Mọi người đi đường tắt xuống núi, Diệp Cẩn Trạch phân phó phó tướng Liêu Khoát đi theo phía sau, "Ngươi đi thông báo cho chỉ huy sứ Diệp Ninh, bảo hắn ta dẫn người của binh mã ti ngũ thành trở về. Nếu như có ai hỏi đến, cứ nói sự tình đã giải quyết xong, những thứ khác cũng không cần nhắc tới..."
"Vâng, mạt tướng lĩnh mệnh." Sau khi chắp tay Liêu Khoát lùi lại.
Cố Vọng Thư nhìn bóng lưng Nhị cữu cưỡi ngựa rời đi, rồi ôm tiểu cô nương lên xe ngựa của mình. Phân phó phu xe đi về phía Tân phủ.
Theo sau là nhiều xe ngựa khác, Tân Đức Trạch đang an ủi Tần thị, "Đã tìm được Hà nhi rồi, đừng khóc nữa."
Tân Minh Tuyên và Nhị thúc Tân Đức Dục ngồi trong chiếc xe ngựa bên cạnh, tâm sự nặng nề, hình như Tứ thúc đối với muội muội nảy sinh tình cảm khác...
Tân Hà ngồi trên đùi của Cố Vọng Thư, dựa vào ngực hắn, ngửi thấy mùi đàn hương quen thuộc, hốc mắt nóng bỏng, "Tứ thúc, ta muốn gả cho chàng." Trải qua một trận đại kiếp sinh tử, nàng càng thấy rõ nội tâm của mình.
Cánh tay Cố Vọng Thư ôm rất chặt, một lát sau, sờ tóc nàng, đáp lại: "... Mấy ngày nữa, ta sẽ đến nhà hỏi cưới nàng." Hắn vốn còn muốn đợi qua một thời gian nữa, chờ nàng lớn lên một chút hoặc tìm thời cơ thích hợp hơn. Bây giờ có vẻ như nó không phải là điều cần thiết. Ôm lấy Tân Hà người chút nữa bị đánh mất. Hắn chỉ muốn nắm chặt nàng và đặt trong lòng bàn tay.
Cơ thể Tân Hà hoạt động quá tải của khiến nàng cảm thấy buồn ngủ nhưng nàng luyến tiếc không muốn ngủ. Dựa vào trong lòng Tứ thúc, nước mắt "tí tách" rơi xuống, thấm đẫm áo choàng của hắn. Nàng chưa bao giờ khóc giống như ngày hôm nay, không thể kiểm soát bản thân.
Cố Vọng Thư nhìn nàng khóc như vậy, trong lòng càng khó chịu. Hắn nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, dịu dàng dỗ dành: "Không sao đâu. Có ta ở đây. Tất cả đều đã trôi qua rồi."
Tân Hà ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện trên mặt hắn lại có vài vết máu nhỏ, chắc hẳn là lúc cứu mình bị trầy xước. Xem bộ hắn không để ý lắm... Nàng đưa tay sờ sờ, nghe thấy hơi thở dồn dập của hắn, cẩn thận hỏi: "Có đau không?"
Cố Vọng Thư cúi đầu quan sát nàng, thở dài: "Hà nhi ngốc..." Hắn cầm khăn gấm, quấn lấy ngón tay bị nàng cắn, hỏi nàng: "Nàng còn nhớ rõ, làm sao... Rơi xuống vách đá không?"
Cả người Tân Hà run rẩy một hồi, ký ức rơi xuống vách núi đáng sợ lại đánh vào trong đầu, cổ chân trái đã đau đến mức mất cảm giác.
Cố Vọng Thư thấy nàng sợ hãi như vậy, vội vàng vuốt v e lưng nàng an ủi: "Nếu không nhớ nổi, thì đừng nhớ nữa." Cho dù nàng không biết là ai, hắn cũng có thể điều tra ra.
Tân Hà lắc đầu, mơ màng một lát, mở miệng nói: "Là Diêu Cẩm Khê, là nàng ta đẩy ta xuống." Nàng không hiểu rốt cuộc là tại sao, "Sau khi dâng hương xong, ta đi ra ngoài sân chùa Quảng Tế chơi đùa, ngẫu nhiên gặp nàng ta, sau đó ngồi trên khối đá xanh nói chuyện... Nàng ta đẩy ta xuống. Ta thấy rất rõ ràng."
