Cà Phê: Quay trở lại tuyến truyện chính thôi. Thế giới 4 là thế giới ngoại truyện sẽ được mị bổ sung sau. Đây là tuyến truyện sau khi kết thúc chương trình 3 và Dao Dao đủ điều kiện tham gia chương trình trực tiếp (─‿‿─)
Vai trái chợt bị người lay nhẹ một chút. Khuôn mặt nhỏ của thiếu niên hơi khó chịu mà nhăn lại, tuy nhiên cậu không hề cáu bẳn mà đẩy tay người nọ ra mà ngoan ngoãn mở mắt ra.
Là Cao Bách sao? Nhưng rất nhanh Mạc Dao ý thức được người trước mặt mình là bạn phòng kế, Trình Phong. Hoá ra cậu đã trở lại thế giới thực rồi. Tuy nhiên bởi vì ở trong chương trình quá lâu nên Mạc Dao vẫn chưa thể thích ứng được sự thay đổi nhanh chóng này, thậm chí cậu còn có cảm giác buồn bã đầy khó hiểu.
"Sao vậy?" - Bạn phòng kế cẩn thận sờ mặt thiếu niên. - "Mơ ác mộng sao? Mặt cậu đã trắng bệch cả rồi. Tạm thời chúng ta đừng vào bệnh viện vội, Mạc Dao ngồi đây chờ tôi một lát."
Bệnh viện? Phải rồi! Cậu chuẩn bị đi thăm Mạc Uyển. Lúc này Mạc Dao mới nhớ ra mục đích mình ngồi xe của Trình Phong. Thiếu niên định giữ Trình Phong lại nhưng bạn phòng kế đã sớm bước vào trong cửa hàng tiện lợi. Người thanh niên vừa đi, trong không khí liền xuất hiện một quả cầu màu xanh.
[Mạc Dao.]
"Có chuyện gì không ạ? Chẳng lẽ chương trình xảy ra vấn đề?"
197 suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
[Bởi vì đột nhiên hệ thống của chương trình xảy ra sự cố nên chúng tôi phải đưa cậu ra ngoài sớm hơn dự kiến.]
[Nguyên nhân là đến từ npc tên Cố Lãng. Tổ đạo diễn chợt phát hiện bọn họ không thể kiểm soát được hắn khiến hắn nói ra những thứ kỳ lạ.]
"Chẳng lẽ... chẳng lẽ Cố Lãng cũng là người chơi như Trình Chính Khanh ạ?" - Thiếu niên bởi vì kinh ngạc mà hơi mở to mắt.
[Không phải. Hắn vẫn là npc. Đây là lỗi hệ thống.]
[Nhưng tôi có một thắc mắc nhỏ. Vì sao cậu lại biết kẻ giết người là Cố Lãng? Nếu chỉ dựa vào dây buộc tóc như cậu nói thì mọi chuyện có vẻ không xác đáng lắm.]
Nghe 197 nói vậy, khuôn mặt thiếu niên bỗng chốc đỏ bừng. Cậu lúng túng xoắn các ngón tay lại với nhau, cuối cùng vì không biết nói dối nên thiếu niên chỉ có thể nhỏ giọng mà khai ra:
"Thật ra là do... tôi sờ ngực bọn họ."
197:???
Ở nhà kho của đội bóng rổ, ở trong phòng livestream, ở biệt thự nhà Doãn Hạ Chí. Đó là ba địa điểm Mạc Dao tiến hành "thí nghiệm" của bản thân mình. Nếu lần hai lần trước cậu chỉ vô tình thì đến lần thứ ba Mạc Dao cố tình ở lại phòng của Doãn Hạ Chí để xác nhận lần nữa. Tất nhiên đổi lại cậu cũng bị hắn... sờ lại.
"Của Cao Bách và Cố Lãng có chút giống nhau, hơn nữa Cao Bách còn là sinh viên khoa công nghệ thông tin nên tôi nghi ngờ cậu ấy hơn. Nhưng vì Cao Bách không liên quan gì đến vụ cưỡng hiếp năm đó nên tôi mới nhớ đến Cố Lãng có một người em gái."
[Nên khi gửi đáp án cho tổ chương trình cậu chọn theo kiểu 50/50?]
197 đau đầu mà vươn tay xoa xoa thái dương. Được rồi, bởi vì Cố Lãng là sinh viên thể dục thể thao nên phần ngực sẽ nở nang săn chắc hơn những người khác nhưng cái việc sờ ngực để đoán hung thủ nó cũng... quá vớ vẩn rồi! May mắn hung thủ chỉ bắt Mạc Dao sờ ngực nếu như hắn để cậu sờ cái khác chẳng lẽ thiếu niên sẽ lột quần từng người ra để đo đạc chiều dài lẫn độ gân guốc sao? Chắc chắn là con quễ 005 lại dạy thiếu niên cái trò đó, 197 quyết định trừ lương nửa năm của nó.
"Nhưng mà tôi cho rằng hung thủ thật sự của vụ án này là tất cả bọn họ." - Mạc Dao cẩn thận mà vươn tay ra đếm. - "Thẩm Trạch Văn, Cố Lãng, Cao Bách và Doãn Hạ Chí. Tất cả đều là nạn nhân của Bùi Cảnh. Nếu như đã chung một kẻ thù thì bọn họ hẳn sẽ giúp đỡ nhau."
[Có thể xem là như vậy. Đó cũng chính là phần sau của chương trình. Nếu không phải có sự cố lần này có lẽ cậu sẽ được chứng kiến tất cả. Cậu nhớ Cố Lãng là sinh viên bên trường thể dục nhưng vì quá tải nên bị chuyển sang ở ký túc xá trường đại học của của cậu không? Tôi đoán hắn cố tình làm gậy để tiếp cận Cao Bách, người có chung kẻ thù với Cố Lãng. Sau đó cũng chính Cao Bách đã dạy cho Cố Lãng cách hack hệ thống an ninh. Đó là lý do vì sao phía cảnh sát không tìm được video về cái ngày Tề Trâu bị giết. Còn về Thẩm Trạch Văn cùng Doãn Hạ Chí, dù không trực tiếp tham gia nhưng hai người họ đã phối hợp với nhau để làm suy yếu gia tộc nhà Bùi Cảnh nhờ đó lấy được tài liệu về đường dây buôn bán hàng hóa trái phép của Bùi gia.]
[Tuy kẻ giết người thực sự là Cố Lãng nhưng cả ba người kia đều biết hung thủ là ai nhưng lại ăn ý không nói ra. Bọn họ là tòng phạm.]
Thì ra là vậy. Mạc Dao gật gật đầu nhỏ tỏ vẻ đã hiểu. Hóa ra lời Doãn Hạ Chí nói hung thủ chưa chắc chỉ là một người là như vậy.
"Nếu như vậy cả phòng kí túc xá chỉ có mình tôi không biết hung thủ là ai..." - Thiếu niên rầu rĩ mà dùng ngón tay moi moi ghế ngồi của mình. - "Có lẽ bọn họ ghét tôi lắm."
Ai bảo cậu đã "sàm sỡ" cả ba bạn cùng phòng của mình đâu. Tất cả là tại loại thuốc đó khiến cậu trở nên hư như vậy.
[Bọn họ đều là người xấu nên Mạc Dao không cần để tâm bọn họ.]
Tất nhiên 197 biết ba người bạn cùng phòng của thiếu niên không những không ghét cậu mà ngược lại còn có tư tưởng biến thái với chủ nhân nhà nó. Còn việc vì sao cả ba không nói thân phận của Cố Lãng cho Mạc Dao là bởi vì bọn họ muốn núp dưới danh nghĩa biến thái để quấy rối thiếu niên. Nếu không phải nó cầm búa đến tìm tổ đạo diễn cho xem lại toàn bộ chương trình 197 cũng không biết kẻ dọa Mạc Dao bỏ chạy khỏi ký túc xá là Cao Bách. Thậm chí kẻ cài thiết bị theo dõi hay nghe lén thiếu niên cũng không chỉ một hoặc hai người. Vậy mà Mạc Dao hoàn toàn không biết gì vẫn vui vẻ cùng bạn cùng phòng chung sống dưới một mái nhà. Thiếu niên hoàn toàn ngây ngô không ngờ được những kẻ vờ chơi điện thoại kia thực tế là đang âm thầm xem lại video quay lén cậu.
Hung thủ giết Bùi Cảnh đúng là chỉ có một người nhưng kẻ quấy rối Mạc Dao lại có rất nhiều. Tuy nhiên 197 sẽ không nói chuyện này tránh dọa sợ thiếu niên. Dù sao đánh tổ đạo diễn thì nó cũng đánh rồi, nộp phạt và nộp viện phí nó cũng nộp rồi. Lần sau nó sẽ cẩn thận chọn chương trình cho thiếu niên.
[Tôi chỉ đến thông báo về việc chương trình bị lỗi thôi. Vài ngày sau cậu có thể an tâm nghỉ ngơi cho đến khi có thông báo về chương trình trực tiếp.]
[Nhớ ngủ nghỉ đúng giờ và tránh mấy thằng không đứng đắn ra.]
Nghĩ một lúc 197 liền bổ sung.
[Mấy thằng đẹp trai cũng phải đề phòng.]
Mắt thấy Trình Phong đã quay lại xe, 197 liền vội vàng biến mất.
"Để cậu đợi lâu. Máy tính tiền của bên thu ngân gặp sự cố nên hơi mất thời gian một chút." - Bạn phòng kế hơi mỉm cười giúp thiếu niên cắm ống hút vào hộp sữa, sau đó đưa ra trước mặt cậu. - "Không được bỏ bữa sáng nữa."
"Tôi có bỏ bữa sáng đâu..." - Mạc Dao nhỏ giọng phản đối nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Trình Phong, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn mà ngậm lấy đầu ống hút.
Thấy thiếu niên ngoan như vậy, gương mặt điển trai của người thanh niên dần xuất hiện ý cười hài lòng. Hắn vươn tay mở radio trong xe lên. Ban đầu hắn định chọn vài bài nhạc nhẹ cho thiếu niên thư giãn lại không ngờ rằng vô tình chuyển đến bản tin thời sự.
[Vụ kiện giữa hai thiếu nữ bị cưỡng hiếp tập thể đã đi đến hồi kết. Bên cảnh sát đưa ra kết luận cả hai bên đều uống rượu có chất kích thích và theo camera ghi lại thì hai thiếu nữ đã tự nguyện đi theo nhóm học sinh nam đó. Bởi độ tuổi chưa đủ chịu trách nhiệm pháp lý nên nhóm học sinh nam sẽ bị đưa đến trại giáo dưỡng. Tuy nhiên sáng ngày hôm nay gia đình hai nữ sinh kia đã rút đơn kiện và thông báo người bỏ thuốc vào rượu là con gái họ nên các nam sinh tham gia vụ việc trên chỉ bị quản giáo tại nhà. Chúng tôi xin được chuyển sang phần tin tiếp theo.]
Trước những thông tin phát ra từ radio, thiếu niên chỉ biết ngây ngốc mà nhìn chằm chằm về phía nó. Trình Phong liền vươn tay đổi kênh.
"Mấy ngày nay vụ việc này rầm rộ ở khắp nơi. Trên mạng cũng đưa tin rất nhiều về nó. Có người nói đám học sinh nam đó không bằng súc vật nhưng cũng có người trách hai nữ sinh kia lẳng lơ chạy theo người lạ. Mạc Dao, cậu nói xem, người bỏ thuốc có phải là hai nữ sinh đó không?"
"Không phải."
Thiếu niên mím môi chắc nịch mà lắc đầu. Nghĩ một lúc cậu lại mở miệng hỏi bạn phòng kế:
"Nhưng dù là ai bỏ thuốc thì những nam sinh đó đã xâm hại bọn họ. Vì sao bọn họ lại không đi tù? Vì sao lại chỉ bị quản giáo tại nhà?"
Nhìn khuôn mặt non nớt bộc lộ biểu cảm vừa hoang mang lại vừa bất lực của Mạc Dao, khoé môi người thanh niên nhẹ nhàng cong lên một chút.
"Bởi vì bọn họ nhiều tiền. Chỉ cần có tiền mọi việc sẽ được giải quyết êm xuôi."
