***
Thật ra cả trường học, người biết cô cùng Đường Trạch bên nhau cũng chỉ có nhóm ăn chơi trác táng bên người hắn, một phần là do đánh cuộc, một phần là do Diệp Trăn không hi vọng bị phát hiện.
Sau này khi nguyên chủ cùng Đường Trạch chia tay, cả trường đều biết, còn bị kêu lên phòng giáo vụ vài lần.
Bạn cùng phòng cũng cười nhạo, khi dễ ký chủ không ít, nói cô muốn trèo cành cao, nói cô cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, còn trộm đổ nước lên giường của cô, xé sách của cô, lúc cô tắm thì tắt nước nóng, trời rất lạnh, hôm sau ký chủ không dậy nổi liền trực tiếp vào viện.
Vì Đường Trạch lên tiếng nên mới làm sau lưng, sau này Đường Trạch chuẩn bị xuất ngoại, không đến trường nữa, tình huống liền tồi tệ hơn. Ký chủ đem sự tình nói cho giáo viên, thầy cô cũng nói vài lần nhưng ngược lại càng ngày càng bị khi dễ nhiều hơn. Cô không quên được Đường Trạch nhưng lại không muốn tìm kiếm che trở từ Đường Trạch.
Cho nên ở ngày Đường Trạch xuất ngoại, cô trượt chân rơi xuống nước, chết đuối, trường học sợ sự tình nháo lớn liền âm thầm đè xuống.
Trượt chân?
Nguyện vọng của ký chủ: Khiến cho người hại nàng trượt chân phải trả giá đắt.
Lý Đào: "Hai người dám yêu sớm, tôi phải nói cho giáo viên! Không cẩn thận thì mày sẽ bị đuổi học!"
Diệp Trăn: "Tốt, làm lớn chuyện đi, tất cả mọi người đều biết tôi là bạn gái của Đường Trạch, chúng tôi liền không cần phải lén lút."
"Mày không sợ không được đến trường nữa sao?"
"Sợ cái gì? Đường Trạch chắc chắn sẽ bảo vệ tôi."
Lý Đào giận đến nghẹn lời, quát lớn: "Mày không biết xấu hổ, đồ con gái hư hỏng, chỉ biết câu dẫn người khác!"
Diệp Trăn nói: "Thật ra cậu vẫn còn cơ hội mà, tuy hiện tại tôi cùng Đường Trạch ở bên nhau nhưng không có nghĩa là sau này vẫn ở bên nhau. Cậu liền chờ một chút, chờ chúng tôi chia tay rồi cậu lại theo đuổi hắn? Bằng không cậu chính là tiểu tam, nói ra khó nghe bao nhiêu nha."
Ném xuống một câu, Diệp Trăn liền vào phòng tắm rửa mặt, lúc tắm rửa quả nhiên bị cắt nước nóng, cô cười một tiếng rồi tắm luôn nước lạnh, hôm sau đến phòng học hắt hơi mấy cái.
Đường Trạch nhíu mày: "Nhỏ mọt sách, sao em lại bị cảm? Có phải tối qua thức đêm đọc sách không?"
Diệp Trăn mỉm cười không để ý nói: "Đừng lo lắng, tớ đã uống thuốc rồi."
"Ai lo lắng cho em! Lần sau không cho phép thức đêm đọc sách!"
"Không có nha, tối qua lúc tắm rửa không có nước ấm."
Đường Trạch từ nhỏ đã thấy quen chuyện ngươi lừa ta gạt, hắn sinh ra trong gia đình kiểu này nên chưa bao giờ đem sự tình nghĩ đơn giản.
Hắn nhìn nhỏ mọt sách chóp mũi đỏ bừng đang ngồi cười ngốc ngốc. Bị người ta khi dễ còn không biết!
Hắn liền lập tức cho người tìm hiểu bạn cùng phòng của Diệp Trăn là ai, thời điểm ăn cơm trưa cố ý chặn đường bọn họ lại, giống như ác bá chặn đường: "Bọn mày đứa nào không có mắt khi dễ nhỏ mọt sách?"
"Không có, không có! Chúng tớ không có khi dễ Diệp Trăn!"
"Chó má!" Đường Trạch cười lạnh: "Tối qua ai trong các người đóng máy nóng lạnh? Nói!"
Hai nữ sinh không nhịn được nhìn về phía Lý Đào, Lý Đào vội vàng xua tay: "Tớ không có! Tớ cùng Diệp Trăn không thù không oán sao lại đóng nước nóng của cô ấy?"
Đường Trạch sao có thể tin cô ta, hắn hừ lạnh nói: "Mặc kệ bọn mày có tâm tư quỷ quái gì đều thu hồi hết cho tao!"
Hắn không cần chứng cứ, cũng chẳng cần lý do: "Nhỏ mọt sách có tao bảo hộ, nghe rõ chưa?"
Lý Đào phẫn hận trong lòng, cắn răng nói: "Nghe rõ rồi."
Thời điểm Đường Trạch đến căn tin, nhóm bạn đã sớm lấy đồ ăn, giành vị trí cho hắn. Nhỏ mọt sách ghé vào bàn chọc chọc cơm: "Khó chịu, không muốn ăn..."
Vốn miễn cưỡng cũng tính là một tiểu mỹ nhân, bây giờ bệnh, thật sự là... Không khen đẹp nổi.
Nhóm hoàn khố khuyên nhủ: "Tùy tiện ăn hai miếng thôi, bằng không lát nữa Ngũ thiếu về lại nói chúng tôi không chăm sóc cậu tốt liền tức giận đâu."
Đường Trạch đi qua ngồi xuống: "Mau ăn, bằng không ca* tức giận thật đó."
*ca: anh trai
Diệp Trăn miễn cưỡng ăn hai miếng liền ném đũa chạy vào toilet ói ra.
Cô ôm bụng, lúc đi ra mắt vẫn còn đỏ, nhìn thấy Đường Trạch, sau lưng còn có một tên hoàn khố đang ôm cặp lồng cơm, cô lại buồn nôn: "Cậu thật phiền phức, mình đã nói không muốn ăn mà."
Tên hoàn khố tâm can đều run rẩy, nhịn không được nhìn nhìn Đường Trạch. Chưa có ai dám nói như vậy với Đường Ngũ thiếu đâu! Tự mình đến đưa cơm người ta không cảm ơn mà còn tức giận, thật là không biết tốt xấu!
Quả nhiên mí mắt Đường Trạch nhảy nhảy lên, nghĩ muốn phủi tay mặc kệ lại thấy bộ dáng khổ đau của nhỏ mọt sách liền nhận nhịn xuống. Quên đi, hắn đàn ông con trai không chấp nhặt với cô gái nhỏ!
"Được được được, không ăn thì không ăn."
Tên hoàn khố: "..."
Chờ về đến phòng học, nhỏ mọt sách còn phiền phức nói: "Bụng khó chịu, muốn uống nước ấm."
Đường Ngũ thiếu: "...Còn không mau đi lấy nước ấm!"
Tên hoàn khố: "À..."