Mạc Dao nhanh chóng lấy quần áo trong tủ ra. Đây đều là quần áo Mạc Phú Huy mới mua. Trước đây cậu toàn dùng đồ của hắn nhưng vì chiều cao của hai người quá khác biệt vậy nên dù đã mặc quần áo từ năm cấp hai của Mạc Phú Huy, Mạc Dao vẫn phải dùng dây để giữ cho quần không bị tụt xuống.
Thiếu niên ôm quần áo chạy vào nhà tắm, chợt bị một bàn tay to lớn giữ lại.
"Ăn kẹo?"
"Không có ạ." - Mạc Dao hơi chột dạ mà lắc đầu.
Mạc Phú Huy nhướng mày, bất chợt dán sát lại gần mặt cậu. Thiếu niên bị dọa sợ, chỉ biết tròn mắt nhìn người thanh niên.
"Hơi thở đều ngọt như vậy còn nói không lén ăn kẹo." - Mạc Phú Huy phì cười nhẹ nắm lấy cằm thiếu niên. - "Há miệng ra."
Mạc Dao do dự một lúc cuối cùng từ từ hé miệng. Răng của thiếu niên rất đều cũng không có răng nanh, tất cả đều đều tăm tắp ngoan dịu hệt như chủ nhân của nó vậy. Xuyên qua hàm răng là đầu lưỡi non mềm, bình thường sẽ là màu hồng phấn nhưng vì vừa ăn kẹo nên trên mặt lưỡi dính chút phẩm màu do viên kẹo để lại.
Cảm nhận nước miếng sắp trào ra khỏi khóe môi, Mạc Dao theo bản năng muốn khép miệng lại nhưng người thanh niên trước mặt đã nhanh hơn cậu một bước. Đầu lưỡi thiếu niên bị người đối diện nhẹ liếm sau đó bên tai cậu vang lên tiếng cười khẽ:
"Là vị việt quất. Dao Dao thích ăn việt quất à?"
*****
Sau khi tắm rửa thơm tho, Mạc Dao cùng Mạc Phú Huy liền lên giường đi ngủ. Ở nơi này, ngoại trừ mấy chương trình ít ỏi trên chiếc tivi hộp thì chẳng còn gì để giải trí, cho dù có điện thoại cũng chẳng có cột sóng nào để lên mạng. Vậy nên ai nấy trong thôn đều đi ngủ từ rất sớm. Mạc Phú Huy trải xong chiếu liền đặt gối của hai người lên. Vì trời quá nóng nên hai người quyết định ngủ ngoài hè. Tuy không mát được bao nhiêu nhưng ít ra vẫn đỡ hơn nằm trên giường.
Mạc Dao nằm đưa lưng với Mạc Phú Huy, thân thể nho nhỏ cuộn tròn lại giống như con mèo con. Ngủ ở ngoài hè đúng là mát hơn trong phòng rất nhiều nhưng lại quá nhiều muỗi. Dù Mạc Phú Huy đã đốt hương đuổi muỗi nhưng có lẽ vì thể chất của thiếu niên dễ thu hút mấy sinh vật như vậy nên trên chân vẫn có vài vết muỗi đốt.
Mạc Dao không chịu được ngứa liền vươn tay gãi gãi nhưng rất nhanh bàn tay nhỏ bé đã bị bao lấy.
"Đừng gãi. Sẽ chảy máu." - Mạc Phú Huy ôm thiếu niên vào trong lòng, bàn tay to lớn bởi vì thường xuyên lao động mà trở nên thô ráp nhẹ nhàng xoa phần đùi mềm thịt. - "Xoa một lúc sẽ không ngứa nữa."
Mạc Dao muốn từ chối nhưng lòng bàn tay Mạc Phú Huy có kén, xoa lên còn dễ chịu hơn cậu dùng tay gãi. Thiếu niên đành ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Nhưng cơn buồn ngủ vừa kéo tới đã bị hành động của anh trai hờ phá tan.
Mạc Dao mở mắt cảm nhận được bàn tay to lớn đang vuốt ve phần đùi trong của mình. Không biết từ bao giờ cả hai người đã dán sát vào nhau. Tay của Mạc Phú Huy rất to, lòng bàn tay lại ấm nóng, mỗi lần chạm vào đều sẽ có cảm giác như đang kẹp bàn ủi.
"Dao Dao, tách chân ra một chút." - Bên tai thiếu niên chợt vang lên giọng nói trầm thấp.
Người thanh niên không mặc áo trên, một thân cơ bắp cứ như vậy ôm cơ thể mảnh khảnh thơm ngọt, ngay cả phần dưới cũng kề sát mông thiếu niên. Cảm nhận được cơ thể hơi run của thiếu niên, Mạc Phú Huy biết cậu đã tỉnh. Tuy nhiên hắn không vạch trần mà chỉ câu lấy cổ áo ướt đẫm mồ hôi, không chê bai mà bắt đầu liếm phần sau cổ.
Hắn không sợ Mạc Dao sẽ bỏ chạy. Tại nơi hoang vu hẻo lánh này, ngay cả bến xe bus gần nhất cũng cần đi bộ 2 km. Ngoại trừ hắn ra thiếu niên còn có thể trông cậy vào ai nữa đây? Hắn biết Dao Dao nhà mình rất ngoan, ngoan hơn mọi cô vợ nhỏ trên đời vậy nên hắn mới tham lam ích kỷ đòi lấy một ít.
Bị Mạc Phú Huy ôm vào trong lòng, Mạc Dao cũng không dám kêu lên. Cậu biết sẽ không có cặp anh em nào giống như bọn họ, cho dù có thân thiết đến đâu cũng không làm những hành động như vậy. Nhưng Mạc Dao không dám phản kháng, không có 005 và 197, thiếu niên hoàn toàn không biết phải làm sao. Cậu chỉ có thể dựa vào Mạc Phú Huy.
Thiếu niên nuốt nước bọt, từ từ tách hai đùi ra.
*****
Khi Mạc Dao tỉnh lại, Mạc Phú Huy đã rời khỏi nhà. Thiếu niên hơi cúi đầu, cẩn thận kiểm tra vết thương giữa hai đùi mình. Có lẽ trước khi đi anh trai hờ đã giúp cậu xoa thuốc vậy nên phần đùi trong không đau như hôm qua nữa. Chỉ có điều chim nhỏ của Mạc Dao rất đau. Ngày hôm qua anh trai hờ bắt cậu bắn tận hai lần...
Không biết vì lý do gì nhưng Mạc Phú Huy rất thích bộ phận sinh dục của thiếu niên. Hồi còn nhỏ, đám thiếu niên trong thôn vẫn thường rủ nhau đi tắm sông vậy nên hắn đã thấy đủ loại hình dáng dương v*t. Khi ấy Mạc Phú Huy chỉ cảm thấy ghét bỏ thậm chí có chút buồn nôn. Tuy nhiên, khi nhặt về một con mèo nhỏ đến từ thành thị. Trong lúc cẩn thận giúp thiếu niên lau người, tầm mắt gã thanh niên lại dừng lại ở thức mềm oặt đang rủ xuống giữa hai chân thiếu niên. Nơi ấy sạch sẽ trắng nõn, phần đỉnh đầu còn có màu hồng nhạt. Cảm giác tê dại giống như bị giật điện nhanh chóng dồn xuống bụng dưới, khuôn mặt điển trai trở nên đỏ ửng vì hưng phấn. Trong nháy mắt chiếc quần cũ bạc màu đã đỉnh ra một độ cung lớn chưa từng thấy.
Đến khi cả người đã nghẹn vì thiếu dưỡng khí, Mạc Phú Huy mới phát hiện hắn đã nín thở thật lâu.
Trở lại với hiện thực, Mạc Dao bởi vì cơn đói ập đến thiếu niên không còn hơi sức quan tâm chim nhỏ của mình nữa. Xỏ vào đôi dép to quá khổ, cậu ngoan ngoãn ăn sạch phần cháo mà anh trai hờ đã chuẩn bị cho mình. Bên cạnh bát cháo còn có một tờ giấy ghi chú đầy đủ những lời nhắc nhở của Mạc Phú Huy. Người thanh niên thật sự coi Mạc Dao giống như đứa trẻ, ngay cả việc thời gian tắm bao lâu, nên uống bao nhiêu nước hắn đều ghi lại vô cùng tỉ mỉ.
Thiếu niên mới đọc được một nửa tờ giấy ngoài cổng đã vang lên tiếng kêu oang oang của Cố Húc. Cậu đành gấp gọn tờ giấy rồi nhét vào túi quần.
"Làm gì mà lâu như vậy?" - Dù trong lòng không tức giận chút nào nhưng ngoài mặt người thanh niên da đen vẫn vờ nhăn nhó mặt mũi mắng mỏ thiếu niên.
So với buổi tối thì hiện tại Cố Húc có vẻ trắng hơn nhiều. Hôm nay hắn mặc một chiếc áo cộc tay có mũ màu trắng, phía dưới là quần cộc đen, chân đi giày thể thao. Đây hẳn là những đồ cha hắn mang từ thành phố về.
"Hôm nay cậu có hẹn ra ngoài sao?"
Ôm chặt lấy ba lô nhỏ, Mạc Dao do dự không dám ngồi lên xe đạp của Cố Húc. Nếu như Cố Húc có việc bận thì cậu có thể tự mình đi bộ đến nhà hắn.
"Hẹn gì mà hẹn! Ông già à cha tôi vắng nhà tôi còn đang bận trông cửa hàng giúp ông ta đây." - Cố Húc bực dọc thúc giục thiếu niên. - "Mau lên xe đi! Tôi còn phải về trông nhà."
Sự tức giận hiện tại cũng chỉ để che giấu đi vẻ ngượng ngùng. Cố Húc cố tình mặc như vậy để xuất hiện trước mặt Mạc Dao. Hắn... hắn không biết vì sao bản thân mình lại phải làm như vậy. Nhưng mà Cố Húc cảm thấy được thiếu niên khen ngợi hẳn là một việc rất đáng tự hào... nhỉ?
"Ôm chặt vào. Cậu nhẹ như vậy nhỡ gió thổi bay thì sao." - Cảm nhận được người nọ ngoan ngoãn ngồi vào vị trí sau xe, Cố Húc hơi căng thẳng mà lắp bắp.
Mạc Dao do dự một lúc cuối cùng cũng vươn tay vòng qua eo hắn. Dù cách một lớp quần áo, thiếu niên vẫn có thể cảm nhận được sự gồ lên của các múi cơ bụng. Tuy không rõ ràng như Mạc Phú Huy nhưng cơ bụng của Cố Húc chính là niềm ao ước của mọi nam sinh. Tất nhiên trong đó có cả Mạc Dao. Ở một nơi hoang sơ như vậy, không có phòng tập gym vậy mà Cố Húc và Mạc Phú Huy vẫn có thể rèn luyện ra một thân cơ bắp trong khi đó thiếu niên mỗi lần vén áo đứng trước gương chỉ thấy phần bụng phẳng lì, nếu như vừa ăn no cũng chỉ gồ lên một chút giống như cục bột đang được ủ.
Nếu như bây giờ cậu theo anh trai hờ ra đồng làm nông liệu có cơ bụng không? Mạc Dao cũng muốn cao lớn mà.
Thiếu niên vừa nghĩ bàn tay vô thức sờ sờ mấy cái "bánh bao" nhỏ trên bụng Cố Húc. Kết quả bị người ở phía trước vươn một tay ngăn lại. Để tránh thiếu niên tiếp tục làm loạn, Cố Húc dùng một tay lái xe, tay còn lại bao trọn lấy bàn tay nhỏ nhắn của thiếu niên.
"Đừng có sờ linh tinh." - Có lẽ vì tức giận nên giọng nói của hắn có phần trầm xuống, khàn khàn giống như bị viêm họng.
*****
Dù Cố Húc có cố tình đi chậm đến như thế nào, xe đạp của hắn vẫn dừng trước một cửa tiệm tạp hóa. Đây vừa là nhà vừa là nơi bán hàng của nhà hắn. Nhà của Cố Húc cũng coi như giàu nhất nhì trong thôn Thủy. Cha hắn từng là quân y, sau này rời khỏi quân đội thì bắt đầu học làm ăn buôn bán. Mẹ của hắn càng không nói, trước từng là thiên kim tiểu thư được gia đình tặng cho một đồn điền làm của hồi môn. Đáng tiếc cha mẹ hắn đã sớm li hôn. Dù nhiều lần mẹ Cố Húc tìm đến muốn hắn đi theo mình học tập sau này kế thừa gia sản. Cố Húc từ chối nói bản thân thích ở nông thôn hơn.
"He he Cố Húc."
Đứng trước cửa tiệm tạp hóa là một người thanh niên trạc tuổi Cố Húc, tuy nhiên hắn không to lớn như người thanh niên, ngược lại có phần gầy gò. Vừa thấy Cố Húc, đôi mắt hí của hắn liền cong lên.
"Mày đi đâu từ nãy đến giờ vậy?"
"Chuột, hôm nay tao không đi chơi bóng. Mày nhắn lại với tụi nó như thế hộ tao."
Tất nhiên Chuột không phải là tên thật của gã thanh niên gầy gò kia nhưng bởi vì mọi người đều gọi hắn với biệt danh như vậy dần dần cũng quên luôn tên thật của hắn. Dù sao Chuột cũng không thấy phản cảm. Hắn cười hi hi giơ đĩa CD trên tay lên.
"Tao biết mày không đi chơi được nên cố tình tìm đến để mày bớt cô đơn đó."
"Muốn ngồi nhờ điều hòa thì nói mẹ luôn đi." - Bình thường Cố Húc sẽ sảng khoái cho anh em hưởng chút gió mát từ điều hòa nhà mình nhưng lúc này có chút khác...
Chuột dường như không phát hiện ra vẻ khó chịu của người thanh niên. Hắn ta nghiễm nhiên cho rằng Cố Húc đã đồng ý, đang định bước vào trong nhà tầm mắt hắn lại dừng lại trên người thiếu niên phía sau Cố Húc.
"Ai đây? Con gái à?"
"Con gái mẹ mày!"
Cố Húc theo bản năng dùng cơ thể mình che lại tầm mắt của Chuột. Bởi vì thường xuyên ở nhà, thêm vào đó Mạc Phú Huy luôn ngăn cản ánh mắt tò mò của mọi người, ngoại trừ hắn và cha trong thôn chẳng ai nhìn thấy Mạc Dao bao giờ.
"Là họ hàng nhà mẹ. Cậu ta đến đây vài ngày thôi. Mày bớt nhìn ngó linh tinh."
"Thì ra là họ hàng. Tao còn tưởng rằng cha mày thấy mày quá thô lỗ với con gái sợ mày không cưới được vợ nên mua về một cô dâu nhỏ cho mày chứ."
Dù biết Chuột chỉ cố tình trêu chọc mình, vành tai của Cố Húc vẫn theo đó mà đỏ bừng. Hắn lúng túng mắng Chuột vài câu sau đó dắt xe vào trong. Dù gì sáng nay cũng không có ai đến mua đồ, Cố Húc liền trực tiếp đóng tiệm rồi đưa Mạc Dao vào trong nhà. Chuột thấy vậy cũng đi theo cả hai người.
"Điều hòa~ Được sống rồi!"
Gã thanh niên mặt chuột sung sướng muốn sà lên ghế sofa nhưng lại bị Cố Húc dùng chân đá xuống. Dù gì cũng là người khác, hắn đành cười hì hì vừa xoa mông vừa đứng dậy.
"Nhà mày còn gì ăn không?"
"Trong bếp ấy." - Cố Húc thờ ơ đáp lại sau đó quay sang Mạc Dao đang ngoan ngoãn ôm cặp sách ngồi trên ghế. Thiếu niên khá sợ người lạ, từ khi Chuột xuất hiện đến giờ cậu vẫn chưa nói một lời nào. - "Muốn ăn gì không?"
Mạc Dao lắc đầu. Cố Húc liền sầu não mà gãi gãi gáy. Hắn không giỏi dỗ dành người khác, ngay cả đám con gái hâm mộ hắn cũng bị sự thô lỗ của gã thanh niên dọa khóc. Vậy mà lúc này con trâu ngốc Cố Húc lại đau đầu tìm cách giúp thiếu niên thoải mái hơn.
Đám bạn của hắn từng nói mèo sau khi chuyển đến nơi ở mới sẽ trở nên vô cùng bất an, có thể trấn an nó bằng cách dùng bạc hà mèo. Chẳng lẽ lúc này hắn phải đi kiếm bạc hà mèo về cho thiếu niên?
Cố Húc hoàn toàn chìm đắm vào suy nghĩ kiếm bạc hà mèo cho Mạc Dao mà hoàn toàn quên mất cậu không phải là mèo hơn nữa nhà của Cố Húc cũng không phải là nơi ở mới của cậu.
"Sao đứng đơ người ra thế? Mau mở tivi lên."
Mới chỉ tiến vào nhà của Cố Húc được vài phút nhưng Chuột đã hoàn toàn quên mất bản thân mình là khách. Hắn vừa ngậm bánh, một tay ôm một khay hoa quả một tay khác kẹp bịch bánh quy, thản nhiên dùng tay mở điều hòa. Gió mát nhanh chóng thổi tới khiến cả người đều khoan khoái.
"Ăn xong rồi thì cút đi."
Cố Húc cầm lấy quả táo to nhất trong rổ, đưa qua cho Mạc Dao.
"Từ từ đã nào."
Chuột dùng ánh mắt đầy ẩn ý, cầm lấy điện thoại chuyển kênh liên tục. Cuối cùng hắn lựa chọn một bộ phim dài tập rất thịnh hành đối với các dì mẹ trong gia đình.
Ba người, một người ngồi dưới đất hai người ngồi trên ghế cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào bộ phim vô cùng máu chó trước mặt. Mạc Dao ngồi nhai táo, dần bị cảnh phim nhàm chán thôi miên khiến cho hai mắt díp lại. Ngày hôm qua bị Mạc Phú Huy ép buộc đến tận đêm lại thêm trời nóng bức khiến cậu không ngủ được nhiều. Lúc này có điều hòa mát lạnh thổi qua gáy, thoải mái đến nỗi thiếu niên bất giác thả lỏng. Âm thanh mắng chửi cặp nhân vật chính của Chuột cũng dần dần nhỏ lại vo ve như tiếng muỗi. Cuối cùng Mạc Dao không chịu được nữa, nghiêng ngả lảo đảo ngã sang bên cạnh.
Cố Húc chú ý đến cậu nãy giờ liền giơ tay tiếp được thiếu niên, nhẹ để đầu cậu gối lên đùi mình.
"Mẹ kiếp, tao chưa thấy ai ngu như thằng nam chính." - Chuột bực bội muốn quát to nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Cố Húc ngăn lại. Hắn nhanh chóng phát hiện ra thiếu niên xinh đẹp kia đang gối lên đùi của thằng bạn nhà mình mà đều đều hô hấp. - "Em họ mày ngủ rồi à? Vậy thì..."
Ánh mắt Chuột dần trở nên gian tà, hắn lần nữa lôi ra chiếc đĩa vừa rồi, khuôn mặt gầy gò dần xuất hiện một nụ cười dâm đãng.
"Tao với mày xem cái này đi."
- ---------------------------------
Cà Phê: Mạc Phú Huy đáng sợ quá. Dao Dao mau đi tìm Cố Húc!
Mạc Dao: *Ngoan ngoãn chạy đến nhà Cố Húc*
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT