{Cái tên Bùi Cảnh đó đáng sợ thật đó. Cảm giác chúng ta mà không nghe theo lời hắn là hắn ta vặn cổ chúng ta ra mất.}

"Chúng ta không thể đánh hắn được sao?" - Mạc Dao nhịn không được mà nhỏ giọng hỏi trợ lý nhà mình.

{Không được, người ta đang là crush của cậu sao có... í khoan, Dao Dao nhà tôi cũng biết đánh người á?}

"Bởi vì hắn là người xấu." - Mạc Dao không vui mà ngửa cổ lên chỉ vào vệt đỏ mà Bùi Cảnh để lại trên cằm mình. - "Đàn chị bảo là ai dám để lại dấu vết trên người tôi thì cứ lấy gậy chọc vào mông của hắn."

005 chợt nhớ đến cô gái buộc tóc đuôi ngựa ngồi cũng Mạc Dao sáng nay. Mới ngồi cùng nhau một buổi thôi mà đã dạy thiếu niên đi đánh người người rồi...

{Được rồi kệ cái tên Bùi Cảnh đó đi, đợi hắn được làm đại diện trường thì ta có thể vứt hắn sang một bên rồi. Dao Dao đừng nóng hay là chúng ta đi ăn kem.}

Nhìn cửa hàng tiện lời cách đó không xa, 005 liếm mép kéo thiếu niên về phía trước. Với thời tiết nắng nóng như thế này, nó phải ăn bốn que kem mới được.

Dù sao giờ về phòng trọ cũng không có ai vậy nên Mạc Dao quyết định nghe theo 005 đi mua kem. Cậu ôm một túi kem to đi ra một góc ngồi. 005 ngó nghiêng xung quanh, nhận thấy không ai chú ý về phía này liền há to miệng nhét cả cây kem vào mồm. Mạc Dao cũng bắt đầu lột vỏ kem. Khác với miếng kem to đùng của 005, kem mà thiếu niên lựa chọn là một dạng kem hình ống, phần đầu kem phủ một lớp vani màu trắng ngà. Thiếu niên ngậm lấy que kem, lần nữa mở trò chơi ra. Vừa rồi bị Bùi Cảnh dọa sợ cậu vô tình gửi một dấu chấm than cho Trụ Vương. Tuy nhiên có vẻ như hắn không còn để ý đến kẻ từng lừa đảo mình nữa, dù sao cũng cũng đã một năm trôi qua rồi có khi acc Trụ Vương đó đã bị bán cho người khác.

Nhìn kho vật dụng trong trò chơi, Mạc Dao tiếc nuối không muốn đổi sang nick mới liền tự an ủi bản thân mình rằng Trụ Vương sẽ không để ý đến bản thân mình nữa đâu sau đó thử tìm kiếm người ghép đôi với mình.

{Kem chảy kìa Dao Dao.}

Thiếu niên giật mình nhận ra kem ống đã sắp nhỏ giọt xuống mặt bàn liền vội vàng cầm lấy que gỗ, nước kem may mắn dù không chảy xuống bàn nhưng cũng dây ra đầy tay cậu. Mạc Dao lúng túng muốn tìm khăn giấy lại không thấy đâu, chỉ có thể vươn lưỡi liếm phần kem dính trên đầu ngón tay. 005 sau khi ăn xong năm cây kem mới thoải mái ợ một hơi, lúc này nó mới chịu chú ý đến chủ nhân nhà mình liền bay đến bàn bên cạnh chỉ chỉ vào hộp nhựa màu hồng.

{Giấy ở đây này Dao Dao.}

Mạc Dao nghiêng người vươn tay lấy vài tờ giấy. Sau khi lau sạch tay, kem trong miệng thiếu niên đã sớm mềm nhũn, cậu chỉ có thể cắn đứt phần kem trong miệng sau đó nhanh chóng giải quyết hết phần còn lại. Vì ăn quá nhanh nên miệng thiếu niên có chút tê tê, cậu hơi hé miệng, dùng lưỡi liếm sạch phần vani dính trên khóe miệng, dường như chưa đã thèm mà liếm liếm thêm vài cái nữa. Lúc này Mạc Dao mới nhớ ra bản thân đang ghép cặp để chơi game. Hiện tại trong phòng đã có người tham ra vào. Thiếu niên có chút giật mình nhận ra người ghép đôi với mình là Trụ Vương. Rõ ràng vừa rồi avatar của hắn còn xám xịt vậy mà lúc này hắn đã đăng nhập vào game hơn nữa còn tham gia vào phòng của Mạc Dao. Thiếu niên hốt hoảng muốn thoát khỏi phòng nhưng do trong phòng năm phút cậu chưa lựa chọn bắt đầu hay tắt phòng nên hệ thống đã tự động chuyển sang auto. Màn hình nhanh chóng hiện ra dải ngân hà quen thuộc. Mạc Dao lần này đóng vai trò là đội trưởng còn Trụ Vương là hỗ trợ phía sau. Nhiệm vụ của hai người chính là phá hỏng căn cứ chính của kẻ địch. Mạc Dao mới chỉ đọc qua hướng dẫn nên khi điều khiển phi thuyền vẫn còn lóng ngóng. Chẳng mấy chốc cậu đã bị tụt lại so với phi thuyền hỗ trợ rất nhiều. Bên địch dường như cũng nhận ra Mạc Dao là người mới liền gửi thông điệp đến chế giễu.

[Dambo45: Vcl đội trưởng đội xanh gà thế. Là người tấn công chính lại sử dụng phi thuyền hỗ trợ. Muốn khoe có giáp mới à? Tiếc quá cái này chỉ thịnh hành một năm trước thôi.]

Sau đó hắn ta liền tặng cho thiếu niên một viên hỏa lôi. Mạc Dao lúng túng chỉ có thể né ra sau Trụ Vương.

{Ài Dao Dao ơi cậu là lead mà. Cậu phải bảo vệ bên hỗ trợ chứ.}

005 ở bên cạnh bắt đầu hướng dẫn thiếu niên chơi game.

[Đát Kỷ: Xin lỗi...]

Phía bên kia không hề đáp lại Mạc Dao. Thiếu niên muốn đẩy phi thuyền mình lên trước nhưng chiếc phi thuyền hỗ trợ hoàn toàn không cho cậu làm vậy. Bên địch tiếp tục thả hỏa lôi. Phi thuyền của Trụ Vương dễ dàng tránh được nhưng Mạc Dao lại không may mắn như vậy, cậu có thử thả mấy quả hỏa lôi ra nhưng tất cả đều trượt mà Trụ Vương ở bên cạnh cũng không hề có ý định giúp thiếu niên. Đến khi Mạc Dao ăn hỏa lôi quá nhiều dẫn đến mức độ hư hỏng tăng 80%, phi thuyền của Trụ Vương mới bắt đầu thả hỏa lôi tấn công địch.

Dù là phi thuyền hỗ trợ, sức công phá không mạnh như phi thuyền tấn công nhưng Trụ Vương vẫn dễ dàng bắn hạ được phi thuyền hỗ trợ của bên kia. Đến khi phi thuyền tấn công của kẻ địch sắp nổ tung, Trụ Vương lại không tấn công bên đó nữa. Kẻ địch cắn răng thả thêm một hỏa lôi nữa về phía Trụ Vương. Hắn không hề có ý định né tránh. Chỉ khi nó gần ngay trong phút chốc, Trụ Vương mới điều khiển phi thuyền bay đi, nhưng Mạc Dao trốn sau lưng hắn lại không kịp trở tay, hứng chọn nguyên quả hỏa lôi. Độ hư hỏng đã đạt đến mức cao nhất, phi thuyền của thiếu niên đã mất kiểm soát mà rơi xuống. Trùng hợp thay nó lại rơi vào căn cứ của kẻ địch khiến cả đều phát nổ. Nhìn màn hình hiện lên chữ chiến thắng nhưng thưởng lại không được bao nhiêu 005 tức giận nghiến răng nghiến lợi.

{Rõ ràng hắn ta cố tình! Tên khốn nạn này! Agrrr...}

Nếu 005 là người có lẽ lúc này nó đã tức đến nỗi đập vỡ bàn phím rồi. Mạc Dao dù có chút không vui nhưng cậu biết bản thân thật sự chơi quá kém đành ngậm ngùi không dám nói gì người tên Trụ Vương kia. Tuy nhiên thiếu niên làm lơ người kia không có nghĩa hắn ta buông tha cho cậu. Khung chat nhanh chóng nhảy ra một tin nhắn. Mạc Dao tính tắt điện thoại cũng tò mò nhìn qua.

[Trụ Vương: Cửa hàng tiện lợi đối diện trường đại học X.

Trụ Vương: Bắt được mi rồi.]

Sau đó avatar của hắn liền xám xịt dường như hắn đã tắt máy để đi tìm Mạc Dao.

{A... a... a... chết mình rồi!!! Dao Dao ơi chạy mau...}

Không cần 005 nhắc nhở, thiếu niên cũng sợ đến xanh mặt vội vàng thu dọn vỏ kem trên bàn. Lừa đảo tiền là tội nghiêm trọng nếu bị tóm được chắc chắn sẽ bị ăn cơm nhà nước dài dài. Mạc Dao ôm cặp sách muốn nhân cơ hội không ai chú ý chạy ra từ cửa sau. Không ngờ rằng, cậu vừa xoay người đã va phải người khác. Sách vở trong cặp cũng rơi vãi khắp nơi.

"Xin lỗi."

Dù là thiếu niên chủ động va vào mình nhưng người kia vẫn ngồi xuống cùng cậu để thu dọn đồ đạc dưới đất.

{Thường thì trong tiểu thuyết tình cảm sẽ có cảnh tay chạm tay mắt chạm mắt ở đây. Đáng tiếc tên này không phải hoa khôi giảng đường nếu không Dao Dao nhà chúng ta đã có mối tình thanh xuân vườn trường đẹp đẽ rồi.}

{Í khoan sao trông tên này quen quen thế...}

"Cảm ơn ạ."

Thiếu niên nhỏ giọng đáp lại người thanh niên sau đó ôm cặp muốn đi qua hắn.

"Chờ đã."

Mạc Dao theo bản năng muốn quay lại nhưng 005 đã dùng bàn tay người que của nó giữ chặt hai má thiếu niên.

{Đừng quay lại!}

{Hắn ta là Thẩm Trạch Văn đấy.}

Khác với trong tin nhắn, Thẩm Trạch Văn ngoài đời chính là hình mẫu điển hình cho hot boy vườn trường. Thân hình hắn không vạm vỡ như Cao Bách hay Cố Lãng, cho dù là mặc áo thun cũng nhìn thấy lớp cơ bắp căng phồng, hình thể của Thẩm Trạch Văn thiên về cao gầy nhiều hơn nhưng nếu đấm nhau thì Mạc Dao vẫn dễ dàng bị hắn hạ gục trong vòng một nốt nhạc.

"Phải làm sao bây giờ..."

Mạc Dao run rẩy khoé môi thầm cầu cứu trợ lý nhà mình. Trước có Trụ Vương sau lại có Thẩm Trạch Văn. Giờ cậu bị ai phát hiện cũng đều có kết quả không tốt đẹp, cả hai người họ đều bị cậu lừa mà...

{Hay là ta cứ chạy đi dù sao hắn cũng không biết chúng ta là ai.}

"Mạc Dao? Đây là vở cậu phải không?"

Mạc Dao:...

Thiếu niên chỉ có thể cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Thẩm Trạch Văn mà vươn tay muốn nhận lấy quyển sổ ghi chép. Tuy nhiên người kia lại cố tình không đưa sổ cho cậu, hắn nghiêm túc nhìn thiếu niên từ đầu đến cuối, càng nhìn lại càng cảm thấy người trước mắt rất quen.

"Trước đây chúng ta có quen biết sau không?" .

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Trước câu hỏi của hắn, thiếu niên càng cúi thấp đầu hơn. Cậu lắc lắc đầu, đầu ngón tay nắm chặt dây đeo cặp đến trắng bệch, không ngừng xoắn xoắn nó lại với nhau.

"Không có..."

Nói dối. Chỉ cần nhìn một cái là hắn biết thiếu niên đang nói dối mình. Trên đời này Thẩm Trạch Văn ghét nhất là bị người khác lừa dối. Ngoại trừ một người... Bình thường cậu sẽ dính người mà nhắn tin gạ gẫm hắn nhưng sau khi đạt được mục đích rồi lại tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt. Dù ngay từ đầu Thẩm Trạch Văn đã biết người có sở hữu acc Mạc Meo Meo là một tên lừa đảo hơn nữa là một tên giả gái lừa đảo. Nhưng có lẽ vì trời sinh cho cậu ta một cái miệng quá ngọt ngào lại hay nhõng nhẽo, chỉ cần mở miệng một cái là như dịch mật từ quả đào chảy ra mà không ngừng mớm vào tai hắn. Thậm chí bởi vì thiếu niên xuất hiện mà nhu cầu giải quyết vấn đề sinh lý cao hơn trước rất nhiều. Đã không ít lần Thẩm Trạch Văn tự hỏi rằng rốt cuộc đã bao người là nạn nhân của kẻ lừa đảo này. Chẳng lẽ với ai cậu cũng dùng giọng điệu đó để nói chuyện, vừa vặn eo vừa kêu khó chịu với người trong điện thoại sao?

Bởi vì mải nghĩ về kẻ người lừa đảo trên mạng nên tay cầm sổ của người thanh niên cũng thoáng buông lỏng, nhân cơ hội đó thiếu niên liền giật lấy quyển sổ.

"Tôi xin phép!"

Nhìn Mạc Dao sau khi nhận được sổ tay liền nhanh chóng chạy mất, người thanh niên bắt rơi vào trầm tư. Trên đời này có rất ít người có thể khiến hắn nhớ mặt hơn nữa không chỉ nhớ mặt mà con nhớ giọng nói.

*****

Mạc Dao sau khi trốn về kí túc xá mới dám thở phào nhẹ nhõm. Cậu nhanh tay xoá sạch dữ liệu trò chơi sau đó mới an tâm đi thay quần áo. Sau khi thiếu niên ra khỏi nhà tắm, điện thoại đặt trên bàn hơi rung một chút báo hiệu cậu có tin nhắn chưa đọc.

Thiếu niên khó hiểu cầm điện thoại lên lại không ngờ người gửi tin nhắn là Thẩm Trạch Văn. Bởi vì nhiều nguyên nhân mà Mạc Dao đã lơ tin nhắn của người này vài ngày. Tuy vậy hắn vẫn đều đặn gửi tin nhắn nhắc nhở thiếu niên ăn cơm đúng giờ, phải nhớ xoa thuốc phần dưới (?). Rõ ràng ban đầu người chủ động tán tỉnh hắn là cậu nhưng giờ vì sao lại thành Thẩm Trạch Văn chủ động nhắn tin mỗi ngày vậy?

[Trạch Văn: Meo Meo có đó không?]

[Mạc Meo Meo:?]

Cảm thấy bản thân mình có phần lạnh lùng, thiếu niên liền thả thêm một cái icon mèo con đỏ mặt.

[Trạch Văn: Chúng ta gặp nhau được không?]

[Mạc Meo Meo: Nhưng... nhưng mà người ta ngại ngùng *đỏ mặt_ing*]

[Mạc Meo Meo: Hơn nữa mèo nhỏ ngoài đời không xinh như trong hình đâu *khóc khóc*.]

[Trạch Văn: Tôi không để ý về vấn đề ngoại hình.]

"005 chúng ta phải làm gì bây giờ?"

Bị dồn vào thế bí, Mạc Dao chỉ có thể cầu cứu trợ lý nhà mình. 005 đang gặm nguyên quả dưa liền dừng lại mà bắt đầu suy nghĩ.

{Ừm... Bảo cậu đến ngày đó đi.}

"Ngày đó?" - Thiếu niên hoang mang mà nghiêng đầu.

{Thì là ngày con gái hay bị khó chịu ấy. Cứ nói là cậu đến ngày đó nên cơ thể mệt mỏi mặt mũi toàn mụn không dám gặp crush.}

[Mạc Meo Meo: Thật ra... thật ra người ta đang đến ngày đó... *đỏ mặt* cả cơ thể đều khó chịu, mặt mũi cũng không đẹp đẽ gì... Meo Meo không muốn để anh Trạch Văn thấy bộ dạng xấu xí của mình *khóc _ing*.]

Đọc xong những dòng này 005 nhịn không được mà dựng ngón cái. Ai có thể ngờ những dòng này được viết bởi thiếu niên có gương mặt ngây thơ như vậy. Không uổng công nó ép cậu chép ba mươi lần ra giấy "Bí kíp trở thành trà xanh". Giá mà Dao Dao có thể nhanh nhạy một chút về ngôn ngữ thay vì học thuộc lòng như thế này là có thể solo với tên matcha Lục Chi Châu rồi.

[Trạch Văn: Nhà còn băng không?]

{Là thứ con gái dùng khi đến ngày đó đó.}

Mạc Dao kinh ngạc trên đầu là một dấu hỏi chấm to đùng. Hắn hỏi như vậy làm gì?

[Mạc Meo Meo: Còn...]

[Trạch Văn: Vậy chụp đi.]

Mạc Dao:???

"Hắn ta là biến thái sao?" - Thiếu niên nhịn không được nhỏ giọng oán trách. Dù không biết "băng" mà Thẩm Trạch Văn nói là gì nhưng đó là vật dụng của con gái. Hắn muốn xem làm cái gì cơ chứ!

[Mạc Meo Meo: Mèo nhỏ vừa kiểm tra lại thì hết băng rồi *đỏ mặt*. Anh Trạch Văn đừng hỏi mấy cái đấy nữa được không? *ngượng ngùng*.]

{Hẳn hắn buông tha cho chúng ta rồi.}

[Trạch Văn: Vậy đọc địa chỉ đi tôi sẽ gửi đồ đến.]

{Hắn điên rồi Dao Dao ơi.}

005 há hốc mồm nhìn dòng tin nhắn vừa được gửi tới.

[Mạc Meo Meo: Không cần đâu. Những thứ này nên để con gái tự mình mua thì vẫn hơn. Meo~}

Tưởng rằng người bên kia sẽ tiếp tục gây khó dễ nhưng hắn lại sảng khoái đồng ý.

[Trạch Văn: Được.]

Mạc Dao và 005 thở phào nhẹ nhõm.

[Trạch Văn: Mua xong thì chụp cũng không muộn.]

Cả hai cùng nhau tắt thở.

Dường như cảm thấy chưa đủ Thẩm Trạch Văn liền gửi thêm một tin nhắn:

[Trạch Văn: Nếu cậu có thể hoàn thành nó trước 10 giờ tôi sẽ thực hiện một yêu cầu của cậu.]

{Dao Dao nghe thấy gì không? Chúng ta có thể yêu cầu hắn không ứng cử làm đại diện trường nữa mà nhường cho Bùi Cảnh như vậy nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành rồi.}

005 phấn khích vỗ tay mà hoan hô vài cái.

"Nhưng mà " băng" là cái gì ạ?"

{À thì...}

005 lúng túng một hồi cuối cùng cũng lên mạng gõ món đồ đó cho thiếu niên xem. Mạc Dao ban đầu còn dùng ánh mắt tò mò nhìn vật thể hình chữ nhật màu hồng đó sau khi đọc rõ tác dụng của "băng", hai tai thiếu niên liền đỏ bừng như tích ra máu. Cậu vội vàng đóng thanh tìm kiếm, tay không ngừng xua xua tỏ vẻ không muốn đi mua thứ này.

{Bình tĩnh nào Dao Dao. Chúng ta chỉ đi mua chứ có dùng đâu. Mua xong chụp một cái là được.}

"Không được đâu." - Thiếu niên kiên quyết lắc đầu. - "Tôi là con trai sao có thể vào cửa hàng để mua mấy thứ... mấy thứ..."

005 biết rõ chủ nhân nhà mình dễ xấu hổ. Nó gãi gãi cái đầu trọc lốc của mình một hồi ánh mắt chợt dừng lại ở ngăn tủ quần áo của thiếu niên.

{Phải rồi. Nếu như không thể dùng thân phận con trai đi mua hàng. Ta có thể dùng thân phận con gái mà.}

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play