"Đầu còn đau không?" Tân Đức Trạch ngồi trên chủ vị bỏ trống và hỏi con gái.
Tân Hà lắc đầu: "Không đau nữa."
Cố Vọng Thư mím chặt môi, giương mắt nhìn tiểu cô nương đang ngồi bên cạnh, lấy tay thăm dò trán nàng, "... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại gầy thành thế này?"
Tân Hà ngẩng đầu nhìn hắn, vẫn là gương mặt tú trí như ngọc đó, rõ ràng đang mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại lãnh đạm. Nàng thực sự rất muốn nói —— người cũng gầy hơn rất nhiều. Nhưng, câu nói đến miệng rồi lại nhịn xuống.
Tần thị gọi nha đầu đưa lên món ăn cuối cùng, thở dài nói: "Ai biết được, tẩu cũng lo lắng cả ngày không ngủ được... Lưu đại phu đến khám vài lần, những vẫn khám không ra bệnh gì, mỗi ngày chỉ là tham ngủ, cơm cũng lười ăn."
Cố Vọng Thư tự rót cho mình một ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Tân Hà trong lòng ngạc nhiên, nàng quen biết với Tứ thúc lâu nhất, tất nhiên hiểu được hắn đây là tức giận... Chẳng qua, đang yên đang lành sao đột nhiên lại tức giận?
Trời vừa tối, gia đình của Tân Đức Dục, hai phu thê Tân Minh Tuyên đều đến đây.
Lại đợi một hồi, Trương ma ma của "Niệm Từ Uyển" tới truyền lời, nói thân thể lão thái thái không được khỏe lắm, để cho các tiểu bối tự mình vui chơi, không cần cố kỵ đến bà.
Tần thị gọi nữ quyến đến ngồi ở một bàn bên cạnh.
Tân Hà vừa định đứng dậy, đã bị Cố Vọng Thư ấn xuống, "Nàng ngồi đây."
Hai huynh đệ Tân Đức Trạch nhìn nhau, ngầm đồng ý. Tứ đệ năm đó... Họ không thể trêu chọc.
Trong bữa tiệc, Tân Đức Dục cùng Cố Vọng Thư uống rượu, nói đến trình độ học tập của Tân Minh Dương, muốn hắn chỉ điểm một ít.
Người thanh niên nghe xong bèn cười cười, tùy ý kiểm tra hắn vài câu văn bát cổ.
Tân Minh Dương trả lời rất sắc bén.
"Chắc chắn trúng tú tài." Cố Vọng Thư nâng ly kính rượu, "Nhị ca giáo dục có phương pháp."
"Làm gì có..." Tân Đức Dục vẻ mặt tươi cười, con trai cả thông minh, hắn vẫn luôn đặt kỳ vọng rất lớn.
Tân Hà chỉ ăn vài miếng thịt cá, thì không đụng đũa nữa, gần đây khẩu vị của nàng rất kém.
"Ăn những thứ này đi." Cố Vọng Thư múc chút trứng chưng bỏ vào trong chén trước mặt tiểu cô nương.
"Hà nhi đây là làm sao vậy? Khuôn mặt ốm yếu xanh xao. Nếu Lưu đại phu y thuật không được thì..."
Tân Đức Dục còn chưa nói hết, Tân Hà đã ngắt lời: "Nhị thúc, con không sao, chỉ là đầy bụng mà thôi."
Tân Minh Duy nhỏ tuổi nhất, khoảng tám, chín tuổi, cậu ta cười tủm tỉm trượt khỏi chỗ ngồi: "Tỷ tỷ, ăn nhiều mới có thể cao nha."
"Đồ tiểu quỷ." Tân Hà cười nói.
"Đứa nhỏ này, chính là thân thiết với tỷ tỷ." Lý thị cười vẫy tay bảo con trai đến bên người, nói chuyện với Tần thị: "Chẳng lẽ là Hà nhi đụng chạm phải thứ gì... Hay là, đi chùa bái lạy." Nàng vẫn luôn tin Phật theo Tân lão thái thái, tính tình trầm tĩnh hơn rất nhiều.
Tần thị tự cho rằng là đúng, chuyện thần Phật, có đôi khi đúng là nên tin.
Tân Hà vừa định nói không cần, Cố Vọng Thư lại mở miệng nói: "Trong Diệp phủ phụng dưỡng một vị lão tiên sinh, là lão thái thái y trong cung, vốn là muốn cáo lão hồi hương, bởi vì y thuật cao minh nên được ngoại tổ phụ cố ý mời vào trong phủ."
Tân Đức Trạch nhìn sắc mặt con gái, lo âu nói: "Cố các lão, có thể mời tới… Chẩn đoán và điều trị cho tiểu nữ."
"Đây là đương nhiên."
Cố Vọng Thư đồng ý xoay người dỗ dành tiểu cô nương, "Ngoan, ăn trứng chưng trước đi."
Sau khi tan yến tiệc, Tân Đức Trạch phân phó gã sai vặt dọn dẹp phòng khách, để Cố Vọng Thư ở lại.
Tân Hà và Vân Linh cùng nhau đi về phía "Liên Uyển", lúc đi được một nửa thì dừng lại. Nàng có rất nhiều chuyện muốn nói với Tứ thúc, lúc ăn cơm có quá người rất bất tiện...
"Tiểu thư..." Vân Linh thấy nàng dừng lại không đi nữa, nghi hoặc hỏi.
"Ta muốn đi tìm Tứ thúc."
Phòng khách nằm cạnh phòng khách tiền viện, ở một góc trong phủ. Tân Hà đi qua vòng đường tắt, xuyên qua hai đường hẻm thì đến trước cửa. Hổ Tử và hộ vệ canh giữ ở bên ngoài đường hẻm phòng khách.
"Đại tiểu thư, người đến rồi?"
Hổ Tử đang cùng hộ vệ cao lớn bên cạnh nói chuyện, lơ đãng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tân Hà, hắn cười đi nghênh đón, "Chủ tử còn chưa ngủ đâu."
Tân Hà hơi gật đầu một cái, theo hắn tiến vào phòng.
Hổ Tử hành lễ với Cố Vọng Thư rồi lui ra, thuận tay đóng cửa phòng lại. Hắn tìm ghế con đưa cho Vân Linh, "Trời lạnh sương nặng, cô nương ngồi xuống chờ đi."
Vân Linh mặt đỏ lên, không nói gì, đưa tay nhận lấy ghế con.
Trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn dầu, rất tối tăm. Cố Vọng Thư trong lòng không thoải mái, buổi tối uống khá nhiều rượu, say thì không đến mức say. Hắn đang chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi, nghe thấy cửa có tiếng động, quay đầu lại thì nhìn thấy tiểu cô nương đi vào, mặc bội tử cân vạt thuê hoa mai đỏ trên nền trắng, đứng ở phía trước kỷ trà dài, duyên dáng yêu kiều.
"Hà nhi, sao lúc này lại tới đây?" Người thanh niên đứng dậy và bước chậm tới bên nàng.
Tiểu cô nương thật sự gầy đến đáng thương, hắn rất muốn ôm nàng...
Thân ảnh cao lớn của Tứ thúc hoàn toàn bao phủ nàng, trong lòng Tân Hà có chút bối rối. Nàng hết lần này đến lần khác cổ động mình... Sau đó chủ động nắm tay trái hắn.
Thân thể Cố Vọng Thư cứng đờ, cúi đầu xoa xoa tóc mái nàng.
Kỳ thật, Tân Hà biết tùy tiện đến gặp hắn như vậy là không hợp lý. Cũng không phải là việc tiểu thư khuê các nên làm. Thế nhưng, trong lòng nhớ thương một người, khi thích hắn thì thân bất do kỷ.
Nàng rất muốn chiến đấu cho bản thân mình một lần.
"...... Những gì người nói ngày hôm đó, vẫn giữ lời đúng không?"
Người thanh niên nhìn vẻ mặt bi tráng của tiểu cô nương, nhịn không được nở nụ cười: "Lời nào?"
Nụ cười này của hắn, Tân Hà có chút bối rối, nàng cảm thấy thật vất vả mới lấy được dũng khí "Bùm" một cái —— liền tan ra, nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp: "Chính là, chính là..."
Nàng che giấu ho khan vài tiếng, cắn răng nói: "Chính là ngày đó... Người nói... Thích ta."
Cả người Cố Vọng Thư đều có chút run rẩy. Nàng đột nhiên hỏi lời này, là muốn từ chối? Hay là chấp nhận nó? Sợ là vế nhiều hơn một chút. Nếu như là vế trước, cách hỏi như vậy có phải có chút kỳ quái hay không...
Cố các lão xưa nay nổi danh là "thông minh tuyệt đỉnh" và "lòng dạ thâm sâu", ở trước mặt sự hạnh phúc to lớn hoặc là thống khổ sâu sắc sắp đến thất thố rồi, hắn khom lưng ôm tiểu cô nương vào trong ngực, nửa ngày sau mở miệng nói: "Đúng!" Âm thanh khàn khàn, dứt khoát.
Tân Hà thở dài một hơi, lần đầu tiên lấy tư thế chính diện, không cần cự tuyệt ôm lấy Cố Vọng Thư.
Đối với giờ khắc chờ đợi này, bị dày vò không chỉ có hắn, còn có nàng.
"Ta cũng thích chàng!" Tân Hà kiên định trả lời.
"......"
Ngọn nến dập dờn, gió đêm thổi vào. Ở trong mắt Cố Vọng Thư, mọi thứ bốn phía đều bất động, vành mắt hắn dần dần đỏ lên.
Chờ lại là sự hưng phấn và kích động đang lan tràn ở đáy lòng hắn, trong đầu dường như xuất hiện khoảng không trống rỗng.
Một thời gian dài sau đó.
Cố Vọng Thư hai tay vịu vai tiểu cô nương đưa nàng ra khỏi ngực, đưa đến trước mắt hắn, thấp giọng hỏi: "Nàng thật sự nguyện ý?! Nếu muốn đổi ý, cũng không kịp rồi."
Tân Hà nhìn thẳng vào mắt hắn, phát hiện bên trong lại có sự né tránh, không tín nhiệm, thậm chí tự ti...
Trong lòng nàng chua xót, hắn tài hoa hơn người, dung mạo xuất chúng như thế, là người không nên tự ti nhất.
Tân Hà nhắm mắt lại, lúc mở ra đã là một khoảng trấn tĩnh. Nàng chưa bao giờ hiểu được trái tim của mình như bây giờ, "Ta nguyện ý." Gần như thốt ra không cần suy nghĩ.
Giống như đã trải qua một trận đại nạn, Tân Hà thả lỏng thân thể, dựa vào trong ngực hắn.
Trước kia hắn cũng thường ôm mình như vậy, hiện tại cảm giác dường như không giống lúc trước, có chút xa lạ.
Trái tim của Tân Hà "Bùm bùm" đập mạnh, người này một khắc trước vẫn là Tứ thúc của nàng, giờ khắc này lại nhận định hắn là trượng phu của mình. Về sau ngày tháng có gian nan vất vả, đều nhận định phải bầu bạn với hắn. Trong lòng mừng rỡ nhưng không hiểu sao đồng thời cũng xen lẫn nỗi sợ hãi đối với những điều không biết và tương lai.
Chờ hai người đều bình ổn lại, Cố Vọng Thư ôm nàng ngồi trên ghế bành, nhíu mày nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, "Nói thật với ta, gần đây sao lại gầy thành như vậy? Ôm lên cấn cả tay... Hả?"
Chữ cuối cùng có đầy tính uy hiếp, Tân Hà có chút sợ hãi, theo thói quen làm nũng ôm cổ hắn: "Ta nhớ chàng mà... Nhớ đến không ăn được."
Tiểu cô nương nũng nịu, âm thanh mềm mại, trái tim Cố Vọng Thư trong phút chốc đã mềm nhũn ra.
Người thanh niên cúi đầu nhìn nàng một hồi lâu, đột nhiên hôn ấn đường của nàng, gần như thở dài: "Hà nhi, ta rất thích nàng."
Tân Hà nghiêng đầu nhìn hắn, hai mắt đen mở to. Sau đó, khuôn mặt nhỏ đỏ lên. Nàng không nghĩ tới, hắn lại thẳng thắn như vậy...
"Chàng, chàng cũng gầy rồi?"
"Ta sao? Tôi cũng nhớ nàng nhớ đến." Chỉ trong chốc lát, Cố Vọng Thư cồn cào ruột gan, niềm vui gần giống như mất đi người quan trọng rồi bất ngờ tìm lại được này hầu như bao phủ hắn.
"...... Không biết xấu hổ." Tiểu cô nương chôn đầu vào vai hắn.
Cố Vọng Thư ôm nàng đứng lên, "Hà nhi ngốc."
"...... Ta nói thế nào về chuyện của hai chúng ta với phụ thân và mẫu thân?" Tân Hà lo lắng.
Cố Vọng Thư trầm ngâm một hồi, nói: "Nàng không cần lo lắng, ta sẽ xử lý. Yên tâm đi. Gần đây nhiệm vụ chính của nàng là chăm sóc sức khỏe thật tốt."
"...... Chờ ta đến cưới nàng qua cửa."
Tân Hà giật mình một hồi, hắn nói sẽ đến cưới nàng. Cái loại cảm giác kỳ dị xa lạ này lại tới rồi. Có lẽ là vai vế chuyển đổi quá nhanh, nhưng thời gian qua lâu rồi phỏng chừng sẽ tốt hơn, nàng tự an ủi mình.
"Nếu sự tình đã làm rõ ràng, trước khi thành thân ta sẽ không tiện trở lại gặp nàng. Ngày mai, ta sẽ phái đại phu của Diệp phủ đến điều dưỡng thân thể cho nàng."
"...... Những chuyện khác, nàng không cần quan tâm, giao cho ta là được rồi."
Cố Vọng Thư nói chuyện, đặt nàng xuống từ trong ngực, "Thời gian đã quá trễ, trở về đi, ngủ thật ngon vào."
Tân Hà đáp ứng một tiếng, mặt lại đỏ lên. Từ sau khi hai người thẳng thắn bày tỏ tâm ý của mình, nàng đặc biệt dễ bị thẹn thùng.
Người thanh niên đích thân đưa nàng đến cửa, không nhìn thấy bóng lưng đâu nữa mới xoay người vào phòng. Hắn hiện tại vẫn chưa thể vội vã, nhất định phải nghĩ ra một kế sách vạn toàn, để Tân Đức Trạch đồng ý hôn sự giữa hắn và Hà nhi. Người này mặc dù nhìn yếu đuối, nhưng cũng là một người có chủ ý... Nếu không, chỉ dựa vào sự che chở của tổ tông và sự nâng đỡ của Tần thượng thư, hắn rất khó ngồi vững vị trí hộ bộ tả thị lang.
Tân Hà đi trên con đường rợp bóng cây, bước chân cực kỳ nhẹ nhàng, nàng vui vẻ kéo tay Vân Linh, cười nói: "Sao tối nay thật đẹp."
Vân Linh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm u ám, có chút bối rối, sao ở đâu? Tại sao nàng không thể nhìn thấy...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT