Theo quy định, vào giờ ăn, tất cả các bệnh nhân đều phải đến nhà ăn. Mạc Dao được một nữ y tá đưa vào bên trong sau đó bị nàng bỏ lại tại chỗ xếp hàng. Biết bản thân mình bị cô lập, sau khi lấy thức ăn xong, Mạc Dao chỉ có thể mang vẻ mặt ngốc ngốc đứng ở giữa nhà ăn.
Mọi chỗ ngồi đều đã chật cứng người, hơn nữa bọn họ đều đi cùng nhóm với nhau, nếu như cậu xen vào chắn chắn sẽ bị họ mặt lạnh đuổi ra. Mạc Dao nghiêng đầu bắt đầu suy nghĩ xem phải làm thế nào. Hay cậu lén trốn vào nhà vệ sinh để ăn cơm? Nhưng nhỡ như bị các chị y tá phát hiện thì sao?
"Này! Cậu... cậu có thể ngồi ở đây." - Trong lúc thiếu niên còn đang phân vân nên lén trốn ra ngoài hay không thì một gã thanh niên to lớn với giọng nói ồm ồm chợt vẫy tay gọi cậu.
Ngay lập tức cả nhà ăn đều hướng mắt về phía thiếu niên. Mạc Dao đơ người một lúc, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải. Người ngày gọi tên cậu à? Thiếu niên cầm khay cơm đi đến bàn ăn người vừa gọi mình. Trước ánh mắt kỳ lạ của những người trên bàn ăn, cậu nhẹ nhàng đặt phần ăn của mình xuống sau đó nở một nụ cười dịu ngoan.
"Xin chào, tôi là Mạc Dao."
"Tôi biết." - Người thanh niên hơi kích động gật gật đầu. - "Ngày hôm qua chúng ta còn nói chuyện với nhau. Cậu còn nói cậu muốn vào nhóm với tôi. Cậu nhớ không? Lúc đó tôi không biết bị làm sao lại từ chối cậu."
Nghĩ đến ngày hôm qua thiếu niên còn mang bộ dáng run rẩy như sắp khóc cầu xin mình, người thanh niên liền sầu não mà gãi gãi đầu. Khi về đến phòng hắn đã ân hận không thôi chỉ hận không thể quay ngược thời gian, dùng bàn tay to lớn của mình túm lấy thiếu niên mà cưỡng chế vào nhóm của mình. Khi vào nhà ăn thấy Mạc Dao lạc lõng đứng một mình, người thanh niên liền lấy lại tinh thần. Cậu bị nhóm của mình bỏ rơi? Vậy hắn có thể lôi kéo thiếu niên đi chung với nhóm mình.
"Xin lỗi, tôi không nhớ ra anh là ai."
Mạc Dao thật thà mà đáp lại thái độ nhiệt tình của người thanh niên. Chứng mù mặt của cậu đã phát huy tác dụng khiến thiếu niên không nhớ nổi hình dạng khuôn mặt người hôm qua.
Nghe Mạc Dao trả lời, người thanh niên có giọng nói ồm ồm hơi thất vọng mà rũ mắt. Nhưng rất nhanh hắn lại ngẩng đầu muốn đáp lại thiếu niên. Tuy nhiên lời còn chưa kịp nói ra, bạn chung nhóm của hắn đã phát ra tiếng cười lạnh.
"Quyền Long, tao đã nói với mày người như cậu ta sẽ không bao giờ để tâm mày đâu. Nghĩ lại, ngày hôm qua làm gì có ai cô lập cậu ta vậy mà cậu ta còn bày ra vẻ mắt như bị cả thế giới quay lưng mà cố tình lấy lòng cặp song sinh kia. Loại người cậy có vẻ bề ngoài hấp dẫn một tí như cậu ta thì làm gì có ai ngây ngô, lương thiện như mày nói chứ."
"Đủ rồi, mày đừng nói như vậy." - Nhìn nụ cười trên môi thiếu niên trở nên cứng đờ, người thanh niên tên Quyền Long liền nhíu mày ngăn người kia lại.
"Gì? Tao nói không đúng sao? Ai biết cậu ta điệu bộ yếu ớt ngày hôm qua của cậu ta là thật hay giả. Có khi buổi tối cậu ta lén leo lên giường của Lê Dương hoặc Lê Dạ, bẻ chân ra mà dùng cơ thể mình đánh đổi lấy sự bảo vệ."
Người kia càng nói, ác ý trong mắt hắn ngày càng nhiều hơn. Hắn ta hoàn toàn không thèm để ý người mà mình nhắc đến đang ngồi trước mặt, tiếp tục buông ra những lời phỏng đoán xấu xa.
"Có khi lúc này hai chân cậu vẫn còn đau nhỉ? Dù sao Lê Dương cùng Lê Dạ đều là những kẻ cứ sức lực hơn người, bọn họ chỉ đỉnh eo chút thôi cũng đủ khiến cậu đau đến nỗi tiếng khóc cũng không phát ra nổi. Sao nào? Sao không biện minh đi? Chẳng lẽ những lời tôi nói hoàn toàn đúng?"
Mạc Dao mím môi nhìn khay thức ăn trước mặt. Câu ân hận rồi. Cậu muốn ra nhà vệ sinh ăn cơm. Thiếu niên biết, người nọ cố tình nói cậu như vậy nhằm khiến cậu khóc nhưng Mạc Dao không để cho hắn toại nguyện đâu. Mạc Dao đặt lại thìa vào khay cơm, muốn đứng dậy nhưng hai vai cậu chợt bị người nắm lấy rồi đè xuống.
"Cho dù gấu Koala nhà tao có quyến rũ ai thì cũng đâu phải là mày."
Lê Dương mỉm cười ngồi xuống vị trí bên cạnh Mạc Dao. Hắn vươn tay nắm lấy cằm thiếu niên, nửa cưỡng chế khiến cậu ngẩng mặt nhìn về phía kẻ vừa buông lời xúc phạm mình.
"Nhìn xem. Rất đẹp phải không? Nhưng mày làm gì có cơ hội chạm vào. Vậy nên mày mới cố tình lăng mạ anh ấy, như vậy mới khiến gấu Koala ngang hàng với mày."
Bị bóc trần suy nghĩ, kẻ kia hận Lê Dương đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn không dám thừa nhận bản thân mình cũng bị thiếu niên thu hút, không dám thừa nhận bản thân mình cũng hối hận vì không lôi kéo thiếu niên vào trong đội của mình. Nhưng thay vì giống như Quyền Long nhảy nhót quanh chân Mạc Dao đầy hèn hạ, hắn lại lựa chọn hạ thấp thiếu niên, khiến cậu trở nên kém cỏi, hạ tiện. Đúng, là thiếu niên không xứng với hắn chứ không phải hắn hèn mọn khát cầu thiếu niên.
"Dù sao cũng chỉ là cái giày rách đã bị nhiều người xỏ mà thôi. Chắc mày chưa biết rẳng để có thể thuận lợi vượt qua các chương trình khác, cậu ta còn dám quyến rũ cả npc. Chẳng lẽ lúc mày đút vào bên trong không thấy lỏng lẻo tí nào sao?"
Mặc dù miệng nói ghê tởm thiếu niên nhưng ánh mắt hắn đã nhìn chằm chằm Mạc Dao không rời. Hắn phấn khích chờ đợi biểu cảm vỡ vụn của thiếu niên, muốn nhìn cậu vì lời nói của hắn mà cảm thấy đau khổ. Tuy nhiên biểu cảm hưng phấn đầy thối nát của hắn đã nhanh chóng bị dập tắt bởi một chén nước canh tưới vào đầu.
"Ăn xong rồi thì cút." - Lê Dạ bình tĩnh đặt lại bát nước vào khay cơm của mình. - "Đừng ở đây bốc mùi."
Bởi vì sự xuất hiện của cặp song sinh mà rất nhiều người đều nhìn về phía này. Khác với Lê Dương, Lê Dạ nổi tiếng "ôn hòa" nếu như không động vào lợi ích của hắn, hắn ta sẽ chẳng bao giờ rảnh rỗi chú ý người khác. Lần này hắn lại vì người đồng đội mới quen đuổi hắn ra khỏi nhà ăn. Chẳng lẽ tin đồn Lê Dương và Lê Dạ đều bị người chơi tên Mạc Dao mê hoặc là sự thật? Với Lê Dương, bọn họ còn cho rằng hắn ta đang trêu đùa nhưng Lê Dạ thì... Chắc chắn là do thiếu niên dùng vật phẩm hỗ trợ rồi!
Kẻ kia sau khi bị Lê Dạ tưới canh lên người sắc mặt hắn hết xanh lại đỏ. Hắn cũng không ở lại đây làm trò cười cho thiên hạ, liền mang vẻ mặt hằm hằm mà đứng dậy.
"Từ từ đã~"
Lê Dương đột nhiên gọi hắn lại. Kẻ kia theo bản năng nhìn về phía gã thanh niên điển trai. Lê Dương nhẹ bóp hai má thiếu niên, ép cậu hé môi ra sau đó nhanh chóng áp môi mình lên môi cậu. Hắn hôn rất thong thả, tựa như để cho kẻ kia có thể thấy được đầu lưỡi của gã thanh niên nhẹ luồn vào giữa hai hàng răng trắng, ép thiếu niên nếm thử nước bọt của mình, sau đó lại lôi kéo nó về phía mình nhẹ mút vào.
Ban đầu Lê Dương chỉ muốn thực hiện một tiết mục hôn môi nhằm chọc tức kẻ đối diện nhưng dần dần, mọi việc đã vượt qua dự tính ban đầu của hắn. Gã thanh niên không còn để ý ánh mắt của những người xung quanh, thậm chí kéo thiếu niên nửa ngồi lên người mình, nắm lấy gáy cậu mà gia tăng nụ hôn.
Phần thịt môi non mềm nhanh chóng bị người đối diện mạnh mẽ mút, dùng răng nanh nhẹ cọ qua rồi hoàn toàn bị ngậm lấy. Mạc Dao biết có rất nhiều người đang nhìn mình, hai mang tai thiếu niên đã đỏ sắp nhỏ ra giọt máu. Cậu cuộn tròn thành nắm tay, không ngừng đánh lên bả vai Lê Dương. Nhưng kẻ kia hoàn toàn làm ngơ sự phản kháng của thiếu niên. Một tay hắn siết chặt vòng em nhỏ nhắn, mềm quá mức của Mạc Dao, đầu ngón tay nhẹ hãm vào lớp da thịt trắng sứ.
Lê Dạ ở vị trí gần nhất lại không hướng mắt nhìn về phía hai người trước mặt mà chỉ rũ mắt tiếp tục ăn cơm. Tuy nhiên nếu để ý kỹ sẽ phát hiện ra tầm mắt Lê Dạ cũng không dừng lại ở khay cơm mà cổ chân trắng nõn của thiếu niên ở dưới gầm bàn. Bởi vì giãy giụa mà một bên dép của thiếu đã bay đi chỗ nào chẳng hay, lúc này, cậu chỉ biết vụng về dẫm nên chân của Lê Dương nhằm duy trì cân bằng.
Lê Dạ và Lê Dương là cặp song sinh cùng trứng vậy nên giữa cả hai có một sợi dây liên kết vô hình thường được gọi là tâm linh tương thông. Lúc này Lê Dương có bao nhiêu hưng phấn, cảm xúc cùng tinh thần có bao nhiêu chấn động, hắn đều biết. Thậm chí hắn còn biết lúc này quẩn quanh bên chóp mũi Lê Dương là mùi hương trà đào ngọt nị. Kể từ khi thiếu niên tiếp cận hai người, cơ thể cậu đã luôn phân bố ra mùi hương đó. Lê Dương cho rằng đó là mùi nước xả vải của Mạc Dao nhưng Lê Dạ biết đó là từ sâu trong cơ thể thiếu niên truyền tới. Hơn nữa, chỉ có hai người bọn họ mới có thể ngửi được mùi hương tanh ngọt đó. Tựa như, thứ đó tỏa ra chỉ dành riêng cho bọn họ...
