữa còn là cháu trai của viện trưởng lại hoàn toàn trống trơn. Ngoại trừ một chiếc giường và một cái gối, căn phòng không còn một thứ gì nữa. Đoàn Bác Văn vốn đang đứng quay lưng về phía thiếu niên cùng nữ y tá nhưng khi cửa phòng được mở ra, hắn giống như có con mắt sau gáy đột nhiên quay người lại, trên khuôn mặt là nụ cười tươi rói mà không ngừng gọi tên thiếu niên:
"Mạc Dao... Dao Dao đến thăm tôi phải không? Tôi cũng nhớ Dao Dao lắm nhưng mà bọn họ không cho tôi gặp Dao Dao."
Đoàn Bác Văn hưng phấn đến cả người run rẩy, bởi vì làn da của hắn quá mỏng nên chỉ cần chút kích động thôi cũng có thể khiến gò mà ửng hồng. Gã thanh niên hoàn toàn làm lơ nữ y tá đứng bên cạnh, không ngừng quẩn quanh Mạc Dao, muốn cùng cậu tiếp xúc da thịt nhưng lại thẹn thùng không muốn chủ động. D-dù sao hắn cũng phải giữ chút giá cho bản thân chứ.
Nếu người này là cún hẳn sẽ là vẫy đuôi liên tục cho xem.
Mạc Dao âm thầm liên tưởng Đoàn Bác Văn với giống chó Samoyed. Trong lúc quan sát gã thành niên, cậu chợt phát hiện cổ tay hắn có những vệt tím xanh đầy khả nghi. Da của Đoàn Bác Văn rất trắng bởi vậy mà những vết thương quanh cổ tay hắn cũng trở nên đáng sợ hơn người bình thường rất nhiều.
"Tay của anh... tay của anh làm sao vậy?"
"Cũng không có gì..."
Đoàn Bác Văn tính trả lời qua loa nhưng chợt nghĩ đến gì đó nước mắt của hắn bắt đầu từng viên từng viên rơi xuống. Khuôn mặt điển trai đã từng mê đảo bao nhiêu nữ y tá trong bênh viện dần trở nên mếu máo.
"Là bọn họ." - Hắn vươn tay chỉ về phía nữ y tá phía sau Mạc Dao. - "Bọn họ trói tôi bằng xích sắt. Sau đó còn không ngừng mổ xẻ da thịt tôi. Dao Dao tôi đau lắm. Tôi gọi tên Dao Dao mấy lần nhưng Dao Dao không đến."
Nữ y tá:...
Là do tên này đập phá đồ đạc rồi nằng nặc đòi đi gặp Mạc Dao nên bọn họ mới phải làm vậy.
"Bọn họ thật sự làm thế với anh sao?"
Chẳng lẽ bọn họ biết Đoàn Bác Văn không phải là Đoàn Bác Văn? Nhưng mà trong phim quái vật toàn là những sinh vật mạnh mẽ khiến loài người phải run sợ. Còn con quái vật trước mặt...
Thiếu niên nhìn sinh vật trong bộ dáng loài người đang khóc thút tha thút thít trước mặt.
"Đúng... đúng vậy. Rất đau luôn. Dao Dao phải an ủi tôi chứ. Dao Dao không an ủi tôi thì tôi cứ khóc mãi đấy."
Mạc Dao do dự một lúc cuối cùng vẫn vươn tay xoa mái tóc trắng xù xù của người thanh niên. Khác với tưởng tượng của cậu, làn da cùng đầu tóc của Đoàn Bác Văn mềm mại vô cùng. Cảm giác giống như đang vuốt ve loài sinh vật có bộ lông dài được chăm sóc tỉ mỉ vậy.
"Như vậy được chưa ạ?" - Thiếu niên cẩn thận hỏi Đoàn Bác Văn. Cậu không giỏi an ủi người khác nhưng ở những thế giới trước, mỗi khi buồn bã, Mạc Dao đều được người khác xoa đầu. Cảm giác khi ấy rất dễ chịu nên thiếu niên nghĩ hẳn người trước mặt cũng cảm thấy dễ chịu.
"Khi buồn chúng tôi không an ủi nhau như vậy. Dao Dao có thể... có thể xoa xoa chỗ khác nữa được không."
Thiếu niên nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu. Đoàn Bác Văn liền đỏ mặt kéo tay cậu chạm vào vào phần dưới của mình. Đoàn Bác Văn không thích mặc quần lót, mỗi lần mặc thứ đó của hắn đều bị siết chặt đến khó chịu vậy nên khi hắn lôi kéo thiếu niên chạm vào thứ đó, cậu có thể cảm nhận rõ ràng hình dạng chim nhỏ của hắn.