Giây phút nhìn thấy Aisha, máu trong người Mạc Dao dường như rút hết ra ngoài. Cậu thậm chí sợ đến nỗi không thể di chuyển được đầu chỉ có thể trơ mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ.
Vì... vì sao nàng lại ở đây? Chẳng lẽ nàng chết không nhắm mắt nên quay lại báo thù?
Nhưng mà cậu có làm gì đâu? Thậm chí người bị bắt nạt vẫn luôn là cậu...
Mạc Dao nước mắt lưng tròng tủi thân mà nghĩ. Cùng lúc này Aisha cũng đã tiến đến bên giường cậu. Nàng có thể cảm nhận được người sau rèm đang run bần bật thậm chí cái mũi nhỏ của cậu cũng bắt đầu sụt sịt không ngừng. Aisha do dự một chút cúi xuống nhìn bản thân mình.
Máu me đã rửa sạch. Quần áo thơm tho không có mùi lạ. Vì sao thiếu niên lại sợ nàng?
Thiếu nữ khó hiểu vươn tay vén rèm ra. Người trong rèm nhảy dựng lên một chút nhưng cũng không hét toáng lên mà chỉ hô hấp dồn dập hơn.
"Đừng... đừng mà..."
Nước mắt lần nữa chảy ra khỏi hốc mắt. Mạc Dao đã sợ đến mặt mày tím tái. Dù Aisha trước mặt không giống như trong phim kinh dị tóc dài xõa ra, cả người mặc đồ trắng bay vật vờ trên không trung nhưng một người hôm qua bản thân vừa đi phúng viếng vậy mà hôm nay đã hiện hồn về thử hỏi ai không sợ chứ. Mạc Dao không biết vì sao người khác có thể bình tĩnh hỏi xin số sổ số, lô đề gì đó riêng bản thân cậu chỉ cần nhìn thôi cũng đã bị doạ cho nói lắp bắp không thành lời rồi.
Một bàn tay lạnh băng chợt đặt lên má thiếu niên. Mạc Dao sợ hãi nhắm tịt mắt lại, cả khuôn mặt đã ướt đẫm mồ hôi cùng nước mắt. Cảm giác được người kia đã khóc đến quên cả thở, Aisha ngẩn người thu tay lại.
Ghét nàng đến vậy sao?
Áp lực trên người dần biến mất những Mạc Dao không dám hé mắt ra nhìn ngay. Phải đợi một lúc lâu cậu mới lấy hết can đảm để mở mắt. Đối diện với cậu là một mảng trống không, Aisha đã biến mất lúc nào chẳng hay.
****
Sáng hôm sau 005 quay trở lại "Chương trình" liền chứng kiến cảnh một cái núi nho nhỏ gồ lên giữa những tòa thành trì. Núi nhỏ chính là Dao Dao nhà nó đang trốn trong chăn còn các tòa thành trì là đống bàn ghế cùng rương đồ được bày biện quanh giường.
{Thế chiến thứ hai à? Hôm qua Dao Dao chơi mà không rủ mị là sao!}
Núi nhỏ hơi ngọ nguậy một chút nhưng cũng không chịu mở chăn ra. 005 nghi hoặc nhảy lên đỉnh chăn vài cái.
{Dao Dao?}
"005, mau vào đây."
Mép chăn hơi vén lên một chút chỉ để một khoảng nhỏ cho trợ lý nhỏ chui vào. 005 tò mò đi vào "căn cứ bí mật" của Mạc Dao. Không khí trong chăn ít ỏi đến vô cùng nhưng thiếu niên vẫn cố chịu đựng không ló đầu ra ngoài.
{Dao Dao?}
"005, ngày hôm qua tôi đã gặp Aisha." - Thiếu niên nhỏ giọng, ghé sát vào tai trợ lý mà thì thầm.
Thấy cậu dấm dúi như vậy 005 cũng bất giác hạ giọng theo.
{Aisha? Tôi tưởng con bé chết rồi mà.}
"Là ma đấy."
{Không thể nào! 197 cùng tôi hỏi lại phía đạo diễn bọn họ thề thốt rằng là không có ma mãnh gì rồi mà. Lừa đảo à!}
"Chắc chắn là Aisha. Cô ấy còn sờ mặt tôi nữa. Lúc ấy dù sợ đến linh hồn sắp thoát ra để đánh nhau với Aisha nhưng tôi chắc chắn mình không nhìn nhầm."
005 đã hiểu vì sao mới sáng sớm thiếu niên đã bày thiên la địa võng như nhân vật chính trong "Ở nhà một mình" rồi. Nhưng mà cậu ta nghĩ mấy cái này chống được ma thật sao?
"Phu nhân ơi... Ối!"
005 cùng Mạc Dao vội vàng ngó ra ngoài. Nằm sõng soài dưới đất là nàng hầu thân cận Ariel.
"Ariel!"
{Không biết có tác dụng với ma không nhưng tôi thấy hiệu quả với người lắm đấy.}
"Phu nhân, người đang làm gì vậy?" - Nữ hầu xoa gáy ngồi dậy. Thấy nàng không bị thương ở đâu, Mạc Dao mới dám thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi... đuổi ma..."
Thiếu niên xấu hổ mà thật thà trả lời.
Đuổi ma?
Ariel gãi gãi đầu nhìn xung quanh phòng. Đồ đạc tất cả đều được thiếu niên lấy ra xếp chồng chất quanh giường. Thiếu niên còn lấy một chiếc váy dài màu trắng treo trước đầu giường. Nếu chỉ nhìn qua người khác còn tưởng rằng đây là sinh vật kỳ bí nào đó đang treo lơ lửng.
Phu nhân muốn dùng cái này để dọa ma chính con ma đó sao? Ariel cảm thấy ma chưa kịp sợ thì người này đã bị chính cái "trận pháp" đuổi ma của của mình dọa cho khóc thút thít chui vào trong chăn rồi.
Nữ hầu đi đến bàn trang điểm cầm tờ giấy trên bàn lên. Chữ viết tròn tròn đáng yêu như vậy hẳn là chữ của phu nhân rồi.
"Không sát sinh sẽ được đầu thai sớm. Không giết người vô tội sẽ tích đức cho kiếp sau. Thế giới đã đủ tàn nhẫn rồi vậy nên hãy trở thành người tốt để thế giới tốt đẹp hơn. Đừng giết tôi!"
Ariel lẩm nhẩm đọc dòng chữ do thiếu niên nắn nót viết trong đêm. Thậm chí cậu còn rất tri kỷ liệt kê những việc tốt nên làm để nhanh được đầu thai. Trên đời này có cách đuổi ma nhân văn đến như vậy sao?
"Phu nhân à..."
Ma không rảnh đọc tâm tư của người đâu...
Nhưng nhìn ánh mắt tràn trề hy vọng của phu nhân nhỏ, Ariel lại không ngỡ làm cậu buồn. Nàng hơi run rẩy môi cuối cùng cũng nắn thành một nụ cười.
"Thật... thật là một sáng kiến quá hay! Em là người cũng bị phu nhân làm cho cảm động nè... Nếu ma quỷ đọc được chắc sẽ tự mình siêu sinh mất."
{Hơi lố rồi bà!}
Mạc Dao đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị chê là đầu đất lại không ngờ rằng bản thân sẽ được khen. Cậu xấu hổ cúi gằm mặt hai má đỏ bừng, ngay cả tai cũng nhuộm sắc hoàng hôn.
"Cảm... cảm ơn ạ..."
Thấy phu nhân thẹn thùng, Ariel nhịn không được mà chảy nước miếng, con ngươi như muốn hoá thành hình trái tim mà đập bùm bụp vì thiếu niên. Phu nhân đáng yêu quá! Muốn ôm phu nhân ghê!
"Nhưng trang viên của chúng ta làm gì có ma? Phu nhân muốn đuổi ma nào?"
"Là... Aisha."
Nhắc đến cái tên quen thuộc khuôn mặt nữ hầu liền tái mét. Nàng ló đầu ra bên ngoài ngó nghiêng một hồi sau đó vươn tay đóng lại cửa chính, kéo thiếu niên ra một góc rồi ngồi xổm xuống.
"Phu nhân, tạm thời người đừng nhắc đến tên tiểu thư Aisha."
"Vì sao ạ?"
"Sáng nay í... Thiếu gia Edward nhận được thông báo là quan tài của tiểu thư đã bị ai đó đào lên ngay cả xác cũng bị đem đi. Mất dạy thế không biết!"
Nghe đến đây Mạc Dao khẽ rùng mình. Chẳng lẽ người ngày hôm qua cậu nhìn thấy là Aisha thật sao?
"Tiểu thư Aisha... không phải chỉ có mình phu nhân nhìn thấy đầu. Sáng nay con bé giường trên của em cũng nhìn thấy. Nó bảo là thấy tiểu thư đang kéo lê cái xác nào đó ra vườn vì vậy sáng hôm sau mọi người đổ xô ra. Quả nhiên thấy xác một gã hầu trong nhà." - Dừng lại một chút, nữ hầu khẽ nuốt nước miếng rồi nói tiếp. - "Gã hầu này là do phu nhân Lawrence gửi tới nên chúng em không quá quen thuộc. Nhưng mà có người chết thì ai chẳng hãi. Giờ cả tòa trang viên đang đồn ầm lên kia kìa."
{Éc có ma thật à? À không đây là xác sống mới đúng.}
{Dao Dao à hay hai chúng ta bỏ trốn đi. Nhiệm vụ gì đó thì đợi thời thế bình yên thì quay trở về cũng không muộn.}
Mạc Dao mím môi run rẩy đưa cho Ariel tờ giấy "tâm thư" của mình.
"Nếu không chị cầm cái này đi. Tôi sẽ viết một tờ mới."
Ariel buồn cười cầm lấy tờ giấy. Phu nhân nhỏ thật sự đem cái này thành bùa hộ mệnh sao?
*****
Ở bên ngoài, Edward mặt lạnh nhìn vị cha xứ đang không ngừng ba hoa muốn trừ tà cho gia tộc Gelbero. Nhìn ông ta khua khoắng một hồi hắn cũng dần mất kiên nhẫn mà cắt ngang.
"Aisha là em gái ta. Cho dù có thành ma quỷ con bé cũng không làm hại đến người trong gia tộc mình. Trừ khi..." - Ánh mắt hắn dần trở nên sắc lạnh. - "Bọn họ là người hãm hại con bé."
"Sao... sao có thể cơ chứ. Là tiểu thư quá áp lực nên dẫn đến việc tử tử mà..."
"Theo ta được biết. Trước đó Aisha đã tìm đến bác sĩ phẫu thuật. Trong đơn thuốc của nó một số mục chỉ điều trị cho chứng loạn thần ở bệnh nhân tâm thần. Cha xứ nói xem chuyện này là sao?"
Đến lúc này người đàn ông cũng chỉ biết há hốc miệng. Ông ta không ngờ sau một chuyến xa nhà Edward lại trở nên nhanh bén như vậy. Tay ông ta đã sớm run lập cập nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra hết sức điềm tĩnh.
"Vậy chúng ta phải mau chất vấn vị bác sĩ đó mới được."
"Không cần." - Edward mỉm cười gõ nghe ngón tay vào đầu gậy. - "Hiện tại hắn có muốn thú tội cũng không thể thú tội được nữa rồi."
Rầm.
Một tiếng động vang lên nhanh chóng thu hút sự chú ý của cả Edward lẫn vị cha xứ.
Mạc Dao nằm sấp dưới mặt đất, xấu hổ không dám ngẩng mặt lên. Quả nhiên mặc đồ con gái thật bất tiện, chỉ không để ý một chút thôi là sẽ bị vướng này vướng kia dẫn đến ngã sấp mặt.
"Mạc Dao lại đây."
Ai tên Mạc Dao vậy? Không phải mình!
Thiếu niên làm lơ khuôn mặt đã đen như đáy nồi của ai kia. Cậu thong thả đứng dậy, thong thả phủi cỏ cây trên người rồi lại thong thả xoay người chuẩn bị rời đi.
"Mạc Dao lại đây!"
Thiếu niên bị quát hơi giật mình một chút. Cậu ỉu xìu bước lại gần người thanh niên.
"Tôi... không có nghe thấy gì hết. Thật đấy..."
"Vì sao ăn mặc ít như vậy? Không sợ lạnh sao." - Người thanh niên nhíu mày cởi áo ngoài ra khoác lên người thiếu niên. - "Có ốm thì cũng đừng tìm tôi mà khóc lóc."
Mạc Dao im lặng nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu mình.
Cha xứ đứng một bên đầy dò xét nhìn Edward lẫn Mạc Dao. Thấy cậu nhìn lại mình, ông ta vội vã nở một nụ cười thân thiện.
"Phu nhân."
Thiếu niên đầy cảnh giác nhìn ông ta. Có quan hệ với phu nhân Lawrence chắc chắn không phải người tốt.
"Tôi nghe nói ngày hôm qua phu nhân nhìn thấy tiểu thư Aisha. Nếu ngài không phiền tôi có thể giúp ngài thanh tẩy."
"Không cần." - Edward trực tiếp cắt ngang. - "Trang viên này vốn chẳng có ma quỷ gì. Là có kẻ cố tình giả quỷ để thâm nhập vào trang viên. Bọn khốn ăn cắp thi thể Aisha ta sẽ tìm được, kẻ giả làm Aisha ta cũng sẽ điều tra ra. Mọi việc không cần cha xứ nhọc lòng."
"Nhưng ngài Gelbero... Ngài nghe tôi nói đã..."
Edward hoàn toàn không để tâm đến ông ta. Hắn ôm lấy vai Mạc Dao, dìu cậu vào trong nhà.
"Ngài đang xúc phạm đến thần thánh đấy. Ngài sẽ bị trừng phạt!"
Đáp lại lời cảnh cáo chỉ là một tiếng cười nhạt.
Mạc Dao muốn quay lại nhìn một chút, hai vai cậu đột nhiên đau nhói khiến thiếu niên chỉ có thể ngoan ngoãn đi thẳng về phía trước.
"Ngoan ngoãn ở trong nhà. Đừng có mà đi linh tinh." - Người thanh niên dùng ngón trỏ gõ gõ vào đầu thiếu niên vài cái. - "Cũng không được câu dẫn người khác ngoại trừ tôi."
"..."
"Tôi không có câu dẫn ai hết."
"Ai biết được." - Hắn cười lạnh mà nhún vai. - "Hết tử tước rồi đến Aisha. À còn có cả gã làm vườn nào đó nữa. Mẹ kế quả thực là trẻ không tha già không thương."
Edward hơi cúi người, ghé sát vào cần cổ của thiếu niên mà hít một hơi thật sâu.
"Rõ ràng là mùi mèo cái đang động dục."
Tưởng rằng ăn mặc đứng đắn thì miệng sẽ bớt thô tục hơn không ngờ hắn vẫn chứng nào tật đấy. Hắn nhìn thấy mèo động dục hay chưa mà dám nói cậu như vậy!
"Cậu mới động dục!"
Mắng người cũng không mềm mại như vậy sao. Edward khẽ cười nâng mặt thiếu niên lên. Vì tức giận mà hai má cậu đã đỏ bừng, ngay cả chóp mũi cũng ánh chút màu hồng phấn. Edward như bị mê hoặc muốn cúi xuống hôn nhưng thiếu niên đã cảnh giác lùi lại vài bước.
"Chúng ta còn làm đến bước sâu hơn rồi người còn ngại ngùng làm gì hả mẹ kế thân yêu."