Cũng giống như Lê Dương, hiện tại, Lê Dạ cũng đang ở trong trạng thái hưng phấn.
Phía bên kia, nụ hôn giữa Lê Dương và Mạc Dao đã kết thúc. Trước khi rời khỏi môi thiếu niên, gã thanh niên còn ác ý mà nhẹ mút phần môi trên cậu một cái. Bởi vì cảm xúc bùng nổ mà đôi mắt hắn đã sớm đỏ hồng, bàn tay đặt ở bên eo thiếu niên cũng dần tiến vào bên trong quần áo, nhẹ bóp chút thịt bụng của thiếu niên.
"Đừng... đừng như vậy." - Mạc Dao đỏ bừng mặt vội vàng vươn tay ngăn cản Lê Dương.
Tuy nhiên hắn lại chẳng thèm để ý sự phản kháng yếu ớt của thiếu niên. Gã thanh niên vươn lưỡi liếm lên phần má đã nhuộm đỏ của cậu, đầy thách thức mà nhìn về phía kẻ vừa xúc phạm Mạc Dao. Lúc này hắn ta mới phát hiện, từ lúc thiếu niên bị bắt ép hé môi, buộc phải vươn đầu lưỡi phục vụ người khác, hắn vẫn luôn ngừng thở mà dõi theo. Không chỉ hắn, mà rất nhiều người đều nhìn thiếu niên bị hôn đến mặt mũi đều đỏ bừng.
Lê Dương cũng phát hiện có nhiều người đang nhìn chằm chằm khuôn mặt Mạc Dao, hắn không vui mà để thiếu niên vùi mặt vào vai mình sau đó dùng ánh mắt cảnh cáo những người trong phòng ăn.
"Ngọt." - Lê Dương vươn lưỡi liếm khóe miệng mình. - "Nhưng mày đ*o có cơ hội thưởng thức."
*****
[Mùi hương mê hoặc chỉ là sản phẩm mới đưa vào thử nghiệm. Cậu đừng lạm dụng nó quá.]
856 đi bên cạnh Lục Chi Châu nhịn không được mà mở miệng nhắc nhở hắn. Tất nhiên gã thanh niên làm gì để tâm nhiều đến vậy. Kể từ khi hắn sử dụng vật phẩm hỗ trợ này, đã có nhiều người chú ý đến hắn thậm chí phân thân của kẻ kia cũng sắp lọt lưới. Tuy nhiên, song song với sự sung sướng, là nỗi niềm ghen ghét vô bờ bến đối với Mạc Dao.
"856, cậu cứ chờ xem. Chỉ vài ngày nữa thôi, tôi sẽ cùng Đoàn Bác Văn lên giường. Sau đó tôi sẽ từng bước từng bước tiếp cận những phân thân khác của kẻ kia. Nghĩ đến đó thôi là tôi thấy hưng phấn rồi."
Bởi vì mải đắm chìm trong hạnh phúc do mình ảo tưởng ra, Lục Chi Châu hoàn toàn không để ý đường đi. Đến khi cả người hắn mất thăng bằng mà ngã vào lòng một người, Lục Chi Châu mới thu lại ảo tưởng. Hắn theo bản năng nhẹ giọng rên rỉ nhưng ngửi được mùi canh dưa nồng nặc trên người hắn ta, Lục Chi Châu gần như muốn nôn tại chỗ. Hắn ghét bỏ muốn đẩy kẻ kia ra nhưng cổ tay đã bị người kia nắm chặt.
"Mùi đào? Vì sao lại là mùi đào?" - Kẻ kia ghé sát vào cổ Lục Chi Châu, đầy si mê mà hít một hơi. - "Tại sao lại chọn bọn họ? Cậu không sợ rằng cả hai chơi đùa cậu chán chê rồi bỏ cậu sao? Chỉ có tôi, chỉ có tôi không bao giờ bỏ cậu, cũng không chê cậu bẩn thỉu. Mạc Dao, vì sao lại không chọn tôi?"
