Cậu đã bị Aisha nhốt lại hoàn toàn. Mạc Dao vươn tay chạm vào chiếc vòng cổ nạm ngọc trên cổ mình. Nó được nối với một sợi dây xích khá nặng, kéo dài đến gần cửa.
{A... a... a con bé đó điên thật rồi. Báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát thôi.}
005 ôm đầu điên cuồng la hét.
"005, hiện tại chúng ta cần phải bình tĩnh." - Bị trợ lý hét ù cả tai, Mạc Dao nhỏ giọng nhắc nhở nó.
Thấy thiếu niên vẫn bình thản, 005 tò mò bay xuống cạnh thiếu niên.
{Dao Dao, cậu không sợ chút nào sao?}
"Sợ." - Mạc Dao vươn tay chỉ vào đôi mắt đã đỏ hồng của mình. - "Vì sợ quá nên không khóc được."
{...}
Mạc Dao không nói ngoa, lúc này cậu thật sự rất sợ. Hồi nhỏ, mỗi lần không vừa lòng chuyện gì đó, Mạc Uyển sẽ trừng phạt em trai mình. Nàng có rất nhiều cách trừng phạt thiếu niên có khi là ép cậu ăn phần đồ ăn chứa thành phần Mạc Dao bị dị ứng, có khi là phá hỏng bài tập về nhà của cậu. Nhưng phổ biến nhất là nhét Mạc Dao vào tủ quần áo. Cảm giác bị vây trong không gian kín tràn ngập bóng tối đã dọa sợ thiếu niên nhỏ tuổi. Khi Mạc Uyển kịp nhớ ra em trai vẫn ở trong tủ, thiếu niên đã sợ đến nỗi tiểu ra quần, khóc lóc quên cả thở. Sau lần đó Mạc Dao bị sốt nặng còn Mạc Uyển bị cha mẹ đưa đi đâu đó. Khi trở lại, nàng đã tiều tụy xanh xao vô cùng.
Trò đùa dai vẫn tiếp tục. Mạc Dao vẫn thường bị nhốt vào trong tủ quần áo. Những trường hợp như vậy thường sẽ có hai khả năng xảy ra một là ám ảnh tâm lý trở thành nỗi sợ không gian hẹp, hai là làm quen với nó. Và Mạc Dao là cái thứ hai nhưng theo một nghĩa tiêu cực. Bởi vì biết dù có khóc lóc cũng không ai đến nên cậu học được cách chờ đợi. Thiếu niên biết chỉ cần ngoan ngoãn ngồi chờ thì sẽ có người kịp nhớ ra và đưa cậu ra ngoài. Nhưng nếu không ai đến thì sao?
Có lẽ Mạc Dao sẽ thành con ma tủ quần áo đi. Một con ma hiền lành và vui tính.
Thiếu niên nhàm chán nằm lên giường rồi bắt đầu xoè tay ra. Ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa, áp út, ngón út. Các ngón tay hết duỗi ra rồi lại cụp vào. Đây là cách Mạc Dao giết thời gian trong lúc bị nhốt ở trong tủ quần áo. Chỉ khi làm như vậy, cậu mới có thể chắc chắn các ngón tay chưa bị bóng tối nuốt mất.
Sau khi đếm đến lần thứ 35, cửa phòng cuối cùng cũng mở ra. Cửa vào là được thiết kế theo kiểu âm tường và chỉ người bên ngoài có thể mở được. Aisha cầm theo thức ăn rũ mắt nhìn thiếu niên đang ngoan ngoãn ngồi trên giường. Nàng biết chuyện này là không đúng nhưng nỗi bất an ngày càng lớn đã dần đánh mất cảm giác an toàn trong thiếu nữ. Nàng sợ hãi mất đi báu vật của mình. Nếu như tử tước trở về mọi thứ nàng có thể trao trả cho ngài ngoại trừ thiếu niên này.
"Sợ hãi sao?" - Nàng đặt thức ăn xuống bên cạnh thiếu niên sau đó vươn tay nâng cằm cậu lên. May mắn, không có khóc. - "Đây là phòng bí mật của gia tộc Gelbero. Trong thời kỳ khó khăn, nơi này dùng để dự trữ thức ăn cùng đồ uống."
Thấy Mạc Dao không đáp lại mình, Aisha cũng không cảm thấy không vui. Nàng kéo ghế lại ngồi trước mặt thiếu niên, nhìn cậu chậm rãi ăn, khoé môi cũng dần cong lên.
"Có lẽ cậu sẽ không tưởng tượng được gia tộc mà cậu trăm cay ngàn đắng muốn bò lên đã từng có một thời nghèo đói đến mức phải bán cả con cháu cho các gia tộc lớn để đổi lấy sự phồn vinh. Tất nhiên sự bảo hộ của gia tộc lớn chỉ có thể duy trì được một thời gian mà thôi. Một gia tộc không có lịch sử lâu đời cũng không có sự bảo hộ lâu dài tất nhiên sẽ sớm sụp đổ. Nhưng vì sao Gelbero vẫn tồn tại đến bây giờ? Không phải vì chúng tôi tài ba gì mà mà vì chúng tôi đã giao kèo với ác quỷ."
Thấy động tác nhai của thiếu niên hơi dừng lại Aisha liền phì cười giúp cậu lau thức ăn thừa bên miệng.
"Tất nhiên đó chỉ là lời đồn. Thời thế thay đổi, cảng biển được mở ra nhiều hơn nên gia tộc Gelbero mới có thể ngày càng phát triển. Dù không tin thần không tin quỷ nhưng tôi thật sự hi vọng trên đời này có ác quỷ. Nếu có thể làm giao kèo với hắn để có một cơ thể đàn ông thì tốt rồi."
Nàng chống cằm ngả ngớn cười.
"Như vậy có thể thỏa mãn được mẹ kế."
"Đừng nói như vậy." - Thiếu niên hơi tức giận mà nhắc nhở nàng.
Aisha giơ tay tỏ vẻ biết lỗi, cũng không nói chuyện phiếm nữa mà chỉ chăm chú xem thiếu niên chậm rãi nhai nuốt. Sau khi xác định Mạc Dao đã ăn no, nàng mới đứng dậy giúp cậu thu thập chén đĩa.
"Mấy ngày sau sẽ rất bận nên tôi không đến thăm cậu thường xuyên được. Sẽ có người hầu đến đưa cơm nhưng đừng hy vọng cô ta sẽ giúp cậu ra ngoài. Ngoan ngoãn ở đây rồi dần dần sẽ quen thôi."
Dứt lời nàng liền xoay người đi ra ngoài.
Kể từ hôm đó, đúng giờ đều sẽ có người hầu đưa cơm cho Mạc Dao. Ngoại trừ đưa thức ăn nước uống cùng đồ dùng cá nhân ra, mỗi bữa ăn còn kèm theo một bát nước thuốc màu đen đặc. Mạc Dao do dự nhìn nữ hầu đang đưa bát thuốc ra trước mặt mình, ánh mắt cậu vô thức đảo qua cổ tay cô ta. Dù cổ tay đã được bọc đến kín mít nhưng thiếu niên vẫn nhận ra được vết cắn mờ mờ lấp ló dưới lớp vải. Cậu chợt nhớ đến kẻ đột nhập mình gặp ở phòng phu nhân Diana. Lúc đó cậu cũng cắn vào cổ tay hắn...
"Phu nhân?"
Thấy Mạc Dao không nhận lấy thuốc, nữ hầu khó hiểu nhìn cậu. Thiếu niên hơi lùi lại một chút mím môi nhìn cô ta.
"Tôi có thể uống sau được không?"
"Không được. Tiểu thư Aisha đã có lệnh phu nhân phải uống hết thuốc tôi mới có thể rời đi."
Đây là mệnh lệnh của Aisha? Mạc Dao nghi ngờ nhìn thiếu nữ. Nhưng cô ta không hề tỏ ra sợ hãi mà vẫn lạnh mặt chờ thiếu niên uống xong thuốc. Không còn cách nào khác, Mạc Dao chỉ có thể cắn răng uống lên. Khác với vẻ bề ngoài đáng sợ, thứ thuốc đen ngòm ấy lại không có mùi cũng không có vị. Tuy nhiên sau khi uống xong được một lúc, thiếu niên cảm thấy rất mệt, chỉ có thể nhắm mắt lại ngủ một chút.
Lần thứ hai mở mắt ra đã đến giờ cơm tối. Aisha đã trở lại với khuôn mặt tràn đầy phấn khích. Nàng đưa hoa cho thiếu niên, nhịn không được mà vuốt ve gò má cậu.
"Ngày hôm nay đã tìm thấy tử tước."
Nghe đến cái tên quen thuộc, khuôn mặt buồn ngủ của Mạc Dao thoáng tỉnh táo hơn chút. Cậu dụi dụi mắt ôm hoa lắng nghe thiếu nữ nói chuyện.
"Đúng hơn là thi thể của hắn. Thi thể được tìm thấy trong rừng. Dù chỉ thấy quần áo nhưng tất cả đều biết đó chính là trang phục tử tước mặc đi ra ngoài. Tang lễ của hắn sẽ sớm được tổ chức nhưng phu nhân vì u buồn quá độ sẽ không tham gia. Phải không nào?"
Mạc Dao mơ màng không biết nên lắc hay nên gật. Nhưng cậu cảm thấy, trước cái chết của tử tước, người nên bày ra vẻ mặt đau khổ phải là Aisha mới đúng chứ. Vì sao nàng lại cười?
Tất nhiên Aisha cũng không vô tâm đến nỗi hả hê trước cái chết của người trong gia tộc. Điều khiến nàng thật sự vui mừng chính là nàng đã tìm được một vị bác sĩ có thể giúp nàng chuyển giới. Dù xác suất thành công rất thấp nhưng thiếu nữ vẫn muốn thử một lần.
Aisha lại rời đi. Mạc Dao không quan tâm mà tiếp tục nằm xuống ngủ.
005 đứng ở bên cạnh lo lắng bay xuống cạnh thiếu niên.
{Dao Dao?}
{Hay để tôi mở phim cho Dao Dao nhé?}
Nhưng thiếu niên không đáp lại mà chỉ hô hấp đều đều. 005 nhìn cậu một lúc rồi biến mất trong không trung.
Ba ngày sau Mạc Dao gặp lại Aisha. Khác với trạng thái vui vử lần trước, cửa vừa mở, thiếu nữ đã hốt hoảng ôm lấy thiếu niên, tham lam cảm nhận mùi hương ngọt nị tỏa ra từ người cậu. Nếu Mạc Dao lúc này tỉnh táo sẽ phát hiện ra Aisha có chút bất thường. Khuôn mặt nàng xanh xao hơn trước, dưới mắt cũng đã bắt đầu xuất hiện quầng thâm, ngay cả đôi mắt xinh đẹp cũng đầy tơ máu. Nhưng lúc này, thiếu niên chỉ lơ mơ nửa tỉnh nửa mê để Aisha ôm vào trong lòng. Khi ở trong tầng hầm, thiếu nữ cũng không ép cậu mặc đồ con gái nữa mà chuyển sang trang phục của các thiếu niên bây giờ, bởi vậy những đường cong mềm mại trước đây bị tầng tầng lớp che lấp cũng dần được bóc tách ra.
Aisha si mê mà hôn lên thái dương của thiếu niên. Nàng muốn chờ khi bản thân mình sở hữu thân thể của một người đàn ông mới chạm vào cậu nhưng những giấc mơ gần đây khiến thiếu nữ ngày càng cảm thấy nôn nóng. Nàng cảm giác sẽ có thứ gì đó tách nàng ra khỏi Mạc Dao.
Nàng không cho phép điều đó xảy ra!
"Gọi tên ta đi." - Thiếu nữ cúi xuống hôn lên cần cổ thiếu niên.
"Aisha?"
Giọng nói của thiếu niên vì buồn ngủ mà mềm nhẹ hơn, mang theo chút nũng nịu khiến trái tim Aisha đập mạnh hơn. Nàng hé môi, dùng đầu lưỡi mô tả các mạch máu dưới lớp cổ trắng ngần của Mạc Dao. Lớp da thịt bên ngoài vốn chẳng có vị gì nhưng thiếu nữ lại có thể cảm nhận được vị thanh ngọt đang nhộn nhạo trên đầu lưỡi của mình. Khi nàng hôn đến cằm, chợt nghe thấy cậu nhỏ giọng khẽ than:
"Buồn ngủ quá~"
Động tác của thiếu nữ chợt dừng lại.
"Buồn ngủ lắm sao?"
Thiếu niên không đáp lại, hai mắt đã nhắm tịt. Aisha thở dài đặt cậu nằm xuống giường. Dưới chân giường lúc này vứt đầy ngọc ngà điểm chuế châu. Đây đều là những thứ Aisha mang từ bên ngoài về tặng cho Mạc Dao nhưng có lẽ vì nằm cộm lưng nên cậu ném hết xuống giường. Thiếu nữ nhặt lên một chiếc vòng cẩm thạch, cẩn thận mà đeo vào tay thiếu niên. Nhìn cổ tay mảnh khảnh bị trói buộc bởi vòng ngọc, Aisha dịu dàng đặt một nụ hôn lên đó rồi đứng dậy ra ngoài.
Có lẽ ngày mai nàng sẽ đem chim hoàng yến ra ngoài hóng gió. Dù sao giờ này chim hoàng yến cũng quên mất cách bay rồi.
Nhưng ngày hôm sau Aisha đã không xuất hiện. Cho đến tận trưa cũng không ai nhớ tới có một thiếu niên xinh đẹp bị nhốt dưới tầng hầm mà đem cơm cho cậu. Phía trên dường như rất vội, tiếng bước chân đi đi lại lại mãi không thôi khiến Mạc Dao dù rất buồn ngủ cũng bị đánh thức. Bụng cậu đã sớm sôi sùng sục nhưng lại không có sức ngồi dậy. Thiếu niên chỉ có thể ôm chặt gối, ép sát vào bụng mình để ngăn cảm giác đói khát đang dâng trào.
Đã mấy ngày 005 chưa đến đây, giờ Aisha cũng không đến tìm cậu nữa.
Đói quá... đói quá đi!
Thiếu niên mệt mỏi lần nữa thiếp đi. Không khí trong phòng ngày càng ẩm ướt. Trên trần nhà dần xuất hiện những mảng nước, chúng ngưng tụ lại thành giọt rồi chảy xuống má thiếu niên.
Tí... tách...
Cánh cửa vốn im lìm từ sáng đến giờ bỗng rung động một chút rồi mở ra mang theo lớp không khí mới mẻ. Tiếng ủng da va chạm với mặt sàn vang lên ngày một rõ rệt. Cảm nhận được có người đang đứng trước giường mình nhưng Mạc Dao mặc kệ và tiếp tục vùi mặt vào gối lụa mềm mại. Cơ thể cậu bị một bàn tay cứng rắn nâng lên. Mùi táo xanh kèm theo hơi lạnh quen thuộc như ôm ấp lấy thân hình nhỏ bé của thiếu niên. Chờ thiếu niên tìm được vị trí thích hợp mà ngủ tiếp, người kia mới chầm chậm đem cậu ra khỏi tầng hầm.
Ánh sáng đột ngột chiếu vào khiến khuôn mặt thiếu niên hơi nhăn lại, lông mi cũng vì thế mà run rẩy một chút. Người kia dùng áo khoác che chắn cho cậu sau đó nhẹ nhàng nói:
"Ngủ đi."
Mạc Dao liền an tâm tiếp tục ngủ.
*****
Lần thứ hai Mạc Dao mở mắt đã là ngày hôm sau. Cậu ngơ ngác ngồi trên giường. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào khiến thiếu niên biết cậu đã được thả ra ngoài. Mạc Dao hoàn toàn không nhớ khi bị nhốt lại bản thân cậu đã trải qua những gì. Nó giống như một giấc mộng vậy, chớp mắt một cái đã tỉnh giấc.
Nhưng không để thiếu niên kịp suy nghĩ nhiều. Một quả cầu kim loại chợt bay đến, bám chặt vào má thiếu niên.
{Dao Dao! Cuối cùng cũng được gặp Dao Dao rồi! Hu hu hu.}
"005?"
[Mấy ngày nay "Chương trình" đột nhiên xảy ra lỗi hệ thống khiến chúng tôi không đăng nhập vào được. May mắn là sự cố đã được khắc phục.]
[Mấy ngày nay xảy ra những gì cậu có nhớ được không?]
Mạc Dao vắt óc nghĩ một hồi cuối cùng chịu thua mà lắc đầu.
{Chuyện này là sao vậy 197? Dao Dao nhà tôi bị làm sao?}
005 lo lắng áp sát mặt mình vào 197 nhưng vị nó vô tình đá sang một bên.
[Tôi đã kiểm tra qua loại thuốc mà cậu được cho uống. Nó thật sự là thuốc bổ nhưng có thành phần an thần. Sau này không cần uống là được.]
Thấy thiếu niên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu 197 liền nói tiếp.
[Vấn đề thứ hai là chương trình đã bắt đầu khai máy.]
"Nghĩa là Aisha..." - Mạc Dao kinh ngạc nhìn vị quản lý. Rốt cuộc cậu ngủ bao lâu vậy?
[Đúng vậy. Sáng nay bọn họ đã tìm thấy thi thể của cô ấy trong phòng vẽ tranh. Không có vết thương nào ngoại trừ một hộp thuốc ngủ rỗng. Mọi người đều cho rằng Aisha dùng thuốc ngủ quá liều.]
Thật ra hiện trường không chỉ có vậy. Phòng vẽ của Aisha tràn ngập hình vẽ của Mạc Dao. Nàng vẽ rất nhiều nhưng đa số đều là phác thảo. Chỉ duy nhất có bức tranh vẽ bóng lưng thiếu niên mới sử dụng chất liệu sơn dầu. Aisha rất nâng niu nó. Mỗi ngày nàng sẽ ngẩn người ở trong phòng vẽ rất lâu chỉ để nhìn chăm chú vào bức hoạ rồi sau đó lại cẩn thận phủ vải trắng lên. Ngày hôm qua, vải trắng đã được kéo xuống mà một đầu của tấm vải vẫn nằm trong tay thiếu nữ. Ngay giây phút cận kề cái chết, nàng vẫn muốn nhìn thiếu niên thêm một chút.
Nhưng 197 không nói những chuyện này cho thiếu niên. Nó cảm thấy điều này là không cần thiết. Dù sao thì cũng chỉ là npc mà thôi.
Mạc Dao còn chưa hết kinh ngạc trước cái chết bất ngờ của thiếu nữ thì lại bị sự xuất hiện của Edward làm cho giật mình. Phải rồi, cả tử tước lẫn Aisha đều đã chết vậy nên lúc này gia tộc Gelbero chỉ có mỗi mình hắn. Sau khi bị ném vào trường nội trú Edward đã trưởng thành không ít, tóc cũng được cắt ngắn hơn, duy chỉ có tầm mắt nóng rực nhìn chằm chằm Mạc Dao là không thay đổi.
"Mẹ kế không định chào hỏi tôi sao?" - Hắn ngả ngớn cười dùng một tay nâng cằm thiếu niên lên.
Đối mặt với ánh nhìn của thiếu gia Gelbero, Mạc Dao co quắp môi không dám nhìn thẳng. Cậu vừa xuất hiện đã khiến cho cả người cậu tử tước và em gái Aisha gặp tai nạn. Edward không băm cậu ra thành cám đã là rất may mắn rồi.
Sự thật Edward đúng là rất tức giận. Hắn không tin vào mấy lời đồn đoán gì đấy nhưng khi nghe quá nhiều cũng đủ để để người khác suy nghĩ linh tinh. Edward đã tưởng tượng vô số lần cảnh bản thân mình gặp lại thiếu niên. Khi ấy bản thân hắn sẽ có công danh sự nghiệp rồi hiên ngang mà quay trở lại cười vào mặt người nọ vì ngày xưa đã không chọn hắn. Nếu thiếu niên ân hận muốn quyến rũ lại hắn thì không phải là không thể. Ai bảo hắn có tình cảm với thiếu niên đâu. May mắn lắm mới gặp được hắn đấy.
Nhưng không ngờ rằng lần gặp mặt tiếp theo lại như vậy. Edward nghĩ rằng bản thân sẽ tức giận đuổi thiếu niên ra khỏi trang viên... thật ra cũng không phải là đuổi mà chỉ đưa cậu đến nơi khác để tránh tai tiếng. Nhưng giây phút nhìn thấy Mạc Dao, hắn lại như một con chó dữ tội nghiệp gục đầu vào vai thiếu niên.
"Tôi chỉ còn lại mình cậu thôi."
Cuối cùng hắn cũng không thể buông tay được.
—---------------------------
Tử tước:...
Aisha:...
Cà Phê: Ở địa ngục có wifi free nha. Hai người cứ thoải mái tâm sự với nhau.
Edward: Thời tới! Thời tới!
Cà Phê: Đất diễn tiếp theo là của Dan và [???].( ̄▽ ̄)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT