Diệp lão thái thái vừa ăn xong bữa trưa, cùng với mấy đại nha đầu đi dạo quanh hành lang. Lúc này, một nha đầu quen mắt vội vã chạy tới, " Huỵnh" quỳ xuống.

Bà hoảng sợ, vội vàng sai người đỡ nàng lên, hỏi: "Ngươi không phải đang hầu hạ ở chỗ Thư nhi sao? Hoảng hốt như vậy, xảy ra chuyện gì..."

"Nhị gia, Nhị gia muốn đánh chết Thủy Nguyệt tỷ tỷ, còn nói ném ra khỏi phủ..." Thủy Âm lấy tay áo lau nước mắt, giọng nói đứt quãng đem sự tình kể ra.

Nhất thời mọi người đều không nói gì, Diệp lão thái thái ngồi ở mép hành lang nghỉ ngơi một hồi, dặn dò Quách ma ma bên cạnh, "Ngươi đi nói với thê tử Thư nhi một tiếng... Bên ta đang thiếu một nha đầu làm việc may vá thêu thùa, nữ công của Thủy Âm cũng không tệ lắm, ta muốn giữ nàng ấy lại."

Quách ma ma đáp lại một tiếng, cúi người rời đi.

"Lão thái thái, nô tỳ không phải ý như vậy..." Thủy Âm kinh hoảng nói. Nhị gia thân phận tôn quý lại tuấn tú như thần tiên, cho dù không thành di nương, làm thông phòng nàng cũng bằng lòng.

Giọng nói của Diệp lão thái thái có chút lạnh: "Bất kể ngươi nghĩ như thế nào, từ bây giờ đều dừng lại. Thủy Nguyệt dám quyến rũ đàn ông, lại dĩ hạ phạm thượng(*), lá gan cũng lớn đấy... Kết quả như vậy cũng phù hợp với nàng ta rồi."

(*)Dĩ hạ phạm thượng: người có địa vị thấp hơn mạo phạm người có địa vị cao hơn.

"Ta đem ngươi trở lại, đã là hết tình hết nghĩa chủ tớ. Làm nô tỳ của người ta phải có tự giác, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm."

Sau lưng Thủy Âm đổ đầy mồ hôi, ậm ờ không nói nên lời.

"Đưa nàng ấy xuống." Diệp lão thái thái nói với đại nha đầu Đào Chi.

"Vâng, lão thái thái." Đào Chi búi tóc song kế, da thịt hơi mũm mĩm. Đưa tay gọi hai tiểu nha đầu tới, đỡ Thủy Âm vào tây sương phòng.

Một trận náo loạn như thế, Diệp lão thái thái không còn tâm tư đi dạo nữa. Sắp đến tết, xảy ra chuyện bẩn thỉu như vậy, làm cho trong lòng người khác không được thoải mái. Thư nhi là cháu ruột của mình, đường đường là đại quan nhị phẩm, hắn cố ý gây khó dễ với một nha đầu? Trừ phi nha đầu này làm chuyện đê tiện gì. Bà thở dài, cái này cũng oán trách bản thân mình, Thủy Nguyệt và Thủy Âm làm việc ngay trước mắt, bộ dạng đẹp mắt... Lại chỉ định cho Thư nhi, vốn nghĩ...

Thiệt là, ai biết hai nha đầu này thiếu kiên nhẫn như thế.

Khi Quách ma ma đến "Thu Thủy Cư", Tân Hà vừa ăn xong bữa trưa. Nàng ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Hiểu được cách làm của Tứ thúc đều là vì tốt cho nàng, giúp nàng lập uy.

Nàng cũng không phải sợ hãi, chỉ là không quen. Vốn đã nghe nói Tứ thúc làm việc tàn nhẫn, nhưng dù sao cũng chỉ là nghe nói. Đợi đến khi tận mắt nhìn thấy... Mới biết được cảm giác chân thật trong lòng.

Cố Vọng Thư ngồi trên ghế thái sư uống trà, nhìn tiểu thê tử đứng ở một bên xa xa, có chút sợ bản thân mình.

Hắn ấy rất nhạy cảm với người khác. Tay trái nắm chặt thành quyền, lại chậm rãi mở ra, giấu vào trong ống tay áo.

Chuyện này, hắn có thể lén xử lý... Nhưng không.

Hắn không thể luôn trăm phương nghìn kế che dấu sự hắc ám ở trước mặt nàng, nếu hai người đã thành thân, tiểu thê tử nên hiểu rõ tất cả mọi thứ về hắn... Về phần, sau khi hiểu rõ có chán ghét hắn hay không? Cố Vọng Thư không dám nghĩ nữa.

"Thỉnh an Nị gia, phu nhân." Quách ma ma cúi người hành lễ.

Tân Hà miễn cưỡng cười bảo Vân Linh mang ghế con đến, nói: "Ma ma sao lại tự mình tới đây, ngoại tổ mẫu muốn dặn dò cái gì, nhờ nha đầu thông thường tới đây là được."

Quách ma ma cười nói: "Phu nhân khách khí, cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ là ở chỗ lão thái thái thiếu một nữ công nha đầu, muốn đem Thủy Âm qua đó."

Tân Hà suy nghĩ một chút, đại khái đoán được ý tứ của Diệp lão thái thái, cũng không nói nhiều: "Vậy đó là may mắn của nàng ấy, lát nữa ta sẽ bảo nha đầu thu dọn đồ đạc của nàng ấy, cùng mang đi."

"Phu nhân hiểu rõ lý lẽ nhất, không trách lão thái thái lại yêu thích người." Bà còn tưởng rằng phải phiền hà giải thích một hai, nhanh như vậy có thể nghĩ thông rồi, cũng là một một người thông minh lanh lợi. Chỉ tiếc, tuổi vẫn còn nhỏ. Lập tức lại cảm thấy mình lo lắng vớ vẩn, người ta có trẻ tuổi hơn nữa cũng là chủ tử, sau lưng có Tân phủ, lại là chính thê của Nhị gia...

Quách ma ma cười cáo từ, Tân Hà bảo Vân Linh đi tiễn.

Theo yêu cầu của nàng, trên dưới Cố trạch đều bố trí rất nhiều đèn lồ ng, chao đèn bằng vải lụa màu đỏ cát tường, mặt trên vẽ hình búp bê dùng để cầu may... Vô cùng tinh tế tỉ mỉ, không biết hao tốn bao nhiêu tâm tư.

Khi đến đêm, sân viện tràn đầy ánh sáng màu cam. Rất ấm áp.

Đêm ba mươi tết, tất cả mọi người tụ tập ở Tĩnh An Đường đi ăn cơm tất niên, những người đàn ông ở phòng khách uống rượu nói chuyện phiếm.

Các người phụ nữ ở chỗ yến tiệc tự mình vui vẻ.

Diệp gia gia nghiệp lớn, con cháu đầy nhà, rất là náo nhiệt. Những đứa trẻ con chạy tới chạy lui, con dâu Tưởng thị, Lâm thị, Điền thị đều mang theo con gái, cháu dâu, thứ nữ ngồi ở trong bữa tiệc. Một bên còn có các di nương đang đứng hầu hạ. Hiếm khi có khung cảnh hoà nhã nói chuyện cười đùa.

Diệp Thần Tuyết ngồi bên cạnh Tân Hà, đứng phía sau hai đại nha đầu của nàng, Dĩnh Nhi và Ninh Nhi. Cả hai đều búi tóc song kế, mặc một chiếc áo bội gấm mới tinh. Người trước tướng mạo ôn hòa, người sau thì kiều diễm xinh đẹp, khóe mắt ở đuôi lông mày đều hiện lên sự tính toán.

"Biểu tẩu, uống một ly đi?" Diệp Thần Tuyết rót ly rượu, đưa cho Tân Hà.

Biết rõ nàng không có ý tốt, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, Tân Hà cũng chỉ có thể một hơi uống hết.

Tưởng thị chỉ coi như không nhìn thấy hành vi của con gái, vẫn lôi kéo Nhị đệ muội Lâm thị cùng nhau tán gẫu.

Khi ly rượu thứ hai của Diệp Thần Tuyết lại đổ xuống, Tân Hà đè lại bình rượu, cười nói: "…Tẩu không thể uống rượu, uống nữa thật sự sẽ say đó..."

"Thôi, mừng tết mà, biểu tẩu nhất định phải làm mất hứng như thế, say rồi thì có sao đâu, dù sao cũng là góp vui." Nàng vừa nói chuyện vừa cười, nhìn rất hài hước, đáng yêu.

Diệp lão thái thái cũng cười, "Uống đi, không có việc gì, say rồi thì để Thư nhi cõng con trở về."

"...... Con còn chưa từng thấy Nhị biểu ca cõng thê tử. Chắc chắn đặc biệt thú vị." Diệp Thần Nguyệt rất tò mò. Nàng mới tám tuổi, là đính thứ nữ của Diệp Cẩn Trạch, Thất tiểu thư trong phủ. Bởi vì xếp hàng nhỏ nhất, mọi người ai cũng đều sủng ái. Nàng là một tiểu cô nương rất hoạt bát, hồn nhiên.

Cả phòng người cười to, Tân Hà đỏ mặt. Cuối cùng, nàng uống đến say bí tỉ. Lúc tan tiệc, đi qua bậc thang, còn thiếu chút nữa muốn té ngã.

Dĩnh Nhi cách nàng gần nhất, đưa tay đỡ một cái. Trùng hợp đã bị Diệp Thần Tuyết nhìn thấy, dùng mắt khoét nàng thật lâu. Mắng một câu, là thứ ăn cây táo rào cây lê.

Cố Vọng Thư sớm đã được nha đầu bẩm báo, ở hành lang chờ nàng. Thấy nàng đi xiêu vẹo nghiêng ngả, tiến lên một bước ôm nàng lên, đi về phía cửa hông.

Tân Hà đột nhiên được đưa lên cao, mơ mơ màng màng ôm cổ người nọ. Ngửi thấy mùi đàn hương quen thuộc, nàng rất an tâm.

"...... Sao nàng ấy lại say như vậy?" Cố Vọng Thư nhíu mày hỏi. Tiểu thê tử rất ngoan ngoãn tựa vào mình, nhưng cả người có mùi rượu nồng.

Vân Linh cúi đầu trả lời: "......Trên bàn tiệc, đại tiểu thư một mực rót rượu cho phu nhân."

Cố Vọng Thư mím môi mỏng, không nói gì. Mấy ngày nay, tiểu thê tử và hắn luôn có chút xa cách. Tuy nói không rõ, hắn cũng cảm giác được.

Bây giờ say rượu, lại đồng ý thân cận hắn. Cánh tay Cố Vọng Thư siết chặt.

Từ nửa đêm trở đi, tiếng pháo nổ vang lên không ngừng. Ầm ĩ đến mức Tân Hà không ngủ được, liền đẩy người sang một bên. Cố Vọng Thư vốn đã ngủ nông, hắn cũng bị tiếng pháo nổ đánh thức. Nhìn tiểu thê tử đang cố gắng thử đẩy hắn ra khỏi giường, đưa tay ra kéo nàng vào chăn của mình.

Bị hắn giam cầm, Tân Hà đẩy một hồi, phát giác đẩy không nổi, bèn ngủ thiếp đi.

Kết quả của việc qua cơn say rượu là khi thức dậy vào buổi sáng, đau đầu vô cùng. Nghe tiếng bà già bếp nấu nước, nấu cơm bên ngoài, Tân Hà xoa huyệt thái dương ngồi dậy. Không có ai bên cạnh.

"Tứ thúc." Tân Hà hét lên.

Rất nhanh đã có hưởng ứng, hắn ở tịnh phòng.

Vân Linh, Vân Đóa vén rèm đi vào, hầu hạ nàng rời giường. Bởi vì là mùng một tết, chọn cho nàng bội gấm màu hồng đào thêu cành cuộn, trâm cài vàng ròng có hạt châu rủ xuống hình hoa thược dược. Nhìn rất ưa thích, đoan trang.

Cố Vọng Thư từ tịnh phòng đi ra, cùng với Tân Hà đi chúc tết Diệp lão thái thái, sau khi ăn bữa sáng ở chỗ của bà, lại đến nhà các vị cữu cữu dạo một vòng, mới trở về "Thu Thủy Cư".

Ngày mai là mùng hai tết, phải chuẩn bị đồ đạc mang đi khi hồi môn. Tân Hà quấn lấy Cố Vọng Thư hỏi đông hỏi tây, nàng rất hưng phấn, rốt cục có thể gặp được mẫu thân.

Hiếm khi nàng được vui vẻ như vậy, Cố Vọng Thư cũng dung túng nàng, có hỏi tất đáp.

Sáng sớm mùng hai tết, Tân Minh Tuyên và Tân Minh Dương lái xe ngựa đến đón Tân Hà hồi môn. Tân Minh Dương mặc trực màu xanh ngọc, cậu đã mười bốn tuổi, bộ dạng vô cùng cao lớn, rất giống phụ thân cậu, rất rắn rỏi tuấn tú.

Cố Vọng Thư phân phó gã sai vặt đem lễ vật hồi môn đã chuẩn bị xong mang lên xe ngựa, hai phiến thịt lợn(*), hai túi bột mì, hai giỏ trứng gà, hai vò rượu Thu Lộ Bạch thượng hạng, quýt, táo, v.v... Trước mắt hai rương các loại trái cây, điểm tâm bánh kẹo vô số... Đều là lấy ý hay vợ chồng thành đôi, trăm năm hòa hợp. Trước khi ra khỏi cửa, Hổ Tử lại vội vàng mang theo một đôi gà trống lớn mào đỏ. Cả một chiếc xe ngựa được sắp xếp đầy ắp, léo nhéo chạy về phía ngõ Mạo Nhi.

(*)Hai phiến thịt lợn: Một con lợn không để lại đầu, chặt dọc từ chính giữa ra làm hai phần, mỗi phần là một phiến.

Bốn người chia nhau ngồi hai chiếc xe ngựa, hai huynh đệ Tân Minh Tuyên và Cố Vọng Thư xem như quen biết, trên đường đi cũng không tẻ nhạt.

Ước chừng hơn nửa canh giờ, một loạt xe ngựa dừng trước cửa Tân phủ.

Cố Vọng Thư từ trong chiếc xe ngựa đầu tiên đi xuống, đợi một lát, Tân Hà mới từ phía sau đi tới, hai người đi "Đức Huệ Uyển" dập đầu với Tân Đức Trạch, Tần thị.

Nét mặt Tần thị vui mừng lại kỳ quái, vui buồn lẫn lộn. Con gái mặc áo bội gấm màu đỏ thẫm hoa văn cành vàng lụa đỏ, búi tóc phao gia kế, đeo hai cây trâm vàng ròng như ý san hô đỏ, cổ còn đeo chuỗi ngọc có khóa trường mệnh vàng. Đã đổi thành trang phục của phụ nữ có chồng rồi.

Khuôn mặt con gái nhỏ nhắn trắng trẻo, ăn mặc cũng tôn quý, chắc là sống rất tốt. Tần thị hơi yên tâm một chút.

Có gã sai vặt tiến vào thông báo, nói nhị gia mời cô gia ra tiền sảnh uống trà. Tân Đức Trạch liền dẫn Cố Vọng Thư đi.

Trong "Niệm Từ Uyển", Trương ma ma đang và Tân lão thái thái đang đọc kinh văn, "Nghe nói Đại tiểu thư hồi môn, lão nô nhìn từ xa thấy, khuôn mặt rực rỡ, người đừng lo lắng." Bà nói ríu rít, còn nhắc tới cả một chiếc xe ngựa lễ vật hồi môn, nói Tân Hà gả rất tốt.

Từ đầu đến cuối Tân lão thái thái đều không ngẩng đầu, giống như trên kinh thư nở một đóa hoa mẫu đơn, vẫn nhìn chằm chằm. Cháu gái yêu thích của bà kết hôn với đứa con trai bà ghét nhất. Đây thật là một trò cười!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play