Nghe thấy cái tên quen thuộc, sắc mặt Lục Chi Châu liền tối sầm lại. Lại là đồ ăn thừa do Mạc Dao để lại, hắn cũng không thèm thứ kém chất lượng như vậy.
"Cút!"
"Gì cơ?"
Lên tục bị người khác từ chối, ngay cả bản thân Quyền Long cũng nhìn hắn bằng ánh mắt thất vọng khiến cảm xúc tiêu cực trong lòng gã thanh niên bùng nổ. Hắn mang hai mắt đỏ ngầu mà vươn tay nắm lấy cổ Lục Chi Châu.
"Đến nước này vẫn còn kiêu ngạo sao? Chỉ là một con búp bê bơm hơi bị vô vàn kẻ chơi đùa mà thôi."
Lục Chi Châu đột nhiên cảm thấy nực cười vô cùng. Trước mặt Mạc Dao, có lẽ kẻ này chẳng bao giờ dám nói những điều như vậy nhưng lại phát tiết tất cả trước mặt hắn. Rốt cuộc Mạc Dao có gì bằng hắn mà khiến tất cả nâng niu như vậy?
Ngay lúc Lục Chi Châu muốn đẩy kẻ này ra, hắn đột nhiên khựng lại.
"Chẳng phải anh muốn chiếm hữu tôi sao?" - Khóe môi hắn nhẹ dàng cong lên. - "Mau đến đây~ Đây chẳng phải là mùi hương anh thích nhất sao."
[Lục Chi Châu?]
Trong không khí nhanh chóng ngập tràn mùi hương trà đào, ánh mắt gã thanh niên cũng vì vậy mà dần mất đi tiêu cự. Hắn biết người trước mặt không phải là thiếu niên ấy nhưng lại như bị ma quỷ dẫn đường mà không ngừng ghé sát sườn mặt Lục Chi Châu. Cho đến khi bên sườn ăn chọn một cú đá, hắn mới lơ mơ mà tỉnh táo lại.
"Bác sĩ Đoàn Bác Văn!"
Lục Chi Châu sợ hãi vội vàng trốn sau lưng người thanh niên.
"Bệnh nhân phòng 301? Tao sẽ nhớ kỹ mày!"
Đoàn Bác Văn tức giận đá kẻ kia thêm một cái nữa. Dám dâm loạn y tá, hắn sẽ báo cáo việc này lên viện trưởng. Kẻ kia cũng biết hành vi của mình là sai trái, hắn lồm cồm ngồi dậy sau đó nhanh chóng chạy đi. Vị bác sĩ tính giữ hắn ta lại nhưng góc áo của hắn đã bị một người nắm chặt.
"Bác sĩ... em... em..." - Lục Chi Châu rũ mắt không dám nhìn thẳng vào Đoàn Bác Văn, ngón tay hắn cố gắng giữ chặt phần áo bị tên bệnh nhân vừa rồi xé nát.
Đoàn Văn Bác do dự một lúc cuối cùng quyết định cởi áo ngoài của mình ra, khoác lên người Lục Chi Châu. Tầm mắt hắn vô thức dừng lại ở vết tay trên cổ người thanh niên có cây kẹp tóc màu tím, đột nhiên cảm thấy vị y tá mới đến này đáng thương vô cùng.
"Chuyện này là sao?"
"Hắn ta... hắn ta nhận nhầm em với người khác." - Lục Chi Châu run rẩy vươn tay chỉ về phía xa. - "Là nhầm em với cậu ta ạ."
Đoàn Bác Vân đưa mắt nhìn theo hướng chỉ của người thanh niên, người mà Lục Chi Châu nói hóa ra lại là vị hôn thê của hắn. Hơn nữa, lúc này Mạc Dao lại đi cùng hai người thanh niên lạ mặt.