Tại bệnh viện, sau khi hộ sĩ kiểm tra tình hình của Hàn Tuyết Tuyết liền đi ra ngoài để lại mình Cao Uyên cùng Hàm Quan. Sở dĩ lúc này Cao Uyên không trở về nhà là vì cha mẹ cô vốn đi công tác, bản thân cô phải đến ở nhờ nhà Hàn Tuyết Tuyết.
Hiện tại bạn thân xảy ra chuyện tại nhà riêng, thiếu nữ cũng không dám quay lại tòa biệt thự đó. Về phía Hàm Quan, hắn bị Cao Uyên giữ lại cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà ở lại bệnh viện một đêm. Người thanh niên nhìn Hàn Tuyết Tuyết mở hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường rồi sau đó cười ngờ nghệch mà không khỏi cảm thấy tiếc nuối cho một cô gái xinh đẹp.
Ngược lại, sau nhiều lần liên lạc với bạn trai không được, Cao Uyên tức giận ném điện thoại ra một góc rồi đưa mắt nhìn bạn thân mình. Không biết nghĩ đến cái gì, cô liền cười rộ lên. Hàn Tuyết Tuyết thấy có người cười cùng mình, lại càng cười lớn hơn. Thấy vị hoa khôi cười đến ngoác mang tai, thiếu nữ tóc ngắn bất chợt bước đến trước mặt cô, thẳng tay giáng xuống một cú tát.
"Cao Uyên?" - Hàm Quan kinh hãi trước hành động của người này.
"Bị như vậy cũng đáng lắm. Đây chính là quả báo của mày mà."
"Hi hi."
Hàn Tuyết Tuyết ngẩng mặt lên, một bên má đã sớm sưng đỏ nhưng thiếu nữ không cảm thấy đau, tiếp tục bật cười giống như một đứa trẻ. Mà Hàm Quan đứng một bên lại chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Hai người này không phải là bạn thân hay sao? Trịnh Kiên Sâm và Triều Thiên hắn còn hiểu được nhưng hai người này... Thậm chí, bạn trai Trương Minh của Cao Uyên bây giờ cũng là do cô bạn thân này giới thiệu cơ mà.
"Bất ngờ lắm sao?" - Cao Uyên vén lọn tóc ra sau tai sau đó nhìn sang Hàm Quan đang há hốc miệng. - "Cũng phải, đám người giàu các người làm sao có thể hiểu được cuộc sống của kẻ nghèo như chúng tôi cơ chứ."
Một con cừu sống giữa một đàn sói thì sẽ ra sao? Nó sẽ có hai lựa chọn, một là làm một con cừu trắng và thành miếng mồi ngon cho lũ sói, hai là làm một con cừu đen vận dụng màu lông của mình để làm một con sói. Hạ Thư Dương chính là con cừu trắng mà Cao Uyên lại là con cừu đen.
Nhà Cao Uyên vốn không giàu có gì nhưng cô vẫn luôn phải tỏ ra mình là thiên kim nhà giàu để có thể hòa nhập được với những kẻ kia. Để có thể đáp ứng được sự tiêu xài của tầng lớp trên, thiếu nữ chỉ có thể đóng vai một đứa con bất hiếu để bòn rút tiền của cha mẹ.
Tuy nhiên, từng ấy tiền lương của một công nhân viên chức vẫn chưa đủ, nên cô phải đi làm thêm mỗi tối nhằm kiếm thêm tiền. Đen đủi thay hình ảnh này lại bị Hạ Thư Dương bắt gặp. Thiếu nữ biết, chỉ cần kẻ này nói ra thân phận con cừu của cô sẽ bị bại lộ. Cô sẽ giống như Hạ Thư Dương, là một kẻ nghèo hèn ở đáy xã hội.
Cao Uyên đã nếm mùi vị của giới thượng lưu làm sao chịu đựng ánh nhìn dè bỉu đầy khinh thường của đám nhà giàu được. Vậy nên, cô quyết định khiến mọi người ghét Hạ Thư Dương, chỉ cần hắn bị ghét bỏ thì mọi lời nói của hắn đều vô giá trị. Cao Uyên, Hàn Tuyết Tuyết và Trịnh Kiên Sâm đều nói Triều Thiên là kẻ bắt nạt, hắn mới là người khơi mào mọi chuyện. Nhưng bọn họ lại không chịu thừa nhận, mỗi một người trong số bọn họ đều đẩy một tay Hạ Thư Dương đến bờ vực tuyệt vọng.
Con người dù biết bản thân sai nhưng vẫn luôn cố gắng tìm kiếm một lý do hợp lý để bản thân làm như vậy. Cừu có thể đội lốt sói thì sói cũng có thể đội lốt cừu.
"Cho dù tôi có cố gắng nỗ lực thế nào trong mắt con ả này tôi vẫn chẳng khác gì một con tùy tùng có thể gọi đến đuổi đi bất cứ lúc nào. Thậm chí ả ta vẫn luôn mỉa mai tôi có mùi cống thối giống như Hạ Thư Dương." - Cao Uyên lạnh lùng dùng tay bóp chặt miệng của Hàn Tuyết Tuyết. - "Mày mới là cống thối! Đồ điếm chơi đến mang bầu rồi đi phá. Khi mày hỏi tao chơi lại đồ mày bỏ đi rồi có vui không, mày có biết tao muốn rạch mặt mày ra lắm không?"
Hàm Quan đứng bên cạnh vẫn chưa thể khép lại miệng. Tuy hắn đến với nhóm này vì muốn bản thân trông ngầu một chút nhưng không ngờ rằng, nhóm này lại có nhiều vấn đề đến như vậy. Rốt cuộc trong số bọn họ... có ai thật lòng chơi với nhau không?
Nghĩ đến bữa tiệc gần nhất, cả nhóm cùng nhau chụp ảnh cùng hứa hẹn nhất định mười năm sau lại đến đây chụp một lần nữa, người thanh niên lại cảm thấy buồn cười.
Do dự một lúc, người thanh niên tóc húi cua cũng quyết định kéo tay Cao Uyên đang chuẩn bị cào rách mặt người trên giường ra.
"Lúc này muộn rồi, cậu đừng làm ồn ảnh hưởng đến những người khác. Ngày mai cha mẹ của Tuyết Tuyết cũng đến, nếu cậu không muốn gặp rắc rối thì nên dừng lại đi."
Cao Uyên bị kéo ra lại muốn táp lại gần Hàn Tuyết Tuyết nhưng khi nghe những lời Hàm Quan nói, cô lại dừng lại, hừ lạnh đi ra một góc ngồi.
Thấy mọi việc cuối cùng cũng ổn thỏa, người thanh niên thở phào nhẹ nhõm, giúp Hàn Tuyết Tuyết kéo lại chăn. Nhưng khi chăn vừa kéo được một nửa, thiếu nữ xinh đẹp lại vươn tay giữ chặt lấy hắn, hai mắt trừng to miệng giống như lẩm bẩm gì đó. Hàm Quan bị động tác bất thình lình của nàng dọa sợ nhưng nhìn lại, thiếu nữ vẫn mang vẻ mặt ngoác rộng đến mang tai đến mức nước miếng chảy đầy xuống cằm. Hoàn toàn là dáng vẻ kẻ ngốc.
Thầm tiếc cho một khuôn mặt xinh đẹp, Hàm Quan liền trở về chỗ ngồi của mình. Chỉ có điều hắn không biết, Hàn Tuyết Tuyết vẫn luôn nhìn theo hắn, hoặc đúng hơn, là nhìn kẻ vẫn luôn núp sau lưng hắn nãy giờ.
*****
Hàm Quan bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức. Hắn từ từ mở mắt. kiểm tra điện thoại liền phát hiện nó sớm hết pin. Nhìn sắc trời bên ngoài người thanh niên cũng biết bản thân mình phải chờ đến ngày mai rồi. Ban đầu hắn cũng chỉ định chờ đến khi người nhà của Hàn Tuyết Tuyết đến, dù sao để hai cô gái ở đây cũng không an toàn.
Người thanh niên đứng dậy vươn vai một cái, muốn ra quầy trực của bệnh viện hỏi xem bây giờ là lúc nào thì bị vẻ mặt trắng bệch, hốc mắt đen sì của Cao Uyên dọa sợ. Phải mất một lúc lâu, hắn mới xác định được đây là người sống, người này chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm về một phía quá lâu nên có phần đáng sợ mà thôi.
"Cao Uyên, vì sao cậu không ngủ? Điện thoại cậu còn pin không? Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Không được thiếu nữ đáp lại, Hàm Quan thấy kỳ lạ nhưng vẫn cố hỏi lại lần nữa, lần này cô đã phản ứng lại hắn nhưng cũng chỉ là máy móc mà lắc đầu. Hàm Quan thấy lạ nhưng cũng không hỏi mà muốn tiếp tục nhắm mắt ngủ tiếp. Đúng lúc này, trong bóng tối lại vang lên giọng của Cao Uyên:
"À ơi mau ngủ đi... mau ngủ đi."
"..."
"À ơi, à ơi moi ruột cắt gan...
À ơi lửa cháy thành than...
À ơi cửa sắt thơm mùi khét của thịt...
Con ăn cho ngon, con ăn cho ngoan..."
Dù bản thân đã cố làm lơ nhưng âm điệu cùng lời bài hát của người thiếu nữ vẫn khiến Hàm Quan cảm thấy sởn gai óc. Hắn không chịu nổi mà mở mắt ra lần nữa, dùng giọng điệu tức giận mà nhắc nhở bạn cùng lớp của mình:
"Hiện tại đã rất muộn rồi. Cậu làm ơn để tôi ngủ một chút có được không?"
Nhưng thiếu nữ vẫn không phản ứng lại hắn, giống như đoạn băng bị lỗi mà không ngừng lặp đi lặp lại một câu "Ăn thật sạch... ăn thật sạch...". Hàm Quan dần mất kiên nhẫn, hắn lúc này làm gì còn quan tâm đến thương hoa tiếc ngọc nữa, trực tiếp đứng dậy tiến đến nơi thiếu nữ đang ngồi mà nắm lấy vai cô.
"Cao Uyên, cậu tôn trọng tôi một chút đi!"
Khi lại gần Cao Uyên hắn mới phát hiện lúc này trong lồng ngực cô đang có thứ gì đó được bọc bằng vải trắng. Chẳng lẽ vừa rồi cô ta hát ru là hát cho tấm vải này sao? Hàm Quan Chợt cảm thấy đau đầu. Một Hàn Tuyết Tuyết chưa đủ sao giờ còn thêm Cao Uyên nữa.
Hắn đang muốn giằng tấm vải ra nhằm ngăn bài hát ru ma quái của Cao Uyên nhưng thiếu nữ vừa rồi còn đơ như khúc gỗ nay lại hóa điên mà không ngừng thét chói tai, muốn giữ lấy tấm vải.
"Con của tôi! Con của tôi!"
"Cậu muốn lên nằm với Hàn Tuyết Tuyết nữa sao?"
Tuy Hàm Quan không bị tra tấn tinh thần nhiều như những người khác nhưng thấy hội bạn chơi cùng ai cũng khùng khùng điên điên, hắn cũng dần cảm thấy căng thẳng muốn điên theo bọn họ.
Không biết vì sao, một thiếu nữ mảnh mai như Cao Uyên lại có sức lực lớn như vậy, người thanh niên tóc húi cua không chịu thua mà đẩy mạnh thiếu nữ xuống đất, thành công lấy được tấm vải.
"Trả con đây! Trả con đây!"
"Tỉnh táo lại đi, cậu làm gì có con."
Dường như câu nói không có con của Hàm Quan đã chọc đến Cao Uyên. Ngay sau đó thiếu nữ liền hét toáng lên, so với lần trước, tiếng hét này có thể đâm thủng màng nhĩ con người.
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng thiếu nữ tóc ngắn tên Cao Uyên giống như có chút khác lạ. Khác lạ ở đây không phải là tính cách vì chiều hôm nay, khi tranh cãi với Triều Thiên cô đã khùng điên rồi. Điều Hàm Quan cảm thấy lạ là ngoại hình của Cao Uyên.
Trước đây Cao Uyên có ngoại hình như vậy sao?
Hắn cẩn thận nghĩ lại nhưng dường như hoàn toàn không nhớ ra trước đây Cao Uyên giống như thế nào. Hắn chỉ biết người trước mặt chính là Cao Uyên. Nhưng... thật sự là Cao Uyên sao?
Cao Uyên sẽ để móng tay nhọn hoắt rồi sơn màu đỏ sao? Trên gương mặt của Cao Uyên sẽ có những vết nhăn như vậy sao?
Trong lúc Hàm Quan còn đang tự hỏi, "Cao Uyên" đã xông lên muốn lấy lại bọc vải trên tay người thanh niên. May là hắn đã phản ứng kịp mà băng bọc vải sang một bên, thứ giấu bên trong bọc vải cũng lộ ra. Điều khiến Hàm Quan ngạc nhiên đó chính là một cục than có hình hài một đứa trẻ sơ sinh đang khô quắt khô queo.
"Cao Uyên" khi thấy "con" mình bị như vậy cũng hoàn toàn mà vỡ vụn. Cô hướng ánh mắt căm giận về phía Hàm Quan, từ hốc mắt chợt chảy ra thứ nước màu đỏ, dọa người thanh niên sợ hãi mà lùi lại.
"Tiếp theo sẽ là mày! Tao sẽ đốt mày thành tro!" - Giọng điệu người thiếu nữ chợt trở nên khàn đặc không giống như một nữ sinh mà ngược lại có phần giống như một bà già hơn. Cao Uyên chỉ thẳng tay về phía Hàm Quan lạnh nhạt đáp. - "Mày sẽ phải trả giá cho hành động của mày. Mày sẽ chết không toàn thây!"
Vừa nói khuôn mặt tươi trẻ của Cao Uyên giống như bức tường đã sơn lâu năm mà bóc ra những mảng da thịt, dần để lộ ra lớp tường phía sau. Đó là một gương mặt đã bị cháy đến nham nhở, kéo dài đến nửa khuôn mặt để lộ ra cả mảng xương trắng bên dưới cùng hốc mắt đã sớm mất đi con ngươi. Mà mái tóc vốn là màu đen óng mượt nay cũng rơi rụng một bên để lộ da đầu đã bị lửa tàn phá đến nỗi bốc ra mùi cháy khét.
Hàm Quan bị ngoại hình của Cao Uyên dọa đến hét to một tiếng rồi mở choàng mắt ra. Lúc này cũng vừa lúc bên ngoài truyền đến tiếng chuông đồng hồ.
Lau mồ hôi trên trán, tuy đầu óc vẫn chưa thanh tỉnh nhưng hắn cũng ý thức được những sự kiện vừa rồi chỉ là giấc mơ. Hàm Quan khẽ thở phào nhẹ nhõm chưa kịp ngẫm lại giấc mơ vừa rồi, hắn liền phát hiện Cao Uyên đang đứng trước mắt mình. Người thanh niên không hề do dự mà đẩy thiếu nữ thật mạnh.
Cao Uyên bị vô cớ đẩy ngã, cả người đau điếng liền nhịn không được mà quát lớn:
"Mẹ kiếp, cậu bị điên hay sao mà đẩy tôi?"
"Cút đi! Đừng lại gần tôi!" - Hàm Quan vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng vừa rồi, hắn không ngừng run rẩy mà vung tay về phía thiếu nữ.
Nhìn vẻ mặt giống như kẻ tâm thần của bạn cùng lớp, thiếu nữ tóc ngắn liền sợ hãi. Để đề phòng bị Hàm Quan đánh trúng. Cô chỉ có thể trốn ra sau lưng Hàn Tuyết Tuyết còn đang cười khùng cười điên một bên, sau đó nhân cơ hội cầm lấy bình nước trên bàn dội thẳng vào mặt người thanh niên kia.
Bị nước lạnh dội vào người, Hàm Quan cuối cùng cũng tỉnh táo đôi chút. Tuy nhiên hắn vẫn cẩn thận mà dò hỏi người trước mặt:
"Cậu... thật sự là Cao Uyên?"
"Mẹ kiếp, không phải tôi thì là ai! Muốn hóa điên hóa khùng gì thì đừng kéo tôi vào."
Thiếu nữ tóc ngắn nghe xong liền quăng thẳng chiếc bình trên tay về phía Hàm Quan. Hàm Quan bị bạn cùng lớp tấn công lại không tức giận mà còn thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra những gì xảy ra thật sự chỉ là một cơn ác mộng. Cao Uyên lúc này hoàn toàn bình thường, nào giống như ma quỷ bên trong giấc mơ của hắn.
Cao Uyên sau khi mắng chửi người thanh niên xong liền hối hận. Hiện tại ở đây chỉ có mình Hàm Quan là người có sức khỏe, nếu như hắn tức giận bỏ đi thì cô phải làm sao đây. Suy nghĩ một lúc cuối cùng thiếu nữ cũng hạ giọng mà nói với người đối diện:
"Vừa rồi tôi chợt phát hiện toàn bộ điện trong bệnh viện đã bị ngắt. Cho dù có gọi thế nào cũng không thể liên hệ được bác sĩ y tá."
Hàm Quan đang cố gắng quên đi ác mộng vừa rồi cũng liền lập tức tập trung suy nghĩ. Ở bệnh viện có nhiều bệnh nhân cần thiết bị điện như vậy, không lý nào lại mất điện được. Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi. Nghĩ đến giấc mơ vừa rồi hắn hoàn toàn không muốn ở nơi này thêm một chút nào, liền đưa ra ý kiến của mình:
"Giờ ngồi một chỗ cũng không phải là ý hay. Nếu không chúng ta ra ngoài xem một chút, để xem có bác sĩ nào đang trực không."
Việc này hoàn toàn đúng ý Cao Uyên. Trong lúc cô đang tìm áo khoác để chuẩn bị rời đi, Hàm Quan chợt đề nghị mang theo Hàn Tuyết Tuyết.
"Chúng ta không thể để cậu ấy ở đây được. Nếu như Tuyết Tuyết xảy ra chuyện gì, ngày mai cha mẹ cậu ấy đến sẽ hỏi tội chúng ta."
Thật ra khi nói những lời này không phải Hàm Quan lo lắng cho cô gái Hàn Tuyết Tuyết này. Chỉ đơn giản là hắn vẫn còn bị ảnh hưởng bởi cơn ác mộng vừa rồi, hắn hoàn toàn không muốn ở một chỗ với Cao Uyên. Tất nhiên thiếu nữ tóc ngắn lại không biết những điều này. Suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô cũng hậm hực tìm một chiếc xe lăn cho thiếu nữ đang cười ngờ nghệch kia.
Cả ba người cứ như vậy mà bước đi trong hành lang tối tăm với thiết bị chiếu sáng duy nhất là điện thoại của Cao Uyên.
Không biết có phải vì do mất điện nên toàn bộ bệnh nhân đã được chuyển đi khẩn cấp hay không mà suốt quãng đường đi, Hàm Quan và Cao Uyên vẫn chưa chạm mặt bất cứ người nào.
Không khí quá yên ắng dẫn đến hai người dần cảm thấy bất an. Ngay lúc Cao Uyên muốn bỏ cuộc, đề nghị quay lại phòng bệnh thì cửa phòng bên cạnh nơi cô đứng chợt vang lên tiếng va đập thật mạnh.
Rầm. Rầm. Rầm.
Một bàn tay trắng bệch không ngừng đập mạnh vào mặt kính cửa phòng, dọa thiếu nữ tóc ngắn sợ hãi đến hét lên.
"Cao Uyên bình tĩnh. Đó không phải là ma." - Hàm Quan nhanh chóng nhận ra có gì đó không đúng.
Hiện tại ở đây có một mình hắn là con trai vậy nên việc đi kiểm tra tất nhiên là hắn. Người thanh niên do dự một lúc vẫn tiến lên muốn nhìn xem chủ nhân của cánh tay kia là ai.
"Cô... cô Từ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT