"Con ta đã lớn rồi..." Tần thị nhìn con gái, trong lòng nhiều cảm xúc đan xen.

Khuôn mặt Tân Hà đỏ bừng, nàng từ trên trường kỷ xuống, nhào vào lòng Tần thị: "Mẫu thân."

"Đứa trẻ ngoan, nghỉ ngơi đi." Tần thị nói chuyện, phân phó nha đầu bên cạnh cầm chăn mỏng tới.

Nàng nhìn con gái đang ngồi trên trường kỷ, tự tay dùng một tấm chăn mỏng đặt xung quanh bụng con gái, nói: "Từ hôm nay trở đi, cho đến khi nguyệt sự kết thúc không được uống trà... Nếu khát, thì kêu các nha hoàn nấu nước táo đỏ hoặc trà gừng đường đỏ cho con. Ngoài ra, không chạm vào nước lạnh, càng không ăn trái cây ướp lạnh!"

"Mẫu thân, con nhớ kỹ rồi." Tân Hà nhìn Tần thị lải nhải, trong lòng rất ấm áp. Trên thế giới này, đối tốt với nàng nhất, không đòi hỏi bất kỳ sự hồi báo nào có lẽ chỉ có mẫu thân.

Tần thị gọi Vân Đóa, Vân Linh tới, cẩn thận dặn dò một phen, lại cùng con gái ngồi một hồi, mới xoay người rời đi.

Có thể là lần đầu tiên đến tháng, bụng Tân Hà vừa lạnh vừa đau, khó chịu đến mức đứng ngồi không yên.

Vân Đóa bưng một chén trà gừng đường đỏ nồng đậm đến, từng muỗng từng muỗng đút cho nàng uống, chờ trên trán đổ mồ hôi nhỏ, Tân Hà mới cảm thấy tốt hơn một chút.

Buổi chiều, Tân Đức Trạch từ trong nha môn đi ra, bất ngờ nhìn thấy Cố Vọng Thư, hắn đứng dưới tàng liễu cách đó không xa, giống như đang chờ người.

"Tứ đệ, đang làm gì ở đây?" Hắn ta đi qua đó.

Cố Vọng Thư quay đầu lại, cười cười: "Chờ Tam biểu đệ."

Tân Đức Trạch tất nhiên biết Tam biểu đệ trong miệng hắn là ai... Là Diệp Thần Vũ được đương kim Thánh thượng khâm điểm, hiện giờ làm quan ở Đại Lý Tự.

"À." Nam nhân gật đầu nói: "Khi nào rảnh rỗi đến nhà ngồi một chút, Hà nhi rất nhớ đệ, thường quấn lấy ta hỏi tin tức của đệ."

Hai tay người thanh niên nắm chặt thành quyền, âm thanh chua chát: "... Nàng ấy hỏi thăm đệ?"

"Đúng vậy, mỗi lần ta đi "Đức Huệ Uyển" ăn cơm, nó đều đi theo. Đứa nhỏ này, thân thiết hơn với đệ so với ta." Tân Đức Trạch buồn cười lắc đầu, khách khí cáo từ.

"Đại ca..." Người thanh niên gọi hắn lại.

Tân Đức Trạch quay đầu lại, "Có chuyện gì sao?"

"Hà nhi, nàng ấy có khỏe không?"

"Nó rất khỏe, bệnh lần trước đã khỏe hẳn rồi." Tân Đức Trạch suy nghĩ một hồi, lại nói: "Sáng nay thức dậy, ta từ "Đức Huệ Uyển" rời đi, nhìn thấy đại nha đầu của nó vội vàng đi vào nội thất, không biết nói cái gì với Đại tẩu đệ..."

Cố Vọng Thư nhíu chặt đôi mày, sắc mặt ảm đạm xuống, nàng lại không được khỏe sao?

"Nhị biểu ca." Diệp Thần Vũ từ phía sau đi tới. Ngôn Tình Trọng Sinh

Tân Đức Trạch thấy người chờ hắn đã đến, bèn cười chắp tay, lên xe ngựa.

Cố Vọng Thư một mình đứng một hồi lâu, mới xoay người đi về phía xe ngựa của mình.

"Nhị biểu ca..." Diệp Thần Vũ có chút sửng sốt, vừa rồi không phải còn vừa nói vừa cười, mới đảo mắt thôi đã làm sao vậy.

Hắn suy nghĩ một hồi, thật sự không suy đoán ra đầu mối gì, bèn tiếp nhận dây cương trong tay gã sai vặt, xoay người lên ngựa.

Khi hoa sen nở rộ, tháng sáu đã gần kết thúc. Mặc dù thời tiết vẫn còn nóng nhưng không còn bức bối như trước đây.

Thời gian bước vào tháng bảy, chào đón một ngày lễ lớn, ngày bảy tháng bảy, lễ cầu Chức Nữ, còn được gọi là thất tịch.

Sau khi ăn xong bữa sáng, mọi người trong Tân phủ dưới sự phân phó của Tần thị, bắt đầu bắt tay chuẩn bị xảo quả(*), đài sen, ngó sen trắng, củ ấu đỏ, v.v mấy thứ này vào buổi tối lễ cầu Chức Nữ đều có thể phát huy tác dụng.

(*)Xảo quả còn có tên gọi khác là “Khất xảo quả” (乞巧果子), là một loại bánh ngọt rán mỏng được làm từ bột, đường (hoặc mật), và mè.

Nguyệt sự của Tân Hà cũng đã qua, mỗi ngày ăn ngủ đầy đủ, khuôn mặt nhỏ nhắn dưỡng trắng nõn, đáng yêu.

Tần thị hôm nay đối với con gái rất hào phóng, nghe nói nàng năn nỉ Tân Minh Tuyên ra phủ đi dạo, cũng cười tủm tỉm đồng ý.

Màn đêm buông xuống, kinh đô lại đèn đuốc sáng trưng.

Tân Minh Tuyên kéo chặt tay muội muội đi về phía phố Nam La Cổ phồn hoa nhất, nơi đó tiệm vàng, tiệm cơm, cửa hàng bạc, tiệm cầm đồ, tửu lâu... Có tất cả mọi thứ. Hai bên đường còn có chợ đêm bán mặt nạ, trang sức, túi hương v.v cũng rất đầy đủ.

Không chỉ có Tân Hà nhìn hoa mắt, mà ngay cả Vân Đóa, Vân Linh đi theo phía sau hai vị chủ tử cũng có vẻ mặt tò mò.

"Ca ca, muội muốn cái này." Tân Hà đứng trước mặt một ông lão bán đồ chơi làm bằng đường, thì không đi nữa.

Tân Minh Tuyên xoa xoa trán nàng, hỏi: "Muốn cái nào?"

"Thỏ trắng..."

Tân Minh Tuyên từ trước đến nay luôn sủng ái nàng, không nói hai lời liền mua cho nàng.

Trên đường rất nhiều người đi đường, phần lớn đều là nam nữ trẻ tuổi, đeo mặt nạ còn lén lút nắm chặt tay.

Mọi người lại đi về phía bắc, thì đến Thập Sát Hải, hai bên là lan can điêu khắc bằng đá cẩm thạch, trên bờ trồng rất nhiều liễu rủ, dưới nước còn có khá nhiều hoa sen, chỉ tiếc không phải là thời điểm nở đẹp nhất.

Bên cạnh lan can có lều trà, phần lớn ở giữa bụi sen và liễu, dùng chiếu lau sậy dựng lên từng lều, khi nhìn xuống vừa vặn có thể thấy mặt biển, bởi vì vị trí địa lý ưu việt nên ngồi đầy khách khứa.

"Ca ca, chúng ta đi bên kia chơi." Tân Hà nhìn xung quanh, một chiếc thuyền lớn trang trí vô cùng xinh đẹp, xa hoa chạy tới trước mặt, bốn góc buộc tơ đỏ, còn treo đèn lồ ng. Kỳ lạ nhất chính là, bên trong lại có tiếng nhạc mơ hồ truyền đến, hình như đang hát: "... Khiêm gia xanh xanh, giọt nước trắng thành sương, kìa người ấy ở, bên nước một phương..."

Giọng hát của người phụ nữ rất kỳ ảo và cực kỳ dễ nghe.

Tân Hà bị hấp dẫn, kéo Tân Minh Tuyên đi theo hướng lời hát.

"Hà nhi, muội ngoan đi, nghe huynh nói, đó không phải là chỗ muội nên đi."

Muội muội tuổi còn nhỏ vô tri, Tân Minh Tuyên lại hiểu rõ nhất, chiếc thuyền lớn kia chính là thuyền hoa, bình thường là nơi chơi đùa của con cháu nhà giàu.

"Ca ca..." Tân Hà kéo ống tay áo của hắn làm nũng, nàng chưa từng thấy qua cảnh như vậy, tất nhiên là tò mò vô cùng.

Tân Minh Tuyên không còn cách nào khác, đành phải ngồi xổm xuống thấp giọng dỗ dành nàng.

Lúc này, từ phương hướng lều trà truyền đến tiếng gọi: "Minh Tuyên, Minh Tuyên..."

Tân Minh Tuyên ngẩng đầu nhìn, phát hiện là Triệu Uyên, hắn cùng mấy vị thiếu niên bằng tuổi nhau đang ngồi cùng một chỗ uống trà, phía sau là gã sai vặt của mình.

Tân Hà nghe được tiếng hô hào, cũng quay đầu lại nhìn, vừa vặn đối mắt với Triệu Uyên.

"Hà muội muội..." Hắn hết sức phấn khởi, mấy tháng rồi không gặp nàng.

Triệu Uyên trong lòng nóng nảy, bất chấp tất cả, đứng dậy đi ra khỏi lều trà.

"Tại sao ngươi có thể ở đây? Quốc Tử Giám giám sát không chặt chẽ?" Tân Minh Tuyên trêu chọc hắn.

"Ngươi được ở chỗ này, thì không cho phép ta ở chỗ này..." Triệu Uyên trả lời, đi xoa tóc mái của Tân Hà. Ai ngờ nàng nhẹ nhàng xoay người, né tránh.