Tầm mắt của Cố Vọng Thư rủ xuống, không có bất kỳ cảm xúc gì. Người quen thuộc với hắn sẽ hiểu rõ nhất, bộ dáng này của hắn, rõ ràng chính là cực kỳ tức giận.
Yếu tố hắc ám trong lòng làm như thế nào cũng không che giấu được, thân thể hắn cứng ngắc, ép buộc bản thân làm cho mình bình tĩnh lại. Cúi đầu hôn mi tâm nàng, "Nàng yên tâm, ta sẽ đem những giày vò hôm nay của nàng hoàn trả lại gấp đôi cho nàng ta."
Chuyện này xảy ra, nói đến kẻ đầu sỏ vẫn là hắn. Ngày đó, hắn căn bản không nên dùng Diêu Cẩm Khê để k1ch thích Hà nhi. Ngược lại mang đến hy vọng cho người không liên quan, làm tổn thương đến bảo bối mà hắn chạm vào một chút cũng không nỡ.
Tân Hà không phải thánh mẫu, bị người như vậy vô cớ sát hại nàng cũng sẽ oán giận. Huống chi nàng và Diêu Cẩm Khê từ trước đến nay không thù không oán... Lúc này nghe Tứ thúc nói như vậy, liền gật đầu.
"Ta sẽ mau chóng chuẩn bị tam môi lục sính(*) cưới nàng vào cửa..." Cố Vọng Thư có chút nói không nên lời, một hồi lâu, mới mở miệng nói: "Về sau, nàng không được phép rời khỏi ta một bước. Một bước cũng không được." Hắn dùng sức ôm nàng vào lòng, thật lâu mới khàn khàn nói: "Lần này nàng xảy ra chuyện, ta thật sự là..."
(*)Tam môi lục sính “三媒六聘” hay còn gọi là tam thư lục lễ “三书六礼”, trong hôn lễ truyền thống của người Trung Hoa, nam nữ thành thân cần phải có đủ tam môi lục sính. Tam thư chỉ văn thư (giấy tờ) trong quá trình lễ sính (kết thân) bao gồm: Sính thư, lễ thư, nghênh thư. Lục sính chỉ các thủ tục cầu thân, từ khi làm mối đến khi nghênh thú, bao gồm: Nạp thái (dạm ngõ), vấn danh, nạp cát, nạp trưng, thỉnh kỳ, nghênh thân.
Tân Hà ngửa đầu nhìn hắn, Tứ thúc mặt mày như ngọc lại có vẻ mặt thống khổ, búi tóc có chút lỏng lẻo, trên quan bào màu đỏ thẫm đều là bùn đất... Thật không giống như hắn.
Tứ thúc luôn thong dong bình tĩnh, vững vàng như núi Thái Sơn. Vì nàng lại biến thành như vậy... Trái tim đột nhiên nóng lên, còn có cái gì không rõ nữa, nàng đặt đầu lên cổ hắn, không nói gì cả.
Sau khi đến Tân phủ, Cố Vọng Thư ôm Tân Hà xuống xe ngựa, bước vào "Liên Uyển". Vân Đóa, Vân Linh theo sát phía sau.
Tuệ Mẫn, Tuệ Văn cùng một đám nha đầu, bà già đã sớm được nghe nói, lúc này ở trong viện chờ tin tức. Nhìn thấy Đại tiểu thư trở về đều vui quá nên khóc òa lên.
"Nhân lúc Lăng thái y trong cung còn chưa tới, các ngươi đi chuẩn bị nước nóng trước, giúp nàng tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ." Cố Vọng Thư vừa nói vừa sắp xếp đem Tân Hà đến gian tây rồi đặt trên nàng trường kỷ ở gần bên cửa sổ.
Vân Đóa không ngừng lau nước mắt, dẫn người đi khiêng nước nóng về. Cảm tạ trời đất, cũng may Đại tiểu thư đã trở về.
Tân Đức Trạch sớm đã thay đổi một bộ trực xuyến, dẫn Nhị đệ, trưởng tử đi vào. Tần thị cuống quít đi thăm con gái, rồi ôm một trận khóc lớn.
"Cố các lão, mời đến bên này." Tân Đức Trạch duỗi tay phải ra, dẫn đầu đi về chái đông. Nơi đó được bố trí đơn giản như một phòng khách.
Cố Vọng Thư gật đầu theo sau, Hà nhi cần phải tắm rửa, hắn còn ở lại quả thật không tiện lắm.
||||| Truyện đề cử:
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Lý thị cũng dẫn nha đầu, bà già tới đây. Tân lão thái thái lớn tuổi, sợ không chịu nổi tin tức này, cả phủ từ trên xuống dưới đều giấu bà.
Tần thị và các nha đầu cùng nhau giúp con gái tắm rửa xong, thay một bộ bối tử thường ngày. Nàng nhìn chân trái của con gái sưng lên còn tím đen, nước mắt liền chảy xuống.
Vân Linh dùng lược chải tóc cho Tân Hà, cầm cây thoa ngọc bích quấn sợi minh châu búi kiểu tóc tùy vân kế thông thường.
Khi Diệp Cẩn Trạch và Lăng thái y đến, đã bị Cố Vọng Thư mời vào gian tây. Sự tình khẩn cấp, cũng không quan tâm đ ến ngoại nam gì nữa. Ngược lại Diệp Cẩn Trạch rất chú trọng, đúng ở hành lang không hề bước vào phòng.
Lăng thái y nhìn sắc mặt Tân Hà trước, rồi bắt mạch, nói: "Những thứ khác thì không sao, uống mấy thang thuốc an thần là được. Chỉ là vết thương chân này sẽ kéo dài một thời gian dài, có chút nghiêm trọng, nhất định phải lập tức chỉnh đúng vị trí. Nếu không có khả năng bị tàn tật."
Tân Đức Trạch nghe vậy, sắc mặt thay đổi, "Vậy làm phiền Lăng thái y rồi."
"Đây là chuyện nên làm, thầy thuốc phải như mẹ hiền." Lăng thái y xua tay nói: "Những người không liên quan đều phải đi ra ngoài, quá nhiều người đối với sự lưu thông không khí không tốt, cũng sẽ gây trở ngại đến việc chữa bệnh."
Nói xong, ông ta lại thêm một câu: "Mẫu thân của đứa bé này ở lại, với một người đàn ông nữa cũng phải ở lại, đợi đến lúc chỉnh xương sẽ rất đau, cần có người áp chế nàng ấy, không thể loạn động."
Nàng là cô gái đã mười bốn tuổi lại bị thương ở bàn chân, chút nữa sẽ phải cởi vớ của mình. Tân Đức Dục và Tân Minh Tuyên khẳng định không được... Tân Đức Trạch vừa định mở miệng, Cố Vọng Thư tiến lên một bước, "Để ta làm."
Diệp Cẩn Trạch ở ngoài cửa nghe rõ ràng, miệng nhếch lên, đứa cháu trai này, hắn thật sự không xem mình là người ngoài.
Trong nhất thời, ánh mắt mọi người có đủ loại. Cố Vọng Thư ho khan một tiếng, giải thích: "Ta biết có chút võ thuật, biết làm thế nào để kình kẹp nàng, giảm bớt đau đớn của nó."
Diệp Cẩn Trạch vô tình nhìn thấy sắc mặt Tân Đức Trạch không tốt, vội vàng vào phòng ôm bả vai hắn đi ra ngoài, đánh ha ha nói: "Lần đầu tiên ta tới Tân phủ, bố trí ở này rất tao nhã."
Lăng thái y nhìn mọi người bất động, mở miệng đuổi người: "Đều đứng đó để làm gì, nhanh đi ra ngoài, chậm trễ chuyện chính."
Vân Linh và Vân Đóa là hai người cuối cùng đi ra khỏi phòng, lúc đi ra đã đóng cửa phòng lại.
Tần thị nhìn Cố Vọng Thư một cái, không nói gì, bà rất không đồng ý để Tứ đệ ở lại. Tuy nhiên, con gái nắm chặt tay áo của hắn, khuôn mặt nhỏ của nàng rất hoảng loạn. Bà cũng không có biện pháp tốt nào... Con gái vừa phải chịu nỗi khổ lớn, cứ mặc nàng vậy.