"Hoa đẹp. Muốn tặng cho phu nhân."

Dù là lần thứ hai được nhận hoa nhưng Mạc Dao vẫn có chút ngập ngừng không dám cầm lấy. Cậu muốn nói nếu Dan muốn tặng hoa thì hắn nên đưa cho con gái nhưng lại chợt nhớ ra bản thân mình hiện tại cũng là con gái.

Thấy thiếu niên mãi không cầm lấy hoa, người thanh niên cao lớn hơi thất vọng mà thu tay lại.

"Phu nhân không thích hoa hồng sao? Vậy phu nhân thích hoa gì?"

Chỉ cần phu nhân thích, hoa gì hắn cũng sẽ trồng được.

Mạc Dao nghiêm túc mà suy nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra được mình thích hoa gì. Cậu chưa bao giờ được tặng hoa. Bởi vì hồi nhỏ Mạc Uyển đều nói với mọi người rằng Mạc Dao bị dị ứng với hoa nên không ai đưa hoa cho cậu lần nào. Sau này vì một lần vô tình tiếp xúc với hoa, Mạc Dao mới nhận ra bản thân mình không hề bị dị ứng. Đáng tiếc lúc này trong mắt mọi người cậu đã trở thành thiếu niên yếu ớt, mắc đủ loại bệnh mất rồi.

"Nếu không anh đưa tôi hoa hồng cũng được." - Thiếu niên nhỏ giọng vươn tay muốn cầm lấy hoa của Dan.

Tuy nhiên ngay khi đầu ngón tay cậu vừa chạm vào cánh hoa, gã thanh niên đột nhiên khép tay lại. Mạc Dao thất kinh kêu lên một tiếng ngay cả chính bản thân Dan cũng ngơ ngác trước hành động của bản thân.

"Tay phu nhân mềm quá."

Khiến hắn cứ muốn nắm mãi không thôi.

Dan chợt ngồi xổm xuống khiến dáng vẻ của hắn không còn đáng sợ như trước nữa mà có phần giống thú dữ đã được thuần hoá.

"Mỗi ngày Dan đều đem hoa hồng đến tặng phu nhân được không?"

"Cũng không cần như vậy đâu... Một tuần đưa hoa một lần là được rồi."

Dan kiên quyết lắc đầu. Không chỉ mỗi ngày, thậm chí mỗi giờ hắn cũng muốn đem hoa đến tặng cho thiếu niên. Vì chưa thích ai bao giờ nên hắn chỉ có thể tìm cách vụng về như vậy để bày tỏ cảm xúc. Mặc kệ phu nhân thích hay không thích hắn đều muốn đưa hoa cho phu nhân, tiền công hắn kiếm được hắn cũng sẽ đưa cho phu nhân giữ.

Chợt nghĩ đến ngày hôm qua thiếu niên bị mình dọa sợ đến ngã sõng soài Dan liền bảo thiếu niên chờ mình sau đó nắm lấy lan can nhảy ra xuống.

{Tên này trước là cho đoàn xiếc thú à?}

005 cầm lấy hoa trên tay Mạc Dao hít hít vài cái.

Tuy nhiên không gian của thiếu niên yên tĩnh chưa được bao lâu thì có người tìm đến nói tiểu thư Aisha muốn gặp cậu. Ban đầu Mạc Dao còn cho rằng người hầu sẽ dẫn cậu đến thẳng phòng ép cung ai ngờ điểm dừng cuối cùng lại là phòng vẽ tranh. Thiếu nữ lúc này mặc tạp dề trắng, tay ôm một khay thuốc vẽ, mặt đầy kiêu ngạo nhìn về phía Mạc Dao.

"Ngày mới tốt lành, mẹ kế~"

{Má, rùng hết cả mình.}

Trước nụ cười đầy ôn hoà của thiếu nữ xinh đẹp, Mạc Dao cảnh giác nhìn nàng. Với ánh mắt ghét bỏ không thèm che giấu kia có cho tiền Mạc Dao cũng không nghĩ rằng người này đã thay đổi tính nết.

Quả thực Aisha cũng chẳng có ý định làm thân với người mẹ kế này. Ngày hôm qua Mạc Dao về phòng quá sớm nên không hề biết rằng, tử tước Vincent đã gọi toàn bộ gia nhân trong nhà ra ngoài phòng khách. Hắn không chấp nhận bất cứ ai xì xào về phu nhân của mình cũng như nói những lời khiến "nàng" buồn. Dù không nói trực tiếp nhưng Aisha vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn cảnh cáo của người đàn ông dành cho mình. Sự cưng chiều đến thái quá như vậy khiến nàng ghen tị đỏ con mắt. Tử tước liệu có biết rằng người phụ nữ mà ngài yêu thương hết mực ngày hôm qua ở dưới bàn ăn câu dẫn con trai kế của mình? Aisha ác ý không nói những chuyện này cho tử tước nghe mà muốn hắn tự mình khám phá ra bí mật này. Về phía anh trai, nàng tin chắc rằng với nhân phẩm đạo đức của Edward, hắn sẽ không dễ dàng bị mẹ kế mê hoặc.

Tất nhiên cho đến lúc mẹ kế lộ đuôi sói, nàng phải giáo huấn "nàng" một chút để "nàng" biết thân biết phận. Aisha sẽ không ngu ngốc mà đánh mắng trực tiếp Mạc Dao. Mà ngược lại, nàng lại niềm nở mời cậu trở thành mẫu vẽ tranh khoả thân cho mình.

"Mẹ kế an tâm. Không phải lộ diện tất cả mà chỉ lộ phần lưng thôi."

Nàng cong môi đỏ khẽ buông lời dụ dỗ. Ở nơi này, một khi thiếu nữ chấp nhận trở thành người mẫu khoả thân là đồng nghĩa với việc mất đi trinh tiết. Vậy nên những người mẫu tranh khoả thân thường là gái điếm hoặc là các cô gái nghèo không quan tâm đến thanh danh của bản thân. Việc nàng nhờ mẹ kế trở thành mẫu khoả thân có thể nói là lời nhục mạ lớn nhất đối với "nàng". Nhưng đáng tiếc người trước mặt nàng bây giờ không phải là ả đàn bà với lòng tự trọng cao ngất mà là một thiếu niên mù mờ về phong tục nơi đây.

Mạc Dao cắn môi do dự. Cậu không biết có nên chấp nhận lời đề nghị của Aisha hay không. Nếu cậu không đồng ý có lẽ thiếu nữ sẽ lại ghét cậu thêm đi.

"Đợi một chút."

Trước ánh mắt kinh ngạc của thiếu nữ, Mạc Dao từ từ cởi bộ váy ra. Đến khi chỉ còn váy lót, cậu mới dừng lại chỉ kéo phần khoá váy để lộ phần lưng đằng sau. Để tránh thiếu nữ phát hiện ra điều bất thường, cậu còn cẩn thận quay lưng lại phía nàng rồi ngoan ngoãn thẳng người.

"Như vậy được chưa?"

"Cô... cô..."

Aisha lắp bắp nói mãi không thành lời. Ý định ban đầu của nàng chỉ là chọc giận mẹ kế ai ngờ người này thật sự cởi đồ ra để làm người mẫu khoả thân cho nàng. Thật sự là ngốc đến hết thuốc chữa!

Dù không muốn nhưng thiếu nữ vẫn vô tình đảo qua hai vai trần của Mạc Dao rồi xương cánh bướm, rãnh lưng. Tất cả đều đẹp đẽ và đem đến thịt cảm. Ngay cả người mẫu nữ khoả thân nổi tiếng nhất ở vùng cũng chưa chắc đem lại cảm giác vừa thuần vừa dục như thiếu niên.

Aisha không thể không thừa nhận giây phút đó nàng đã bị vẻ đẹp của thiếu niên mê hoặc.