Tay phải hơi dùng lực một chút, thiếu niên lần nữa mềm eo ngã vào trong lòng hắn.
"Cậu rốt cuộc muốn cái gì?" - Mạc Dao khó chịu cự quậy một chút nhưng lại bị người kia giữ chặt hơn.
"Tử tước giờ đã không còn nữa. Chủ nhân hiện tại của trang viên Gelbero là tôi và tôi có thể bị đuổi cậu ra khỏi trang viên bất cứ lúc nào."
Thiếu niên không trả lời mà chỉ khó hiểu nhìn hắn.
"Thật là ngốc nghếch mà." - Edward mỉm cười hôn nhẹ lên gò má cậu. - "Em chẳng phải muốn tiền tài của trang viên Gelbero lắm sao. Tôi có thể cho em tất cả. Hơn nữa tôi cũng không ngại em là con trai. Kết hôn với tôi đi, Mạc Dao."
*****
"Hắn ta biết tôi là con trai mà..."
{Thì đúng là như vậy. Nhưng mà...}
"Vậy tại sao còn đòi kết hôn với tôi?" - Thiếu niên khó hiểu mà chống cằm. - "Tôi cũng không thể sinh được em bé."
{Vấn đề không phải ở việc sinh em bé hay không.}
005 lúng túng không biết nên giải thích sao cho phải. 197 nói Mạc Dao còn nhỏ nên không được dạy hư cậu nhưng mà phổ cập kiến thức có tính là dạy hư không nhỉ?
{Có thể là do lâu ngày mặc váy dẫn đến nữ tính hóa chăng? Hơn nữa Dao Dao xinh như vậy cho dù trai hay gái đều sẽ thích cậu thôi.}
"Không thể nào! Tôi là con trai nên không thể dùng từ xinh đẹp được."
Mạc Dao dẩu môi lắc lắc đầu. Như muốn chứng minh cho 005 xem, thiếu niên liền đứng lên trên ghế, hơi cong người bắt đầu cởi quần áo.
{A... a... a Dao Dao cậu làm gì vậy? Tôi mặc dù là robot nhưng mà là robot FA nha.}
"Tôi chỉ muốn chứng minh mình thật sự là con trai thôi."
{Nhưng mà... nhưng mà...}
Mặc kệ ánh đèn đỏ phát ra từ quả cầu đang nhấp nháy với tần suất sao nhất, Mạc Dao đá tất lụa sang một bên sau đó là quần lót trắng. Tất nhiên Mạc Dao không ngốc đến nỗi cởi chuồng trong phòng ngủ. Cậu vẫn mặc váy ngủ màu trắng nhưng đồ lót bên trong đã cởi hết ra. Bởi vậy người ta mới nói, một khi bị chọc tức thì con thỏ cũng sẽ cắn người. Thiếu niên hơi vén váy lên. Lớp vải lụa lướt qua lớp da thịt trắng ngà dần kéo lên trên.
"Nhìn xem, tôi có chim."
Lạch cạch.
Thứ gì đó đột nhiên rơi xuống dưới đất dọa Mạc Dao cùng 005 đều nhảy dựng lên. Thiếu niên theo bản năng nhìn ra ngoài cửa, hoàn toàn quên mất bản thân mình đang vén váy lên cao. Cứ như vậy, "Aisha" đứng ở ngoài cửa đã nhìn thấy hoàn toàn con chim sẻ nhỏ của Mạc Dao.
Một con chim sẻ nhỏ không lông.
—---------------------------------------------
Cà Phê: Một con chim sẻ có chiều dài từ 15 - 16 cm. Mọi người đừng khinh thường.
Độc giả: Vậy chim sẻ nhỏ thì sao?
Cà Phê: Cái này thì... có lẽ là 8 - 12 cm đi.
Tử tước: Vậy còn chim Buteo platypterus?
Cà Phê: Khụ, 34 - 44 cm.
Tử tước: Cảm ơn.
Mạc Dao:???
Cà Phê: Phổ cập kiến thức về loài chim thôi, baby đừng để ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT