***
Ở quán bar ngồi đến chín giờ, Đường Trạch lái xe đưa cô nàng về nhà, còn chưa tới cửa tiểu khu liền dừng, không cho phép yêu sớm, đương nhiên còn phải lén lút.
Diệp Trăn nói: "Ngày mai là thứ hai, không được phép đến trễ."
Đường Trạch không để ý: "À..."
"Bài tập đã làm chưa?"
"Chưa."
"Trước tiên nói trước nha, tớ sẽ không giúp cậu làm bài tập..."
"Muốn hôn sao?"
Diệp Trăn mặt đỏ dừng lên, dù sao viết hay không viết hắn cũng đều hôn, "Thầy giáo nói, không được làm giúp cậu."
Đường Trạch chửi thầm một tiếng.
Diệp Trăn nhìn gương mặt tuấn dật của cậu chàng, hắn còn chưa nảy nở, giữa cặp mày còn mang theo chút nóng tính trẻ con, cả người lộ ra vẻ phóng túng và bài xích với thế giới từ tận xương.
"Nhìn cái gì?"
"Không có gì..." Diệp Trăn vội vàng mở cửa xe, "Tôi trước về nhà đây, ngày mai gặp."
Đường Trạch nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô nàng đang chui ra, đột nhiên nói: "Đợi chút."
Cô ngồi lại, quay đầu: "Còn có chuyện gì sao?"
Chàng trai cao ngất đột nhiên áp sát tới, Diệp Trăn dán cả người lên ghế ngồi, hắn duỗi cánh tay dài ra đóng cửa xe lại, "Hôn một cái?"
Diệp Trăn dán cả người lên ghế ngồi, hai tay đặt trước ngực không tính rộng lớn mà lại rất nóng bỏng của hắn, "Đường Trạch, tôi phải về nhà..."
Hắn hừ một tiếng, môi vẫn áp sát tới lại hôn vào mu bàn tay của cô nàng, hắn không kiên nhẫn nhíu mày, "Không cho hôn?"
Diệp Trăn kiên định nói: "Cậu phải làm hết bài tập."
Đường Trạch: "A..."
Ánh mắt hắn do dự dao động ở cái miệng nhỏ của cô rồi ngồi lạ chỗ, "Chờ đó."
Diệp Trăn xuống xe, nhìn Đường Trạch lái xe đi xa xa.
Hắn không thành thật đi về nhà mà trở lại quán bar, đám bạn ăn chơi trác tán kia của hắn vẫn còn đang náo loạn. Nhìn thấy hắn tới, tất cả đều không có ý tốt mà nói: "Ngũ thiếu, nói thật đi, có bạn gái là con mọt sách có phải thú vị hơn người khác không vậy? Cô ấy ngốc như vậy hôn có hương vị thế nào?"
"Cút!" Đường Trạch đạp một cước qua, "Bạn gái của ông đây đến phiên mày nói ra nói vào sao?"
Người nọ cả kinh, có chút ngoài ý muốn và ngượng ngùng, "Này, một trăm ngày đánh cuộc cũng nhanh đến thôi? Ngũ thiếu, không phải là anh muốn lấy giả làm thật đi?"
"Cái gì là làm thật? Liền tính đến ngày đánh cuộc thì con mọt sách đó cũng là bạn gái hiện tại của ông, vũ nhục cô ấy cũng là vũ nhục ông mày, cấm nói lung tung ở ngoài nghe chưa!"
"Nga, tốt, tốt, đều nghe ngũ thiếu ngài định đoạt."
Đường Trạch kêu một ly bia đá liền ngửa đầu lên uống, từ nhỏ hắn cùng lão gia tử lớn lên, tửu lượng đã sớm luyện ra, uống bia giống như uống nước lã vậy.
Nhỏ mọt sách không cho hôn, hắn cũng rất phiền lòng, bài tập hắn thật sự là không muốn làm.
Hơn nữa nhỏ mọt sách tuy rằng hơi ngốc nhưng mà hôn cũng rất có hương vị, ngọt ngào, mềm mại, lại còn có vị sữa.
Còn cái đánh cuộc này, không phải là còn có cả tháng để chơi sao?
Hơn nữa hiện tại chơi trò này hắn cũng rất vui vẻ, nếu có thể tiếp tục vui vẻ như vậy, hắn cũng không để ý mà chơi nhiều thêm một chút.
Ngày tiếp theo thời điểm Đường Trạch đến lớp so với Diệp Trăn đều sớm hơn, hắn trực tiếp kéo vài học sinh ngoan đến sau phòng học, từ trên cao nhìn xuống hỏi thẳng: "Biết bài tập cuối tuần không?"
Nhóm học sinh ngoan gật đầu.
"Làm hết chưa?"
"Rồi..."
Đường Trạch: "Tốt lắm, đem bài tập giao ra đây."
"..."
Quay đầu liền đưa bài tập cho nhóm giáo bá chép, "Trước giờ tự học phải đưa cho anh mày, bằng không ông đập chết cả lũ."
Nhóm giáo bá đồng thời gật đầu: "Vâng, vâng, vâng, Ngũ thiếu yên tâm."
Cho nên Diệp Trăn liền thu được một phần bài tập hoàn chỉnh, đáng tiếc là chữ viết không đồng nhất, liếc mắt một cái là có thể nhận ra không phải là Đường Trạch viết, Đường Trạch nói: "Tôi giám sát người khác viết, không có công lao cũng có khổ lao."
Diệp Trăn: "Ồ, cậu vất vả rồi."
Cô liếc hắn một cái, không nói gì nữa, thu bài tập giao cho giáo viên. Đường Trạch vuốt cằm suy tư, đây là có ý gì nha?
Hắn viết cho cô một mẩu giấy nhỏ, "Tức giận?"
Diệp Trăn: "Không có."
Cả buổi sáng cô đều nghiêm cẩn học bài, đọc sách, làm bài thi, Đường Trạch cũng không để ý nhiều, rảnh rỗi liền chạy đến sân thể dục chơi bóng, chọc cho bao nhiên nữ sinh kích động mắt đỏ bừng mà hét lên.
Diệp Trăn đứng cạnh cửa sổ mà nhìn nhìn, Đường Trạch gia thế tốt lại đẹp mắt, trừ bỏ thành tích bình thường, những thứ khác cũng khiến cho hắn mang đầy quang hoàn trên người, cũng khiến cho hắn được mọi người chú ý.
Nhưng mà khiến cho nguyên chủ nhớ mãi không quên lại không phải là những thứ này mà là vì hơn một năm trước, thời điểm nguyên chủ bị bắt nạn trong ngõ nhỏ, Đường Trạch đã cứu nàng, tuy rằng chỉ là một câu nói nhưng lại khiến nguyên chủ xem hắn là anh hùng, sau này gặp lại ở lớp 11, trở thành bạn cùng bàn của hắn, thời điểm hắn đưa ra yêu cầu muốn kết giao, cô vừa kích động vừa cao hứng, cũng không để ý chuyện trường học cấm yêu sớm, không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng.
Nhưng cô nàng lại không biết, vụ đánh cuộc này là bởi vì thành tích học tập từ nhỏ của nguyên chủ rất xuất sắc và nổi trội, đứng thứ nhất, là lớp trưởng, cũng là hội trưởng hội học sinh, bộ dáng cũng coi như xinh đẹp, số lượng nam sinh theo đuổi cô, viết thư tình cho cô cũng không ít, nhưng trước giờ cô đều không liếc mắt một cái, cự tuyệt mà không hề do dự.
Rất quá phận!