"Tôi bắt đầu vẽ đấy. Đừng có mà di chuyển lung tung."

Mạc Dao muốn gật đầu nhưng nhớ đến lời dặn dò của thiếu nữ, cậu chỉ có thể "vâng" một tiếng thật nhỏ.

{Dao Dao à Dao Dao ơi.}

{Sao lại dễ thỏa hiệp như vậy chứ? Chúng ta đang là vai phản diện mà. Ở đây nói không với phật hệ nha.}

"Nhưng mà Aisha nói đây là bài tập thầy giáo giao. Nếu không làm đầy đủ bài tập thì cô bé sẽ bị mắng đấy." - Thiếu niên nhỏ giọng trò chuyện với trợ lý nhà mình.

Nhìn vẻ mặt như muốn nói "Chơi gì thì chơi nhưng nhớ phải làm bài tập nha" của thiếu niên, 005 có chút đau đầu mà vỗ vỗ trán. Nó suýt quên mất đây là sinh viên năm tốt của nhà trường so với người bảy năm chưa ra được trường như nó quả thực khác nhau một trời một vực.

{Thôi kệ đi coi như tích đức cho con cháu.}

005 nhanh chóng bay đến trước mặt thiếu niên. Nó mở một khay ở bụng mình ra, ngay lập tức trước mặt Mạc Dao xuất hiện một bảng điện tử.

{Ta cùng ôn lại thông tin chúng ta thu thập được hôm nay nha.}

Trên màn hình xuất hiện một người que màu xanh.

{Đây là Hahn Fergus, cha của Aisha và Edward. Nguyên nhân cái chết của ông ta là do đuối nước. Hahn dường như đã đoán ra được cái chết của mình nên đã viết thư gửi cho em vợ là Vincent, yêu cầu hắn nhận nuôi hai đứa con của mình. Ngày có người tìm thấy xác Hahn họ nhìn thấy người làm vườn Dan quanh quẩn ở gần đấy.}

Màn hình lại nhảy ra một con người que màu đỏ.

{Đây là phu nhân Diana Gelbero. Bà mất cách đây 3 năm vì treo cổ. Vì sao chúng ta lại nhắc đến tên bà ấy ở đây? Bởi vì phu nhân dường như cũng biết trước về cái chết của bản thân mình nên đã gọi con trai cả là Edward vào dặn dò. Và thứ hai, khi Diana chết, dưới chân bà có một vũng nước từ con sông của trang viên.}

Lại thêm người que nữa nhảy ra.

{Đây là cặp vợ chồng thuộc dòng dõi nhà Gelbero. Tuy nhiên lần này không liên quan đến con sông này nữa. Theo lời chị hầu xinh đẹp kể lại là bọn họ đi đến trang viên chơi kết quả về nhà bị trúng gió mà qua đời. Tất nhiên còn nhiều chuỗi án mạng nữa nhưng nhìn chung là tất cả các thành viên trong gia tộc Gelbero hoặc có quan hệ vợ chồng với họ đều không sống quá 40 tuổi.}

{Hừm hừm đây có thể là một lời nguyền gia tộc. Là oan hồn trinh nữ sao? Còn nếu suy nghĩ theo hướng trinh thám sẽ là thù oán gia tộc. Hung thủ có thù giết cha/mẹ/ông/bà/người yêu gì đấy mà tìm cách báo thù.}

Mạc Dao nghiêng đầu nghĩ một hồi rồi trả lời:

"Chúng ta có thể đến thư phòng tìm sách viết về gia tộc Gelbero."

Theo như trong phim thì mấy gia tộc lớn thường viết riêng một quyển sách về bản thân thì phải.

{Đúng rồi ta có thể xem phim để tìm hiểu về phong cách làm việc của mấy gia tộc.}

"X... xem phim ạ?"

{Đúng vậy tôi có chức năng trình chiếu hình ảnh từ đĩa dvd. Biết sao bây giờ, tổ tiên của mị chính là máy chiếu đó.}

Kết quả cuối cùng, thay vì đi tìm tư liệu thực tế, một người một máy quyết định ôm nhau ngồi xem phim à không, đây gọi là lấy tư liệu từ phim. Tư liệu từ phim không biết lấy được nhiều ít nhưng thiếu niên đã bị tình tiết chậm rãi của phim thôi miên đến ngủ quên mất. Đến khi tỉnh lại, cậu mới phát hiện bản thân đã cuộn tròn trên ghế mà ngủ đến thơm ngọt.

Chợt nhớ ra mình đang làm mẫu cho người khác vẽ, Mạc Dao ngượng ngùng quay người lại xin lỗi thiếu nữ:

"Xin lỗi tôi..."

"Không cần xin lỗi. Đã vẽ xong từ lâu."

Aisha cộc lốc đáp lại nhưng sắc mặt nàng cũng không tỏ vẻ gì là tức giận.

"Cô có thể về rồi, mẹ kế."

"Vậy... tôi đi trước."

Thiếu niên cũng không dám nán lại. Cậu vội vàng mặc lại váy sau đó kéo 005 còn đang khóc tu tu vì tình tiết phim.

Cửa phòng đóng lại, không gian lại trở về vẻ yên tĩnh ban đầu. Thật ra trước đó phòng cũng đã không có một tiếng động nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng thở cực nhẹ của thiếu niên đang ngủ say. Giờ người đã bỏ đi, căn phòng lại trở về vẻ thiếu sức sống như xưa. Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào giá vẽ trước mặt. Người ngoài đi qua sẽ cảm thấy nàng đang chăm chút cho bức hoạ nhưng chỉ có mình Aisha biết, nàng chỉ đang ngẩn người. Giá tranh trống rỗng không có bất kì một dấu hiệu đặt bút nào. Người có thể vì cảm hứng mà hoạ một người bình thường thành mỹ nhân khiến vạn người si mê nhưng cũng có thể vì vẻ đẹp quá mỹ miều mà không thể nâng bút lên được.

Aisha chưa bao giờ nghĩ nàng sẽ rơi vào vế thứ hai. Rõ ràng mặt giấy trắng tinh nhưng nàng vẫn có thể nhớ từng chi tiết, từng đường cong trên lưng của người thiếu nữ đó. Tuy nhiên dù phác thảo bao lần cũng không đạt được độ hoàn mỹ như người thật.

*****

{Trời ơi, sao mà có mối tình oan nghiệt như vậy hu hu. Yêu nhau để rồi phát hiện ra nhau là anh em ruột đến khi mất nhau rồi mới nhận ra chỉ là nhầm lẫn. Ban biên kịch thật độc ác với người xem.}

"Vậy kế tiếp chúng ta phải làm gì?"

{Làm gì cơ? À phải rồi. Theo như tình tiết phim thì sẽ có một căn phòng kín trên tầng cao nhất. Bên trong sẽ chứa tất cả bí mật của gia tộc. Mà chìa khoá chắc chắn nằm trong tay chủ nhân gia tộc cũng chính là ngài tử tước.}

{Vậy nên...}

005 nghiêm túc mà nhìn về phía thiếu niên.

{Nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta chính là đột nhập vào phòng tử tước lấy chìa khóa sau đó mở cánh cửa bị phong ấn trên tầng cao nhất. Đồng chí Mạc Dao đã rõ chưa?}

Thiếu niên hai mắt sáng rực, gật đầu chắc nịch:

"Rõ."

Tuy nhiên vì tử tước đã trở về nên kế hoạch chỉ có thể hoãn lại đến hôm sau. Mạc Dao quay lại phòng mình, trong phòng đã chất đầy những rương đồ to có nhỏ có.

"Đây là tử tước tặng riêng cho người thưa phu nhân."

Nữ quản gia cung kính đưa cho thiếu niên một chiếc hộp hình chữ nhật. Bên trong hộp là đủ loại hộp nhỏ khác nhau được điêu khắc đầy tỉ mỉ. Mạc Dao tò mò mở một hộp sứ ra, đập vào mắt cậu là một lớp bột màu đỏ, sờ lên có chút mịn cũng có chút thơm mùi hoa khô. 005 cũng ghé sát vào sờ một chút rồi ấn lên trán.

"Dạo gần đây ở bến cảng có một đoàn buôn phương Đông nên tử tước đã đích thân ra đó lựa chọn đồ cho phu nhân."

Không chỉ chọn đồ không, ngài ấy còn rất nghiêm túc dò hỏi về thành phần của các loại mỹ phẩm, thậm chí là cách sử dụng như thế nào ngài còn nắm rõ hơn cả phụ nữ chúng tôi.

Quản gia có chút ngao ngán khi nghĩ đến cảnh tượng người chủ nhân cao lớn của mình chống gậy đứng giữa đám phụ nữ mà bình thản chọn son môi. Không chỉ vậy ngài còn đi khắp các rạp buôn, kể cả đồ nội y cũng không bỏ mà cẩn thận lựa từng món cho tình nhân nhỏ ở nhà. Chỉ mấy hành động nhỏ đó thôi cũng đủ để người ngoài biết ngài có bao nhiêu chiều chuộng phu nhân. Đáng tiếc vì sức khỏe mà tử tước và phu nhân chưa thể hành sự với nhau nếu không vài tháng sau bà lại bận rộn bế cậu chủ nhỏ hoặc cô chủ nhỏ mất rồi.

Nghĩ đến cô cậu chủ đều xinh đẹp như phu nhân và uy quyền như chủ nhân, quản gia già có chút lâng lâng mà đi ra ngoài.

{Oa, có đủ loại mỹ phẩm luôn này. Cái này chắc là son giấy đi, còn cái này là phấn bột, uầy cái viên ngọc này chắc đắt lắm đây. Dao Dao, tử tước mua cả đồ lót cho cậu nữa này.}

Rương đồ to nhất đã bị 005 bới tung hết lên, nhìn nó giơ lên một bộ đồ lót ren, khuôn mặt Mạc Dao đã đỏ phừng phừng đảo mắt đi nơi khác.

{Mặc thử đi Dao Dao. Cậu mà mặc đảm bảo là đẹp nhất luôn.}

"Tôi là con trai không mặc mấy cái này đâu."

Thiếu niên nhanh chóng giật lấy thứ trên tay 005 sau đó nhét xuống tận đáy rương. Dù phải thừa nhận quần áo tử tước mua cho mình đều được may từ loại vải chất lượng cao, sờ vào mềm mại khiến người khác yêu thích không buông nhưng... nhưng cậu còn lâu mới mặc mấy thứ này.

Thấy đồ đạc đã bị 005 lục tung hết lên, phu nhân nhỏ chỉ có thể xắn tay áo bắt đầu dọn dẹp lại. Đến khi mọi thứ đâu vào đấy cậu mới phát hiện có một món đồ lạc loài giữa muôn vàn châu báu đắt tiền kia. Một lọ cao nhỏ cũ kĩ được người nào đó cẩn thận lau sạch rồi đặt lên bàn trang điểm. Lọ cao này không phải cái gì đắt tiền, ngược lại, mọi người hầu đều có thể mua được nó. Phía dưới lọ cao còn kẹp một tờ giấy nhỏ, bên trong là những nét chữ nguệch ngoạc hướng dẫn cách sử dụng cao. Thậm chí người nọ còn lo lắng phu nhân nhỏ sẽ không đọc nổi chữ mình mà vẽ thêm hình ảnh minh hoạ. Nhưng vì hắn mân mê trong lòng bàn tay rất lâu nên cả chữ lẫn hình ảnh đều bị mồ hôi làm cho nhoè đi, đọng lại ở mặt trên cũng chỉ có một dòng chữ là đọc được.

Phu nhân nhỏ của Dan.

- -----------------------------------

Cà Phê: Phú quý cao sang hay túp lều tranh trái tim vàng?

Mạc Dao:...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play