Sau đó hắn đột nhiên cười rộ lên, khuôn mặt điển trai càng trở nên tỏa sáng. Người thanh niên chợt vươn tay nhẹ xoa đầu thiếu niên.
"Bởi vậy nếu Mạc Dao không muốn bị người khác bắt nạt thì phải lựa chọn cho mình một chỗ dựa thật nhiều tiền." - Sau đó không để thiếu niên kịp hiểu ý nghĩa của câu nói trên, Trình Phong đã nói tiếp. - "Vậy bạn phòng kế của tôi có muốn bọn người xấu đó bị trừng trị không?"
"Dạ?"
"Tôi nhiều tiền hơn bọn họ."
******
Đến khi xuống xe, Mạc Dao cũng không hiểu ý của bạn phòng kế. Cẩn thận nghĩ lại, dù hai người quen biết nhau cũng được gần hai năm nhưng cậu chẳng biết tí gì về gia thế của Trình Phong. Chẳng lẽ bạn phòng kế của cậu là một phú ông? Không đúng, nếu bạn phòng kế của cậu giàu như vậy chắc chắn hắn sẽ không thuê nhà ở căn hộ tồi tàn này. Hơn nữa cũng không vì không đóng đủ tiền điện mà bị cắt nước nóng, phải chạy sang phòng cậu tắm nhờ. Nhưng mà Trình Phong có xe ô tô dù hắn nói đó là xe của công ty... Thật khó nghĩ!
Trong lúc thiếu niên còn đang rối rắm giữa việc rốt cuộc bạn cùng phòng của cậu giàu như thế nào thì nữ y tá đã đưa hai người đến sân nghỉ dành cho bệnh nhân.
Ở trong sân có không ít bệnh nhân nhưng bọn họ đều yên lặng tự tìm cho mình một góc mà chơi. Có người vừa nhìn trời vừa ngẩn người, có người vừa chảy nước dãi vừa đi quanh gốc cây, nói tóm lại có thể nhìn ra bọn họ là những kẻ không bình thường.
"Tôi muốn trang điểm! Tôi phải thật xinh! Tôi là người đẹp nhất!"
Sân nghỉ yên tĩnh bỗng chốc vang lên tiếng cười thích thú của thiếu nữ. Sau đó, bóng đen chợt chạy về phía cậu, phía sau là một nhóm y tá đang hớt hải chạy theo. Thiếu nữ vừa chạy vừa không ngừng dùng chất lỏng màu xanh bôi vào mặt mình, trên khuôn mặt nhem nhuốc là một nụ cười vô tư như trẻ con. Tuy nhiên khi nhìn thấy Mạc Dao, nụ cười ấy chợt biết mất.
"Chị."
Mạc Dao nhỏ giọng gọi thiếu nữ một tiếng. Cậu không dám nói to, bởi vì chỉ cần Mạc Uyển nghe thấy cậu gọi nàng như vậy, nàng liền nổi khùng dùng móng tay muốn cào rách mặt thiếu niên. Phải, thiếu nữ trước mặt chính là chị gái bị bệnh tâm thần của Mạc Dao, Mạc Uyển. Tuy lúc này đầu tóc nàng rối bời, mặc mũi bị bôi đủ loại màu vẽ khiến người khác nhìn không ra hình dạng gì nhưng chỉ cần so sánh đôi mắt nàng với Mạc Dao cũng đủ biết hai người có quan hệ ruột thịt.
"Cậu là ai? Vì sao lại nhìn tôi chằm chằm như vậy?" - Mạc Uyển nghiêng đầu đầy ngây ngô mà hỏi thiếu niên.
"Em là Mạc Dao ạ."
Mỗi lần Mạc Dao đến thăm chị gái sẽ là một lần cậu phải giới thiệu lại bản thân. Mạc Uyển bị bệnh nhưng không đồng nghĩa với trí nhớ nàng bị suy giảm. Nàng sẽ nhớ được tất cả bạn bè của mình trong viện, sẽ nhớ các bác sĩ chữa bệnh cho mình nhưng suy độc một mình Mạc Dao là nàng chưa bao giờ ghi nhớ được tên cũng như gương mặt.
"Thì ra là cậu tên là Mạc Dao." - Thiếu nữ bụm miệng cười khúc khích. - "Vì sao cậu lại lấy tên ác ma để đặt cho bản thân mình chứ."
"Mạc Dao không có nghĩa là ác ma ạ. Mạc Uyển, mau vươn tay ra." - Thiếu nữ ngoan ngoãn chìa tay ra trước mặt cậu. Mạc Dao cẩn thận dùng khăn lau sạch vết bẩn trên tay nàng. - "Em bắt đầu đi làm thêm rồi. Em sẽ mua Mạc Uyển một chiếc khăn thật đẹp, còn mua cho Mạc Uyển rất nhiều đồ trang điểm nữa. Mạc Uyển sẽ là người đẹp nhất."
"Đồ trang điểm? Tôi rất thích đồ trang điểm! Tôi sẽ là là người đẹp nhất ha ha ha, tôi sẽ là người đẹp nhất. Nhưng mà cậu Mạc Dao đi làm thêm sao? Người như Mạc Dao cũng có người nhận sao? Họ không thấy ghê tởm à!"
"Mạc Uyển! Sao cô lại nói em trai mình như vậy!" - Vị bác sĩ bên cạnh tức giận mà khẽ mắng thiếu nữ, thậm chí bà còn nhẹ đánh vào vai cô để cảnh cáo.
"Cậu ta đâu phải em trai tôi. Tôi làm gì có em trai. Phải không Mạc Dao?"
"Dạ vâng ạ." - Thiếu niên rũ mắt, gật nhẹ đầu. Bác sĩ nói Mạc Uyển bị bệnh, cậu không cần để tâm mấy lời nói của nàng. Nhưng Mạc Dao vẫn lén rơi nước mắt một chút, chỉ một chút thôi chắc người khác sẽ không phát hiện ra.
Rất nhanh, sự chú ý của Mạc Uyển đã chuyển đi chỗ khác. Nàng chợt phát hiện ra Trình Phong đang đứng ở phía xa. Ánh mắt thiếu nữ lập tức sáng lên, nàng tựa như đứa trẻ, vòng tay ôm lấy cổ Mạc Dao mà làm nũng.
"Kia là ai vậy? Là bạn trai của Mạc Dao sao?"
Thiếu niên nhìn về phía Trình Phong đang cúi đầu nói chuyện điện thoại. Dường như phát hiện ra cậu đang nhìn mình, khóe môi người thanh niên hơi cong lên làm ra khẩu hình như muốn hỏi cậu tối nay muốn ăn gì. Mạc Dao chưa kịp đáp lại, một cơn đau chợt truyền đến. Thì ra móng tay của Mạc Uyển đã ghim sâu vào phần cổ trắng mịn của thiếu niên. Bởi vì da cậu quá trắng mà dấu móng tay để lại trông quá mức ghê người. Thiếu nữ không ân hận chút nào mà ngược lại còn cười rộ lên với Mạc Dao:
"Đáng yêu quá~ Mạc Dao nhường bạn trai của Mạc Dao cho tôi được không?"
"Trình Phong không phải bạn trai của em." - Thiếu niên nghiêm túc mà lắc đầu. - "Hơn nữa nếu Mạc Uyển muốn hẹn hò với Trình Phong, Mạc Uyển phải hỏi ý kiến cậu ấy trước."
Mạc Dao biết đầu óc chị gái mình không tốt nên rất kiên nhẫn giải thích cho Mạc Uyển hiểu. Bạn phòng kế là một người công dân có đủ quyền lợi của một người công dân, Mạc Uyển không nên coi bạn phòng kế là đồ vật mà nhường qua nhường lại.
Thiếu niên vốn cho rằng Mạc Uyển sẽ bị cậu chọc đến phát bệnh. Tuy nhiên nàng lại chỉ mỉm cười nhìn chằm chằm khuôn mặt thiếu niên:
"Vậy Dao Dao phải giữ chặt bạn trai nhỏ vào nhé..."
- ------------------------------------------
Cà Phê: Để tránh mọi người hoang mang mị xin khẳng định là song khiết. Công họ Trình nhưng biết đâu là Trình Chính Khanh (mị đùa thôi ∑d(°∀°d)).
Cà Phê: "Đây không phải là ngẫu nhiên mà là dự mưu từ lâu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT