Mạc Phú Huy kiếm được việc ở thành phố tuy nhiên không phải là làm ở công trường. Nếu làm ở công trường, với năng lực của hắn, việc có được lương cao hơn những người khác là chuyện dễ dàng nhưng nó vẫn không đủ với Mạc Phú Huy.

Trước đây hắn chưa bao giờ để ý vật chất nhưng bây giờ đã khác, hắn không chỉ để ý mà còn hi vọng bản thân mình có thể kiếm được càng nhiều tiền.

Đủ để nhốt một con mèo nhỏ trong chiếc lồng làm từ vàng son.

Mạc Phú Huy biết mèo nhỏ ham tìm tòi, thích bay nhảy nhưng bởi vì mèo nhỏ quá xinh đẹp, sở hữu bộ lông mềm xốp cùng chiếc bụng tròn tròn khiến mấy gã đàn ông lạ muốn vùi mặt vào đó để hút mấy ngụm. Vậy nên, hắn cần phải nhốt mèo nhỏ lại để tránh bị đám mèo đực động dục đến cưỡng gian. May mắn mèo nhỏ không phải mèo cái nếu không sẽ phải làm mẹ từ lúc còn chưa trưởng thành.

Ai có thể nghĩ rằng Mạc Phú Huy với vẻ mặt lạnh tanh sẽ có những suy nghĩ như vậy cơ chứ. Thậm chí trong đầu hắn lúc này là hình ảnh thiếu niên ôm cái bụng tròn vo, khóc lóc cầu xin hắn nuôi đám con hoang trong bụng.

Mạc Phú Huy từ từ đứng dậy. Cùng lúc này ngoài cửa cũng xuất hiện một bóng đen chạy vụt qua. Người thanh niên không hề do dự nắm lấy cổ áo người kia, dùng một tay quật ngã hắn. Gã đàn ông trông có vẻ to con nhưng lại chẳng là gì so với Mạc Phú Huy, gã ta nằm sõng soài ra đất, chiếc va li cũng vì thế mà bị bung ra, vô số cọc tiền cứ như vậy mà rơi đầy đất.

Công việc mới của Mạc Phú Huy là làm vệ sĩ kiêm đòi nợ thuê cho giám đốc tại phố đèn đỏ.

Sau khi xong việc, người thanh niên bình tĩnh rửa sạch vết máu trên tay mình. Đám vệ sĩ khác vừa hút thuốc vừa cười cười nói nói ở trước cửa phòng vệ sinh.

"Lão già kia cuối cùng cũng bị chúng ta ép cho vượt biên ha ha. Trong kho hàng của lão có nhiều em ngon lắm. Giám đốc nói chúng ta có thể tùy ý chơi he he. Mạc Phú Huy, chú mày..."

"Không đi."

"Mày..." - Người đàn ông vừa ngỏ ý mời Mạc Phú Huy khó chịu nhíu chặt mày. Gã đang muốn tiến lên đối chất với người thanh niên nhưng lại bị người phía sau ngăn lại.

"Bình tĩnh nào. Thằng nhãi này từ nông thôn đến hẳn chưa hưởng qua mùi vị da thịt của đám con gái nơi này. Phú Huy à, thử một lần đi đảm bảo mày nghiện đấy."

Lần này Mạc Phú Huy trực tiếp làm lơ đám người bọn họ.

"Này... liệu có phải tên nhãi này có vợ con ở quê rồi nên mới không dám đi đá ph* cùng chúng ta không?"

"Có vợ con thì đã sao?" - Kẻ cầm đầu đám vệ sĩ cười khẩy, gã vẩy tàn thuốc ra đất rồi nói tiếp. - "Hưởng qua mùi ph* rồi ai còn quan tâm đến mấy kẻ quê mùa đó nữa."

Gã thừa nhận gã ghen tị với năng lực của tên nhãi nhà quê mới đến. Vậy nên gã muốn kéo hắn sa đọa, khiến hắn trở nên nhơ nhuốc giống như những kẻ đòi nợ thuê ở đây. Không chơi gái chơi trai thì ít nhất cũng phải hít thuốc phiện.

"Chú mày đừng bắt anh phải dùng biện pháp mạnh. Đã đến đây rồi thì nên hòa nhập với tập thể một chút."

Gã vừa dứt lời, đám vệ sĩ bên cạnh bắt đầu bẻ ngón tay.

******

"Hửm, một mình cậu ta cân hết đám vệ sĩ cũ sao?"

Giám đốc khu phố đèn đỏ là một người đàn ông trung niên đầy phong độ. Sau khi nghe báo cáo của trợ lý, ông ta cũng không tỏ ra tức giận mà ngược lại còn tràn trề hứng thú đối với người tên Mạc Phú Huy.

"Đuổi việc hết đám vệ sĩ kia đi! Một tên nhóc còn không hạ gục được vậy thì nuôi làm gì cho tốn cơm."

"Vâng thưa ngài."

Thôn Thủy à...

Giám đốc trầm tư nhìn tập hồ sơ trên tay mình. Hắn từng nghe đến cái thôn này nhưng lại không có quá nhiều thông tin. Chỉ biết rằng tất cả người dân trong thôn đều là hậu thế của một bộ tộc chuyên luyện tà thuật. Thầy pháp mà hắn thuê cũng là học trò của người thôn Thủy.

Tuy nhiên giám đốc lại không quá để tâm mấy thứ này. Hắn chỉ coi phong thủy không phải muốn dấn thân vào mấy thứ tà thuật. Điều khiến hắn coi trọng Mạc Phú Huy hơn những người khác là vì người này có ngày tháng năm sinh hoàn toàn phù hợp với con gái hắn.

"Liễu Liễu hẳn sẽ vui lắm. Chúng ta đã tìm thấy chú rể phù hợp cho con bé mà."

Nghe đến cái tên "Liễu Liễu" cơ thể vị trợ lý bất giác run lên. Hắn theo bản năng nhìn về phía tấm ảnh trên bàn. Khác với những bức ảnh chụp thông thường, tấm ảnh giám đốc đặt trên bàn là một tấm ảnh thờ. Cô gái tóc ngắn đang mỉm cười trên trong tấm ảnh chính là Bạch Liễu Liễu.

*****

Rầm.

Mạc Dao bị tiếng động bên ngoài dọa cho tỉnh ngủ. Thiếu niên ngơ ngác ngồi dậy, dù có chớp mắt mấy lần trước mắt vẫn là một mảng tối đen như mực.

Cạnh. Cửa phòng bật mở kèm theo đó là mùi mưa ẩm ướt.

Cố Húc tùy tiện đặt nón lá sang một bên sau đó mở miệng giải thích cho Mạc Dao:

"Mất điện rồi."

Mất điện hơn nữa ngoài trời con đang mưa rất to.

Thiếu niên không biết lúc này là mấy giờ nhưng hẳn cũng đã muộn rồi. Mưa như vậy Mạc Phú Huy sẽ không thể từ thành phố về kịp vậy nên có thể hắn sẽ không qua đây đón cậu.

Mạc Dao không biết nên cảm thấy vui mừng hay lo sợ. Nếu nói vui mừng có lẽ là vì không cần phải có những hành động quá thân mật với Mạc Phú Huy, như vậy cậu có thể an tâm ngủ trước 12 giờ cũng không cần phải chạy đến nhà Cố Húc rồi lăn ra ngủ bù. Nhưng lo lắng cũng có, thiếu niên đã quen với sự có mặt của người thanh niên, thậm chí việc ôm ấp mỗi tối cũng khiến cậu dần thích ứng.

Kể từ thế giới trước, Mạc Dao bắt đầu xuất hiện thêm nhiều cảm xúc hơn. Nếu là trước đây một số thứ thiếu niên sẽ hành động một cách máy móc, đơn giản là vì trong sách viết vậy do đó cậu nên hành xử như vậy. Nhưng hiện tại các cảm xúc đã trở nên phức tạp hơn. Mạc Dao không lý giải được vậy nên chỉ có thể ngồi bó gối, đưa mắt nhìn những giọt mưa đang đọng trên cửa tấm kính.

Bên cạnh bỗng chốc nhiều thêm một người. Cố Húc dựa gần sát thiếu niên nhỏ giọng hỏi cậu:

"Đói không?"

Mạc Dao theo bản năng muốn lắc đầu nhưng chợt nhớ ra đang mất điện, vậy nên cậu đành mở miệng đáp lại người thanh niên.

"Không đói."

Nhưng có lẽ lát nữa sẽ đói. Bởi vì được chăm bẵm cẩn thận nên khi đến giờ ăn tối, bụng thiếu niên sẽ tự động biểu tình.

"Vậy cậu có sợ không?"

"Không sợ."

Mạc Dao đáp lại không chút do dự. Hồi nhỏ thường xuyên chơi trong nhà, lớn hơn một chút Mạc Uyển sẽ đùa giai mà nhốt cậu trong tủ quần áo vài giờ. Sau này ba mẹ không còn, Mạc Uyển cũng vào bệnh viện, cuộc sống của Mạc Dao lại quanh quẩn giữa hai cái hộp nhà trường và nhà ở.

Mạc Dao cảm thấy bản thân sẽ không sợ tối cũng không sợ không gian kín.

Tuy nhiên, từ trong bóng tối, một bàn nóng hừng hực chợt nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của thiếu niên. Mạc Dao quay sang nhìn Cố Húc dù biết rõ lúc này bản thân sẽ chẳng nhìn thấy gì.

"Tay lạnh như vậy mà nói bản thân không sợ. Tính tình không chỉ như con gái mà cũng nhát gan y như vậy." - Cố Húc cười nhạo vài tiếng.

"Bởi vì tôi vừa nằm điều hòa thôi." - Thiếu niên không phục mà giải thích. - "Tôi là con trai."

Cậu không sợ gián, không sợ tối. Nửa đêm cũng sẽ tự mình đi vệ sinh. Cậu là con trai hơn nữa còn là một người con trai rất mạnh mẽ.

"Hai từ "điều hòa" nói ra tự nhiên nhỉ. Chẳng biết cậu còn ý thức đang nằm điều hòa nhà ai nữa không. Nếu tháng này tiền điện tăng thì gọi Mạc Phú Huy đến mà chuộc người."

Ý thức được bản thân mình dùng hao điện thế nào, thiếu niên xấu hổ mà đánh trống lảng sang chuyện khác.

"Cậu tránh ra xa một chút. Người cậu toàn nước mưa."

Vừa rồi khi Cố Húc dựa sát vào cậu, Mạc Dao liền sờ được vạt áo ướt đẫm của hắn. Thiếu niên tự hỏi vì sao người này có thể chịu được cảm giác quần áo trên người ẩm ướt, chưa kể còn có khả năng bị bệnh nữa.

"Quần áo ướt cởi ra là được."

Dứt lời, Cố Húc thật sự cởi áo phông trên người mình ra.

"Tôi phải ra ngoài đội nắng đội mưa để làm việc nào được nằm phòng kín như ai kia."

"Tôi cũng có thể làm việc mà. Tôi sẽ học bẻ ngô, nhổ khoai lang." - Mạc Dao nghĩ rất đơn giản. Nếu có thể làm việc cậu sẽ không thấy áy náy khi dùng điều hòa của Cố Húc.

"Thôi." - Người thanh niên phì cười lần nữa nắm lấy tay của thiếu niên. Lần này, hắn khẽ đan tay mình vào tay cậu, yêu thích mà lắc lắc vài cái. - "Sợ rằng tiền công cậu kiếm cho tôi cũng không trả nổi một phần mười tiền thuốc men cho cậu."

"Tôi làm gì yếu đến như vậy." - Dứt lời, thiếu niên liền hắt xì một cái.

Lần này Cố Húc chỉ cười không đáp lại. Điều này càng khiến Mạc Dao bực mình. Cậu nhịn không được mà dùng chân đá hắn một cái. Chân vừa đá qua chưa kịp thu về đã bị người bên cạnh nắm lấy. Phải nói lòng bàn tay của Cố Húc lúc nào cũng nóng như bếp lò, phần da ở cổ chân thiếu niên lại quá nhạy cảm. Khi bị người nọ nắm lấy, cơ thể thiếu niên theo bản năng run lên một chút, đầu ngón chân cũng cuộn tròn lại.

"Tôi giúp cậu sưởi ấm."

"Mùa hè thì sưởi ấm cái g..."

Mạc Dao còn chưa nói hết câu, Cố Húc đã dán sát gần cậu. Hắn ngồi ở giữa hai chân thiếu niên, đem chân cậu đặt ở hông mình. Người thanh niên vươn tay nhẹ ấn eo thiếu niên, cậu liền nhỏ giọng kêu một tiếng ngay sau đó liền thấp thỏm che miệng lại.

"Eo nhỏ thật." - Cố Húc cười khẽ, hai tay chống bên hông Mạc Dao từ từ di chuyển, luồn vào trong quần chun nhẹ xoa mông thịt thiếu niên. - "Mông cũng nhỏ nhưng rất tròn."

"Cố Húc, đừng đùa nữa."

Thiếu niên nhăn mặt vội vàng nắm lấy cánh tay người thanh niên. Mạc Dao cho rằng mình đã nắm rất chặt nhưng trong mặt Cố Húc cũng chẳng đáng là bao. Thậm chí móng tay được Mạc Phú Huy cẩn thận cắt, tu bổ đến tròn tròn gần sát thịt đệm cũng chưa đâm được vào lớp da đầu tiên của hắn.

"Dỗi à? Cho cậu sờ lại là được mà."

"Cố Húc!"

"Mạc Dao không biết à, bạn bè sẽ thường xuyên giúp nhau giải quyết một số vấn đề."

Mạc Dao theo bản năng buột miệng hỏi đó là vấn đề gì nhưng rất nhanh chóng cậu đã hiểu được câu nói của Cố Húc. Hắn nắm lấy tay Mạc Dao nhét vào trong quần mình. Thiếu niên bị độ nóng của thứ đó dọa cho giật mình.

"Cậu làm cái gì vậy!"

"Cảm thấy ấm áp hơn chưa?" - Cố Húc cười hỏi thiếu niên, dương v*t trong quần bởi vì bị lòng bàn tay non mềm chạm vào mà nảy lên vài cái.

Mạc Dao thử rút tay lại mấy lần nhưng hoàn toàn vô dụng. Cuối cùng cậu mệt mỏi, mặc kệ Cố Húc nắm lấy tay mình xoa bóp chim nhỏ của hắn. Thiếu niên nghiêng đầu lắng nghe tiếng mưa bên ngoài nhưng âm thanh thở dốc của Cố Húc quá to, Mạc Dao phiền não muốn dùng tay che miệng hắn lại kết quả người kia lại trực tiếp rướn người hôn lên môi cậu.

Ngoài trời lại vang lên một tiếng sấm, ánh sáng chớp nháy lóe lên một tí rồi lại vụt tắt. Khi không gian quay về yên tĩnh đến nỗi chỉ còn tiếng mưa ngoài cửa, Cố Húc mới buông thiếu niên ra. Hắn cẩn thận liếm nước bọt vương trên môi thiếu niên, chóp mũi cao thẳng khẽ cọ qua gò má phấn mềm sau đó vùi mặt vào mà hít một hơi thật sâu.

"Cậu... cậu là biến thái à?" - Mạc Dao lắp bắp muốn đẩy Cố Húc ra. Biểu hiện vừa rồi của hắn rất giống mấy tên nghiện thuốc phiện trên chương trình thời sự nếu không phải đã quen biết người này một thời gian, thiếu niên chắc chắn sẽ nhấc máy gọi điện báo công an.

"Có lẽ vậy." - Người thanh niên bật cười mà đáp lại.

Sau đó hắn đột nhiên nâng eo thiếu niên lên, vừa rồi trong lúc thiếu niên không để ý quần đùi đã bị kéo xuống đầu gối. Đúng như hắn nghĩ, cho dù chim nhỏ có ngóc đầu dậy cũng dễ thương hết sảy.

"Cố Húc..."

Mạc Dao muốn kêu hắn dừng lại nhưng nhanh chóng, cậu phát hiện ra có gì đó không đúng. Cổ họng Cố Húc phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, nắm lấy tay thiếu niên từ từ kéo ra ngoài. Tay cả hai đều bẩn, ướt đẫm và nồng nặc mùi tinh d*ch.

"Mạc Dao sờ thật thoải mái."

Cố Húc mỉm cười, dùng bàn tay đầy dịch nhầy của mình bôi đầy phần thân dưới của thiếu niên.

Điều đầu tiên Mạc Dao nghĩ đến chính là Cố Húc bị mưa xối đến phát đần rồi. Điều thứ hai chính là cậu muốn báo công an.

*****

Tất nhiên cuối cùng Mạc Dao cũng không đủ can đảm để báo công an hơn nữa cậu cũng không có điện thoại để báo án.

Mưa tạnh lúc bảy giờ tối. Đúng như những gì thiếu niên đã nghĩ trước đó, Mạc Phú Huy đã không về nhà. Bởi vì mãi mới có điện nên Cố Húc cũng lười nấu cơm. Hắn nấu hai bát mì rồi đặt trước mặt thiếu niên.

Tốc độ ăn của Cố Húc vẫn luôn rất nhanh. Hắn há miệng gắp hai ba đũa liền ăn hết bát mì. Khi ngẩng đầu nhìn về người đối diện, người thanh niên mới phát hiện mì gói trong bát cậu cũng chẳng vơi đi được bao nhiêu mà thiếu niên đang hơi phình má, cẩn thận nhai nuốt sợi mì.

"Không ngon sao?" - Cố Húc hơi xấu hổ mà hỏi thiếu niên. - "Nếu không để tôi nấu thứ khác cho cậu."

"Không cần đâu ạ."

Là sinh viên, tất nhiên Mạc Dao cũng từng ăn mì gói. Tuy nhiên thiếu niên có một tật xấu khó bỏ trong lúc ăn chính là vừa ăn vừa nghĩ ngợi lung tung bởi vậy mà tốc độ ăn của cậu có phần chậm rì rì. Sau lần nhấc đũa thứ tư, Mạc Dao đã bắt đầu cảm thấy no. Cậu hơi ngước mắt lên, chợt phát hiện từ nãy đến giờ Cố Húc vẫn luôn nhìn cậu chằm chằm.

"Tôi không ăn được nữa."

Thiếu niên đẩy bát mì về phía Cố Húc. Rất nhanh, cậu đã nhận ra mình vừa hành động theo thói quen. Khi ở nhà Mạc Phú Huy vẫn thường xuyên ăn nốt phần thức ăn thừa trong bát của thiếu niên. Dần dần mỗi khi ăn không hết, thiếu niên rất theo bản năng mà đẩy sang cho hắn.

Trở lại với hiện tại, ngay lúc Mạc Dao lúng túng muốn kéo bát mì của mình về, Cố Húc đã vươn tay cầm lấy đũa của thiếu niên, vẫn là hai, ba lần nâng đũa giải quyết xong bát mì.

Ăn xong bữa tối cùng tắm rửa thì cũng đã đến giờ đi ngủ. Ở nông thôn sẽ không có trò chơi điện tử hay điện thoại, giàu như nhà của Cố Húc cũng chỉ có một chiếc tivi với vài ba kênh cơ bản. Thiếu niên đã xem tivi cả một ngày vậy nên cũng không còn hứng thú xem nữa.

Từ khi đến thế giới Mạc Dao giống như quay về thời tiểu học, 9 giờ đã bị bắt lên giường đi ngủ. Tất nhiên thiếu niên có ngủ đúng 9 giờ hay không thì chỉ có mình cậu và Mạc Phú Huy biết.

Cố Húc nói phòng của cha hắn lâu không không người ngủ hắn liền dùng để chứa đồ, vậy nên tối nay thiếu niên ngủ cùng giường với hắn. Mạc Dao gật đầu, mặc quần áo cũ của Cố Húc mà chui lên giường.

"Muốn mở điều hòa không?"

Dù sau khi mưa trời đã mát không ít nhưng cũng chỉ là mát hơn thường ngày một chút, sau cùng thời tiết vẫn nóng hừng hực khiến người khác khó chịu.

Nghe được đề nghị của người thanh niên, thiếu niên không hề do dự mà gật đầu. Dù sao tiền điện là Cố Húc trả, cậu không cần lo lắng.

"Tự nhiên ghê. Đúng là đồ của người khác thì không bao giờ tiếc."

Lẩm bẩm một câu "Đồ vô tâm", Cố Húc dùng một tay bóp hai má thiếu niên sau đó hôn thật mạnh lên môi cậu.

"Cố Húc đừng như vậy." - Mạc Dao bị hôn đến cả khuôn mặt đỏ bừng. Cậu giận dỗi dùng tay chống lên lồng ngực hắn, muốn đẩy người thanh niên ra.

"Mạc Phú Huy hôn cậu nhiều đến nỗi chỉ cần tôi ghé sát lại gần nơi này sẽ tự động hé miệng, thò đầu lưỡi ra." - Cố Húc rũ mắt, nhìn đầu ngón tay của mình nhẹ miết lên khóe môi thiếu niên. - "Vì sao tôi không thể hôn cậu?"

Hắn vẫn luôn cảm thấy bản thân mình không có gì thua kém Mạc Phú Huy. Ngoại trừ... ngoại trừ hắn ta đã phát hiện ra thiếu niên trước.

"Mạc Dao để Mạc Phú Huy chạm vào mình hẳn là vì cậu không còn gì ngoài bản thân để tặng cho Mạc Phú Huy. Nhưng hiện tại, cậu đang ở nhà tôi, quần áo trên người cậu cũng là của tôi. Mạc Dao à, cậu tính lấy cái gì để đưa cho tôi đây?"

- -------------------------------

Cà Phê: Thấy thiếu thiếu...

[xxx]: Tôi đã nói bao lần rồi! Tôi là trai thẳng. Tôi còn lâu mới yêu đương với con trai!

Cà Phê: À đây rồi. Chuẩn bị lên sàn chưa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play