Thiếu niên không cam lòng nhíu mày, tức giận nói: "Quốc Tử Giám hôm nay cũng giống như các ngươi làm quan, cũng nghỉ phép."

Tân Minh Tuyên nhìn muội muội phía sau, nhịn cười, vừa định nói chuyện. Phía trước lại vọt ra một vị cô nương, đụng thẳng về phía Tân Hà, tốc độ cực nhanh, nàng đã không kịp tránh, chỉ ngắn ngủi "A" một tiếng, nhắm chặt mắt lại.

Dự liệu "Ngã xuống đất" hoặc "Rơi xuống biển" đều không xảy ra, Tân Hà mở mắt ra, lại nhìn thấy mặt Triệu Uyên hoảng hốt lo sợ. Nàng được hắn ôm chặt vào lòng.

Tân Minh Tuyên tiến lên một bước, chặn đường đi của cô gái kia, lớn tiếng mở miệng: "Ngươi làm gì vậy?"

"Xin lỗi, xin lỗi... Ta không phải cố ý..." Nàng ta mặc quần áo thông thường, đã sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, "Ta cũng bị người khác đụng phải."

Nhát gan như thế, xem ra quả thật không phải cố ý, Tân Hà xua tay, ý bảo ca ca thả nàng ta đi. Đêm nay là ngày lễ hiếm có, nam nữ già trẻ đều có thể ra ngoài du ngoạn, người đi đường nhiều hơn một chút, rộn ràng nhộn nhịp, khó tránh khỏi xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Cố Vọng Thư tâm tình rất phiền não, hắn và Diệp Thần Vũ đồng ý cuộc hẹn mấy vị đồng liêu, đến thuyền hoa nghe nhạc tìm niềm vui.

Trong đám đồng liêu này, có một vị tả thiếu khanh Đại Lý Tự là phong lưu nhất. Nghe hắn nói, lần này còn mời nhạc sĩ số một kinh đô, không chỉ có giọng hát đẹp, người cũng xinh đẹp.

Cố Vọng Thư chỉ liếc mắt một cái, thật quá vô vị, đẹp thì đẹp, nhưng không hề có linh khí, cả người toàn mùi phong trần.

Hắn chắp tay ra khỏi thuyền hoa, vừa thở ra một hơi, chợt nghe phía trước có tiếng ồn ào, giơ mắt nhìn đến, chỉ liếc mắt một cái liền nổi giận, người con gái nhỏ bé hắn ngày đêm mong nhớ bị nam nhân khác ôm vào trong lồ ng ngực...

Răng của người thanh niên cắn đến mức nghe tiếng "Răng rắc", hắn trầm giọng dặn dò người lái thuyền: "Cập bến."

Tân Minh Tuyên đuổi cô nương kia đi, quay đầu lại thấy muội muội còn bị Triệu Uyên ôm, hắn cảnh cáo: "Triệu Uyên."

Thiếu niên thở dài, tiểu cô nương thơm ngát mềm mại như vậy còn chưa ôm nóng, đã phải trả lại cho người ta.

"Thế nào? Nàng vẫn chưa muốn xuống à?"

Âm thanh lạnh lùng dị thường rất quen thuộc, Tân Hà theo bản năng liền rùng mình, nhìn về nơi phát ra âm thanh: "Tứ thúc..."

Sắc mặt Cố Vọng Thư tái mét, bước chân cực nhanh, trong nháy mắt đã đến trước mắt bọn họ.

Tân Hà giãy dụa đi ra khỏi lồ ng ngực của Triệu Uyên, chột dạ trốn về phía sau Tân Minh Tuyên. Tại sao phải chột dạ, chính nàng cũng không nói rõ được.

"Nàng còn không đến đây?" Cố Vọng Thư vươn tay phải ra. Hắn thoạt nhìn cực kỳ nôn nóng hoặc cực kỳ tức giận, ngay cả bàn tay đều run rẩy.

Tân Minh Tuyên tiến lên một bước, bảo vệ muội muội ở phía sau, giải thích: "Tứ thúc, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn..."

"Câm miệng lại!"

Người thanh niên quát lớn một tiếng, khí thế của người đã ở vị trí cao phát ra, Tân Minh Tuyên và Triệu Uyên đều bị chấn động.

"Hà nhi, lại đây!" Hắn lặp lại.

Vân Đóa, Vân Linh ở một bên đều sợ ngây người, "Tiểu thư..."

Tân Hà cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, run rẩy đi về phía hắn. Nàng chưa từng thấy Tứ thúc tức giận như vậy... Trong ánh mắt giống như lò lửa.

Triệu Uyên ngẩng đầu nhìn Cố Vọng Thư, trong lòng rất bối rối gấp gáp. Hắn luôn cảm thấy Hà muội muội cùng vị Tứ thúc này có quan hệ không tầm thường.

Tân Hà còn chưa tới trước mặt hắn, đã bị xách qua đó, sức tay mạnh đến nỗi cánh tay nàng đều đau.

"Tứ thúc, đau..." Nàng uất ức mở miệng. Lúc này tỏ ra yếu thế đối với tứ thúc mà nói hẳn là hữu dụng nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play