Lục Bắc trở về nhà với tâm trạng như người trên mây. Chị gái của hắn đang nằm dài trên ghế nhịn không được mà liếc nhìn hắn một cái.

"Mày đi đâu đấy?"

Người thanh niên hơi đảo lưỡi một chút rồi bình tĩnh mà trả lời:

"Ăn kem."

"Tưởng mày ghét đồ ngọt cơ mà." - Lục Nam nhịn không được mà cười nhạo. - "Chẳng lẽ mày lén bố mẹ đi yêu đương?"

"Em không thích con gái." - Bị nhiều người hỏi đi hỏi lại một vấn đề Lục Bắc bực dọc mà đáp lại. - "Không thích con gái thì yêu đương cái gì cơ chứ."

"Ai bảo với mày chỉ hẹn hò với con gái mới gọi là yêu đương hả thằng đầu đất." - Lục Nam khinh thường mà vươn chân đá thằng em của mình một cái. Nếu người trong công ty mà thấy hình ảnh tổng giám đốc lạnh lùng tàn nhẫn của họ như vậy hắn sẽ sốc đến ngất mất.

"Yêu con trai cũng gọi là yêu đương sao?"

"Đậu! Đúng là suy nghĩ của thẳng nam. Mày có hiểu thế nào là yêu đương không đấy?"

"Không hiểu!"

"Yêu đương thì liên quan mẹ gì đến giới tính, giờ mày có dắt con lợn về nhà ra mắt gia đình thì đó vẫn là yêu đương thôi. Mày phức tạp hoá lên làm quái gì. Đơn giản là mày muốn người đó là của mình, muốn người đó chỉ nhìn mình, chỉ cần thấy người đó thì cho dù ngày hôm ấy có tệ thế nào mày cũng cảm thấy mọi thứ xung quanh thật tuyệt vời."

"Chẳng lẽ mấy thứ này bạn bè không làm được với nhau sao?" - Lục Bắc nhíu mày gãi gãi đầu. Mạc Dao nói hắn với cậu là bạn tốt của nhau.

Thằng thiểu năng này...

Lục Nam âm thầm nghiến răng.

"Giờ chị hỏi mày nhé. Mày có muốn cùng thằng nhóc họ Sở nhà bên nắm tay rồi hôn môi không?"

"Tất nhiên là không rồi! Bà bị khùng à?" - Lục Bắc liền nhăn mặt bộc lộ ra sự ghét bỏ.

"Thế nếu đổi lại cậu nhóc kia của mày. Mày muốn không?"

Người thanh niên không hề nghĩ ngợi mà gật đầu:

"Muốn!"

Dừng lại một chút hắn liền nói thêm:

"Nắm tay hẹn hò gì đó cũng đâu cần yêu đương mới có thể làm được. Hơn nữa cậu ấy khác với bạn thường. Cậu ta là người bạn đặc biệt."

Lục Bắc cảm thấy bà chị gái nhà mình thật là dài dòng. Bình thường hắn vẫn nắm tay bạn cùng suốt đâu cần gì đến yêu đương. Nghĩ lại, bạn cùng bàn tay vừa mềm vừa nhỏ, đầu ngón tay cũng có hương thơm.

"Mày còn bày ra vẻ mặt biến thái đó tao báo cảnh sát đấy." - Lục Nam khinh bỉ mà bày ra vẻ mặt buồn nôn.

Cô biết việc Lục Bắc luôn phủ nhận việc yêu đương là vì chuyện của cha mẹ hai người. Khi sự giả dối trong tình yêu bị phơi bày, niềm tin về thứ tình cảm thuần khiết cũng vì thế mà tan vỡ.

"Lục Bắc, chị hỏi mày, nếu người kia của mày yêu người khác thì sao?"

"Trần Cảnh Mục không đẹp trai bằng em."

"Thằng não lợn này!" - Lục Nam nghiến răng nghiến lợi cố ngăn không cho bản thân ném thẳng cái điều khiển vào mặt em trai mình. - "Mày nghĩ mày đẹp trai nhất thế giới hay gì? Mày thử nghĩ xem, một ngày nào đó người kia của mày quyết định yêu một ai khác ngoài mày. Cậu bé sẽ nắm tay người đó, sẽ hôn môi người đó thậm chí sẽ cùng người đó làm tình. Mày..."

Lục Nam đưa mắt nhìn vẻ mặt gần như sắp tan vỡ của em trai. Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy vẻ mặt cày của Lục Bắc. Một lần là khi chính mắt em trai cô nhìn thấy mẹ ngoại tình với người đàn ông khác và lần thứ hai là lúc này. Lục Nam thở dài vươn tay cốc đầu em trai mình một cái.

"Chị mày nói "nếu" thôi mà, mày cần gì bày ra vẻ mặt như bị người yêu phản bội cơ chứ. Nhưng mày phải biết, mày với cậu bé ấy chỉ là bạn. Mày không có quyền can thiệp vào cuộc sống của cậu bé, cũng không có quyền bắt cậu ấy phải yêu mày. Lục Bắc, mày biết bạn và người yêu rất khác nhau không?"

Lục Bắc không đáp lại mà chỉ trầm tư đi lên tầng. Lục Nam thấy vậy liền vội vàng gọi theo:

"Còn nữa mày thích người đó có nghĩa là mày muốn làm chuyện đó với họ nhưng phải có sự đồng thuận của cả hai nghe chưa. Mày mà học theo mấy thằng trong truyện đùa giỡn tình cảm con nhà người ta thì chị mày thiến hóa học mày đấy."

******

Lục Bắc ngẩn ngơ mà nhìn chằm chằm trần nhà.

Hắn thích Mạc Dao sao? Thích. Tất nhiên là thích rồi. Bạn cùng bàn của hắn cái gì cũng hoàn hảo vừa xinh đẹp lại lại vừa học giỏi. Nhưng yêu đương với bạn cùng bàn ư? Từ trước đến giờ Lục Bắc luôn cảm thấy yêu đương là việc làm vừa tốn tiền vừa mất thời gian nhưng nếu đối tượng yêu đương của hắn là Mạc Dao thì hắn cảm thấy hoàn toàn không mất thời gian một chút nào. Người thanh niên đột nhiên nhận ra được lợi thế của yêu đương - có thể hôn môi và làm tình.

Sống với một đám con trai độc thân, dù mấy chuyện yêu đương hoàn toàn mù mờ nhưng Lục Bắc làm sao không biết làm tình là làm gì chứ. Đã nhiều lần đồng đội rủ hắn xem mấy thứ kích thích nhưng người thanh niên hoàn toàn không có cảm giác gì thậm chí còn kịch liệt phê bình diễn viên nam cơ bắp nhão nhoét hoàn toàn không có ý thức tập luyện hình thể. Sau lần đó biệt danh động vật đơn bào cũng ra đời.

Nhưng lúc này trong đầu tên động vật đơn bào nào đó lại quẩn quanh vô số dòng chữ "hôn môi" và "làm tình". Hắn tự vỗ vào mặt mình vài cái nhưng cũng không thể ngăn được những tư tưởng không đứng đắn.

"Phải đi ngủ!"

Mặc dù đồng hồ mới điểm 8 giờ, Lục Bắc vẫn không ngừng thôi miên bản thân phải nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Bạn cùng bàn của hắn là ngoan nhất, hắn không nên vấy bẩn bạn cùng bàn. Cơ mà không biết môi Mạc Dao có ngon không nhỉ? Liệu có giống như thạch rau câu khiến người ta muốn cắn thật mạnh xuống không?

Trong suy nghĩ miên man của bản thân, Lục Bắc thiếp đi lúc nào chẳng hay nhưng hắn đâu biết rằng lúc này sự tra tấn mới chỉ bắt đầu.

*****

Người thanh niên ngơ ngác nhìn xung quanh dường như vẫn chưa hiểu vì sao hắn lại ở trong lớp học. Đến khi bình tĩnh lại hắn mới phát hiện trong lòng hắn là một thân thể mềm mại với làn da trắng sữa. Lục Bắc cúi xuống sau đó liền vội vàng bịt chặt mũi lại như cố ngăn dòng nước ấm đang từ từ chảy ra khỏi hai lỗ mũi của hắn. Bạn... bạn cùng bàn đang trần như nhộng ngồi trong lòng hắn!

"Mạc... Mạc Dao, sao cậu làm ăn mặc như vậy! Cậu... cậu..."

Lục Bắc lắp ba lắp bắp không nói thành lời, khuôn mặt điển trai đã sớm đỏ như quả gấc trông vô cùng buồn cười. Trước phản ứng của người thanh niên, Mạc Dao hơi khó hiểu mà đưa đẩy mông. Hai cánh mông mềm thịt nhanh chóng kẹp lấy vật cứng phía dưới của Lục Bắc, hắn nhịn không được mà khẽ rên rỉ.

"Lục Bắc, cậu sao vậy? Chúng ta đang ở trong tiết sinh học mà."

"Tiết sinh học?"

Người thanh niên mơ màng mà lặp lại nhưng một tay đã nắm lấy eo của thiếu niên, theo bản năng mà đỉnh về phía trước. Cơ thể thiếu niên run lên một chút, cậu hơi phồng má dùng nắm tay măng cụt của mình mà gõ vào trán Lục Bắc một cái.

"Đừng có lơ là. Chúng ta phải học bài."

Bạn cùng bàn trần như nhộng trước mặt mà còn kêu hắn học bài là sao? Lục Bắc không vui mà ngồi thẳng người dậy chờ đợi thiếu niên dạy học cho mình. Mạc Dao đỏ mặt, cắn môi do dự một lúc cuối cùng cũng quyết định ấn cặp mông phì phì của mình lên bàn học của người thanh niên. Hiện tại hai người ở vị trí đối diện nhau mà vì bàn học cao hơn ghế mà Lục Bắc có thể thấy được toàn thân thể của bạn cùng bàn.

"Chúng... chúng ta bắt đầu bài học... sinh học..."

Mạc Dao xấu hổ dùng một tay che mặt mình lại, miệng nhẹ nhàng hé ra, đầu lưỡi cũng duỗi ra ngoài. Cũng giống như mọi bộ phận trên cơ thể mình, đầu lưỡi thiếu niên nhỏ nhỏ xinh xinh màu đỏ au giống quả dâu tây chín mọng. Lục Bắc nhịn không được mà nuốt nước miếng, quần thể dục đã bị kéo căng đến gần như muốn thủng một lỗ. Tuy nhiên cơ thể của hắn lại như bị ai giữ chặt chỉ có thể trơ mắt được nhìn mà không được nếm.

"Đây là đầu lưỡi."

Thiếu niên thu lại đầu lưỡi sau đó hai hai tay nhẹ nhàng di chuyển xuống phía dưới nhẹ dàng đặt lên phần ngực của mình. So với những nam sinh khác, ngực của thiếu niên có vẻ mềm mại hơn rất nhiều, màu của hai điểm đỏ cũng vô cùng tươi mới giống như trái cây ở trên cành không ngừng mời gọi người khác đến nếm thử. Kể cả chỉ cần nhìn thôi cũng đủ người ta mơ màng nghĩ đến cảm giác nhẹ nhàng dùng răng cắn lên nơi ấy sẽ phun ra nước xốt chua ngọt.

"Đây là ngực."

Mạc Dao dùng tay ép hai bên lại với nhau khiến phần ngực mềm mại gồ lên nhiều hơn trông giống nửa cái bánh bao nhỏ. Sau đó thiếu niên có chút tò mò mà bóp một cái nhưng vì không khống được lực tay mà khiến bản thân bị đau. Thiếu niên khẽ hừ một tiếng, khoé mắt cũng chảy ra một giọt nước mắt.

"Đau quá!"

Lục Bắc muốn nói để hắn liếm liếm là hết đau, chỉ cần để hắn liếm chắc chắn thiếu niên sẽ không đau nữa. Tuy nhiên những âm thanh phát ra từ người thanh niên chỉ là tiếng thở dốc thô nặng. Hắn chỉ có thể đỏ mắt mà nhìn thiếu niên dùng đầu ngón tay chạm vào hạt đậu nhỏ trước mặt, đầu ngón tay mềm mại khẽ gẩy vài cái, nơi đó liền đứng thẳng mà đỉnh về phía trước.

"Biết đây là cái gì không?" - Mạc Dao mỉm cười dùng ngón tay vẽ vòng tròn xung quanh nơi đó. - "Đây là núm vú đó."

Sau đó thiếu niên nhẹ bóp một chút rồi kéo sang hai bên.

"Nha~ đau quá."

Đ*t mẹ!!!

Lục Bắc thở phì phò không ngừng cựa quậy như muốn thoát khỏi sự giam cầm của sức mạnh vô hình kia. Tuy nhiên hắn chỉ có thể bất lực mà bị ép theo dõi hình ảnh phía trước.

Mạc Dao hoàn toàn làm lơ vẻ chật vật của người thanh niên. Đôi tay nhỏ của cậu dần dần di chuyển xuống phía dưới, nhẹ bóp phần bụng mềm thịt của mình sau đó hướng mắt về phía Lục Bắc nhỏ giọng mà giải thích:

"Nơi này rất nhỏ nếu bắn vào quá nhiều sẽ chướng lắm hơn nữa nếu không thể giữ hết trong bụng thì đi đường sẽ bị tràn ra mà chảy đầy chân. Còn cái này..."

Thiếu niên hơi co chân lên rồi từ từ tách hai đùi ra. Nơi riêng tư của cậu cứ như vậy mà hoàn toàn bài lộ trước mắt của Lục Bắc.

"Đây là chim nhỏ của Dao Dao nha."

Thiếu niên nhẹ nhàng vuốt vài cái chim sẻ nhỏ trắng như cục bột liền đứng lên thậm chí phần đỉnh đầu còn chảy ra chút dịch nhầy. Thiếu niên dùng ngón tay nhẹ chạm một chút rồi rời đi kéo theo một sợi tơ nhỏ.

"Kế tiếp..."

Mạc Dao cười hì hì mà ôm lấy hai mông mình. Bởi vì mông quá mềm mà đầu ngón tay của thiếu niên gần như ao hãm vào lớp thịt ấm mềm đó. Thiếu niên nhẹ nhàng kéo sang hai bên, để lộ nơi bí mật màu hồng phấn. Dưới ánh mắt trần trụi của người thanh niên, nơi ấy đầy ngượng ngùng mà rụt rụt một chút nhưng cũng đầy mời gọi mà dần chảy ra chất lỏng trong suốt.

"Đây sẽ là nơi Lục Bắc sẽ đi vào. Cậu muốn sờ thử không?"

Mạc Dao đưa mắt nhìn về phía người thanh niên. Tuy nhiên lúc này thần trí của hắn đã sớm biến mất rồi. Dưới mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi, Lục Bắc từ từ ngẩng đầu nhìn thiếu niên. Đối diện với cậu là một đôi mắt đỏ ngầu không có tiêu cự, cả khuôn mặt người thanh niên đã sớm nhiễm một màu đỏ nhạt. Hơi thở nặng nề của hắn không ngừng vang lên trong phòng học tĩnh lặng. Lục Bắc từ từ đứng dậy, d**ng v*t đỉnh đũng quần thẳng tắp.

"Mạc Dao... Dao Dao..."

Hắn bình tĩnh gọi tên thiếu niên tuy nhiên mỗi lần mở miệng, nước bọt sẽ trào ra mà chảy xuống cằm người thanh niên. Mạc Dao bị dáng vẻ này của Lục Bắc dọa sợ muốn xoay người bỏ chạy nhưng người kia đã nhanh tay túm lấy eo thiếu niên. Hắn dùng một tay kéo quần thể dục xuống, d**ng v*t liền bật ra, nóng đến phát sốt.

"Đừng... đừng vào..." - Thiếu niên sợ hãi dùng hai tay che lại mắt mình, bờ môi đỏ liền mếu đến đáng thương. - "Sẽ rách mất... Đừng vào mà..."

Nghe tiếng Mạc Dao khóc nức nở, đôi mắt Lục Bắc càng đỏ hơn, hắn siết chặt phần eo mảnh khảnh cong eo muốn thâm nhập sâu vào cơ thể thiếu niên. Tuy nhiên ngay khoảnh khắc ấy... Lục Bắc tỉnh dậy.

Hắn thở hổn hển nhìn nhìn trần nhà quen thuộc, chóp mũi quẩn quanh mùi t*nh dịch nồng nặc.

*****

Sau khi tắm nước lạnh suốt nửa tiếng đồng hồ và ném toàn bộ chăn ga cùng quần áo vào trong máy giặt, Lục Bắc sầu não mà ngồi xuống đất. Dù khi tắm hắn đã tự xử thêm một lần nữa nhưng trong đầu hắn vẫn luôn là hình ảnh bạn cùng bàn. Lục Bắc mang vẻ đau khổ mà nhìn lên đồng hồ treo tường. Đã 11 rưỡi rồi nếu giờ đến gặp Mạc Dao thì có quá muộn không? Nhưng hắn muốn gặp Dao Dao... Hắn muốn gặp Dao Dao quá!

Do dự một hội người thanh niên liền cầm lấy cầm lấy áo khoác rồi chạy ra ngoài. Không được rồi. Hắn phải đi tỏ tình thôi.

Phía bên kia, sau khi hoàn thành xong tập cuối cùng, Mạc Dao mới thoả mãn mà duỗi eo. Thiếu niên nhìn cái ví nhỏ hình con chó đen Rottweiler đang nhăn nhó mặt mũi bên cạnh con vịt vàng của mình, liền nhịn không được mà khẽ cười. Càng nhìn càng thấy giống Lục Bắc!

Không biết vì lý do gì mà thiếu niên theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ. Đứng ở dưới đèn đường là bóng dáng cao lớn cùng chiếc áo khoác quen thuộc bạn cùng bàn. Mạc Dao còn cho rằng bản thân mình nhìn nhầm, phải dụi dụi mắt vài cái mới xác định được người đứng ở dưới nhà cậu chính là Lục Bắc. Thiếu niên vội vàng chạy xuống, ngay cả dép cũng quên đi mà mở cửa ra ngoài. Lục Bắc thấy thiếu niên xuất hiện cũng bất ngờ không kém nhưng sau đó gương mặt của hắn liền đỏ bừng như người say rượu.

"Lục Bắc? Cậu tìm tôi có chuyện gì không?"

"Cậu..."

Lục Bắc muốn mở miệng nói ra ý định của mình nhưng chợt phát hiện bạn cùng bàn chạy ra ngoài mà không đi dép, hắn không vui mà tháo giày ra sau đó cúi xuống giúp thiếu niên đi giày.

"Cậu... cậu làm cái gì vậy?" - Mạc Dao giật mình muốn rụt chân lại nhưng sức của Lục Bắc quá lớn, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn để hắn giúp mình đi giày.

"Cậu bị ngốc à? Đi chân đất chạy ra ngoài đường nhỡ đâu dẫm phải mảnh sành thì sao?"

Trán đột nhiên bị cốc một cái, Mạc Dao tủi thân mà ôm lấy trán.

"Đột nhiên cậu xuất hiện ở đây. Tôi tưởng cậu có việc gấp nên mới vội vàng chạy ra..."

"Lần sau cậu cứ mặc kệ tôi, xuống thong thả vào. Kể cả cậu có ăn xong bữa cơm tắm rửa sạch sẽ tôi vẫn ở đây thôi chứ có đi đâu đâu." - Lục Bắc đỏ mặt mà quay mặt đi chỗ khác.

"Nhưng mà cậu tìm tôi có chuyện gì vậy?"

Chẳng lẽ là mượn vở bài tập? May mắn là cậu đã làm xong hết rồi.

"Tôi..." - Dù đã chuẩn bị từ trước nhưng khi đứng trước mặt Mạc Dao, Lục Bắc vẫn căng thẳng đến lắp bắp. - "Tôi... tôi thích cậu đấy. Không phải thích bình thường mà là cực kỳ cực kỳ thích. Tôi muốn yêu đương với cậu, kết hôn với cậu, cùng cậu sống chung một nhà!"

Mạc Dao:???

"Tôi nói xong rồi. Giờ tôi sẽ về viết thư tình cho cậu. Cậu không được thức khuya đâu đấy. Giờ thì mau vào nhà ngủ đi."

Sau đó không đợi thiếu niên kịp phản ứng, người thanh niên liền xoay người bỏ chạy. Mạc Dao ngơ ngác vẫn chưa load được hết đống thông tin vừa rồi.

Bạn cùng bàn vừa tỏ tình với cậu?

******

Ngày hôm sau Lục Bắc vẫn xuất hiện ở trường với gương mặt vô cùng sáng sủa. Dù sao mấy vấn đề phiền não hắn đã giải quyết xong vậy nên tối qua ngủ rất ngon, còn cùng với bạn cùng bàn sinh được hai đứa con. Khác với vẻ vô lo vô nghĩ của ai kia, Mạc Dao lại đang uể oải gục lên bàn. Lục Bắc thấy vậy liền xách thiếu niên dậy, dưới đôi mắt xinh đẹp đã xuất hiện hai vạch tím đen nhạt màu.

"Gì đây? Chẳng lẽ tối qua cậu không đi ngủ sao?" - Hắn nhăn mặt muốn dùng đầu ngón tay xoa xoa vết thâm dưới mắt. - "Trẻ con thì không được thức khuya đâu đấy."

"Còn không phải do tối qua cậu đột nhiên tìm đến tôi." - Thiếu niên ai oán mà vỗ nhẹ lên tay bạn cùng bàn. Hại cậu suy nghĩ cả đêm không biết phải từ chối thế nào cho bạn cùng bàn không buồn.

"Bởi vì lúc đấy tôi nhận ra tôi rất muốn yêu đương với cậu hơn nữa cũng rất muốn gặp cậu. Tình cảm mãnh liệt như vậy tôi ngăn không được nên mới đến tìm cậu để thông báo." - Lục Bắc xấu hổ mà gãi đầu.

"Nhưng mà... nếu tôi không muốn yêu đương với cậu thì sao?"

Mạc Dao rụt rè mà dò hỏi người thanh niên. Liệu Lục Bắc có thẹn quá thành giận mà đánh cậu không? Ngày hôm qua Mạc Dao đã suy nghĩ cẩn thận. Cậu chỉ coi Lục Bắc như một người bạn hoàn toàn không có suy nghĩ hướng đến tình yêu nam nữ.

"Ừ, vậy thì tôi vẫn tiếp tục thích cậu."

"..."

"Những gì hôm qua tôi thông báo tôi sẽ không rút lại đâu. Thích cậu là chuyện của tôi nên kể cả cậu không thích lại thì tôi vẫn sẽ thích cậu." - Dừng lại một lúc Lục Bắc đột nhiên ủ rũ nhìn Mạc Dao. - "Chẳng lẽ cậu muốn nói cậu không thích tôi?"

Thiếu niên liền nhẹ gật một cái.

"Thật sự không thích một chút nào sao? Tôi vừa tốt tính lại vừa đẹp trai, có cơ bụng sáu múi. Cậu không thích tôi ở một điểm nào sao?"

Lần này Mạc Dao lại do dự không biết nên trả lời ra sao.

"Tôi hiểu rồi. Cậu thích mấy kiểu học giỏi như Trần Cảnh Mục đúng không?"

Vì sao lại có Trần Cảnh Mục ở đây?

Mạc Dao mờ mịt ngẩng đầu nhưng người kia đã sớm biến mất khỏi lớp học. Thiếu niên không dám chạy ra ngoài tìm Lục Bắc, chỉ có thể lôi sách toán ra bắt đầu học bài. Nhưng có lẽ vì tâm trạng buồn phiền nên chỉ một phép tính đơn giản mà cậu mất đến hai ba phút vẫn chưa thể tính xong. Mạc Dao nhịn không được mà thở dài nhìn chằm chằm tờ đề trước mặt. Có lẽ tình bạn giữa cậu và Lục Bắc sẽ kết thúc chăng? Nếu như lúc đó cậu đồng ý thử yêu đương với bạn cùng bàn...

Thiếu niên vội vàng lắc đầu có đuổi suy nghĩ kỳ lạ ấy ra khỏi não. Cậu không thể vì cứu vãn một mối quan hệ mà chấp nhận thỏa hiệp được. Trong lúc thiếu niên còn đang đau đầu với mấy chuyện này thì phòng phát thanh của trường bất chợt vang lên giọng nói quen thuộc của bạn cùng bàn.

"Khụ... Alo... Xin chào tôi là Lục Bắc của lớp B. Dưới sự làm chứng của mọi người, để theo đuổi tình yêu đích thực, trong đợt kiểm tra sắp tới Lục Bắc này sẽ lọt vào top 100 toàn trường. Hi vọng các đồng đội chiến hữu không rủ rê tôi chơi bóng rổ trong thời gian tới. Còn nữa, fuck you Trần Cảnh Mục."

Trần Cảnh Mục:???

Mạc Dao:???

- ----------------------------------------------------------------

Cà Phê: (¬ ¬)

Lục Bắc:...

Lục Bắc: Tôi không có tà răm!

Cà Phê: (¬ ¬)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play