Sáng ngày hôm sau, Tần thị đưa theo hai đứa trẻ của Đại phòng yên vị trên xe ngựa trở về nhà mẹ đẻ. Tần lão thái thái yêu thương nữ nhi, thấy nàng về thì nắm chặt tay không buông.

Năm tháng trôi qua thật mau, Thuận Thiên Phủ nằm ngay dưới chân Thiên tử, có được mấy ngày dạo trời đương nhiên cảnh tượng càng trở nên náo nhiệt. Từ chòi canh của phố Tà trở đi, dọc theo bên đường nào là tiệm vàng tiệm bạc, nào là tửu lâu, trà đi3m, rồi là hiệu may, cầm đồ… thứ gì cũng có đủ. Thân thích hảo hữu hiếm khi có được thời gian nhàn rỗi bèn rủ nhau ra ngoài tụ tập, chỉ trong chốc lát, dòng người tăng lên, đồng như chảy hội.

Tân Đức Trạch hẹn Tân Đức Dục dẫn theo mấy phụ tá trong phủ ra ngoại thành kinh thành ngắm hoa mai, nghe nói bây giờ hoa nở rất đẹp, mùa hoa căng tràn.

Tân gia nằm ở hẻm Mạo Nhi, cách Tiền gia của Viện sử Thái y viện Tiền đại nhân và Triệu gia của Công bộ thượng thư Triệu đại nhân không xa.

Nhi tử của Triệu đại nhân chính là Triệu Uyên, từ trước đến nay Triệu Uyên vẫn luôn vui đùa cùng Tân Minh Tuyên, Tần thị với mẫu thân của Triệu Uyên lại là khuê mật, quan hệ hai nhà vẫn luôn tốt đẹp.

Tần thị đặc biệt dẫn hai đứa con đến thăm hỏi Triệu phủ, Chu thị thấy nàng đến thì cười đến mặt mày nở hoa, bế Tân Hà thơm vài cái. Nàng thích nữ nhi nhất nhưng lại liên tiếp sinh được hai nhi tử.

Triệu Uyên đang ngồi trong phòng chơi xếp gỗ với đệ đệ, nghe hai huynh muội Tân Minh Tuyên đến đây bèn dặn dò đại nha đầu đứng bên hầu hạ Nhị thiếu gia cho tốt. Còn hắn thì đi đến chính phòng của mẫu thân.

Vừa vào cửa đã thấy Tiểu cô nương vô cùng nhu thuận ngồi trong lòng mẫu thân. Hắn đi lên mấy bước, nhấc người dậy. Hà muội muội vừa thơm lại vừa mềm, quả nhiên không giống với ôm đệ đệ.

Chu thị cười mắng: “Cái đứa bé này, không chững chạc chút nào. Ngươi nhìn Tuyên nhi…. Nói chuyện, uống trà đều giống người lớn, quả nhiên đậu cử nhân rồi đúng là khác biệt.

Tần thị cũng cười: “Nam hài hoạt bát một chút mới tốt. Hơn nữa, Tuyên nhi vẫn còn nhỏ tuổi lắm.”

Tân Minh Tuyên cũng cười theo, nhìn Triệu Uyên một cái, lộ rõ vẻ thị uy: Ở nhà các ngươi nên không được phát tác….cứ để tên tiểu tử nhà ngươi ôm muội muội ta một chút.

Tân Hà cũng có chút xấu hổ, mặc dù trông nàng nhỏ tuổi, như thực ra bên trong cũng không phải là mới lên sáu, bị người khác bế qua bế lại như vậy, cũng chẳng chuyện gì vẻ vang.

Được một lúc thì nàng giãy dụa đòi xuống, Triệu Uyên lại nghĩ nàng không thân thuộc với mình bèn nhỏ giọng dỗ dành: “Mẫu thân mới làm bánh muối tiêu, ăn ngon lắm đấy.” Nói xong thì để cho nha đầu đứng bên cạnh xuống thiện phòng lấy một ít qua đây.

Chu thị liếc nhìn Đại nhi tử một cái rồi quay sang nói với Tần thị: “Uyên nhi thích Hà nhi thật.”

Tần thị ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái rồi cũng cười nói: “Chẳng trách chúng nó ở chung lại hoà hợp như vậy.”

Đến mùng sáu đầu năm, Tân Ngọc Trân bế Tích nhi mới hai tháng trở về. Mặc dù nàng sinh được nữ nhi, nhưng vì quan hệ nhà mẹ đẻ nên cả nhà vẫn đều sủng nàng.

Tân lão thái thái thấy nữ nhi mà mình tâm tâm niệm niệm đã trở về thì vui mừng khôn xiết, giữa trưa đã bày yến tiệc ở ‘Niệm Từ uyển’, mời cả người của Đại phòng và Nhị phòng cùng đến dùng bữa.

Tân Hà cũng không có chút hảo cảm nào với cô cô của mình, kiếp trước khi Tân gia gặp nạn, nàng ta còn không lộ mặt đến một lần. Phụ thân đến phủ cầu cạnh còn bị từ chối.

Trước khi Tân Ngọc Trân đến Tân phủ, cũng loáng thoáng nghe được chuyện xảy ra trong phủ năm trước, nàng ta vô cùng bất mãn với hành độ giúp đỡ thiên vị Cố Vọng Thư của Đại tẩu và chất nữ.

Vì để an ủi mẫu thân, nàng ta ở Tân gia khoảng mười ngày, trước lễ Nguyên Tiêu thì bị người nhà trượng phu đón về.

Qua Nguyên Tiêu, cúng tổ tông xong thì cũng hết Tết.

Gió mát tháng hai thổi qua đại viện Tân phủ, hoa xuân trong viện của Tần thị cũng đã nở rồi, mấy đoá hoa vàng đung đưa toả hương thơm ngát. Nàng dựa vào tháp rất, không có tinh thần.

Nhũ mẫu Hứa thị gọi mấy tiểu nha đầu ra quét sân, thấy Tân Minh Tuyên đi vào vội vàng hành lễ: “Bái kiến Đại thiếu gia.”

Tân Minh Tuyên phất tay, đi vào chính phòng, có tiểu nha đầu đã vén rèm lên để hắn đi vào.

“Mẫu thân.”

“Là Tuyên nhi đó à…. Mau qua đây ngồi.” Tần thị đương buồn ngủ, thấy nhi tử đến thì vẫy tay gọi hắn đến gần.

Tân Minh Tuyên ngồi bên cạnh Tần thị, nói chuyện với nàng: “Qua hai ngày nữa, nhi tử sẽ tham gia thi, tổng cộng ba vòng, đến khi đó cũng không thể đến thỉnh an người nữa.”

Tần thị sửng sốt, gần đây vẫn luôn rầu rĩ, không được vui vẻ, thành ra lại quên mất chuyện quan trọng này. Nàng xuống khỏi tháp, cầm lấy ngân phiếu một nghìn lượng đưa cho Tân Minh Tuyên.

“Ta cũng không biết con cần gì, tóm lại con cứ cầm số ngân lượng này đi, cần gì thì mua đó.”

Tân Minh Tuyên lắc đầu nói: “Số bạc lần trước mẫu thân cho con vẫn còn nhiều, không cần phải…..”

“Đứa bé ngốc này, mặc dù ta không thường xuất môn, nhưng cũng biết mọi chuyện đều cần đến tiền bạc. Con cứ dùng đi, không đủ lại nói với mẫu thân.”

Những lời Tần thị nói rất chân thật, trong lòng Tân Minh Tuyên trở nên ấm áp, bèn nhận lấy.

Mẫu tử hai người ngồi nói chuyện một lúc rồi Tân Minh Tuyên mới rời đi.

Thi hội xưng là “Xuân Vi”, tổng cộng có ba vòng, chín ngày. Bắt đầu từ mùng chín tháng hai và kết thúc ngày mười lăm, ba ngày làm một vòng. Cuộc thi lần này do lễ bộ chủ trì, được điểm được sắp xếp ở trường thi của Lễ bộ.

Tân Đức Trạch cũng xuất thân là tiến sĩ, đã đều quen thuộc với thi hội, một đêm trước khi lên đường hắn đã cẩn thận dặn dò nhi tử mấy chuyện cần chú ý.

Từ sau khi đón năm mới, trên dưới Tân gia đều quan tâm đ ến lần thi hội này của Tân Minh Tuyên, mỗi ngày toàn bộ Tân phủ đều im ắng, sợ làm ảnh hưởng chuyện học hành của Đại thiếu gia.

Mùng chín tháng hai, vừa đến giờ mão, trời còn chưa sáng Tân Minh Tuyên đã rời giường, chỉnh trang ngay ngắn sau đó đi đến ‘Từ Niệm uyển’.

Tân lão thái thái cố ý mở cửa từ đường, để vị Trưởng tôn này vào bái lạy. Mong cho tổ tiên phù hộ, thi đậu cao trung tiến sĩ.

Mọi người của Đại phòng, Nhị phòng đều tề tựu đông đủ, Tân Minh Dương được Phẩm Nhi bế, Tân Hà được Tần thị cầm tay, đến cả bé mập Tân Minh Duy cũng bị Lý thị ôm đến bích ảnh, đến tiễn Tân Minh Tuyên.

Tân Đức Trạch trông nhi tử lên xe ngựa, lo lắng vô cùng, chỉ sợ hắn không đậu cao trung.

“Đại ca, Tuyên nhi mới mười bốn tuổi, là thí sinh nhỏ tuổi nhất trong kỳ thi lần này. Cho dù không trúng, cũng không sao cả, coi như có thêm kinh nghiệm là tốt rồi.” Tân Đức Dục khuyên Đại ca: “Mười ba tuổi Tuyên nhi đã đậu cử nhân, cho dù là xếp cuối, nhưng nó cũng xem như là nhân tài so với bạn đồng trang lứa….trong lứa thiếu niên có mấy ai được cử nhân?”

Tân Đức Trạch thở dài, nói: “Đành vậy, đành phải xem vào may mắn của nó thôi.”

Trường thi của Lễ bộ vừa được tu bổ, vô cùng khí thế, thêm ba cửa vào. Tân Minh Tuyên vừa bước vào đã nhìn trên cửa vào màu đỏ đầu tiên có một biển tên, bên trên viết hai chữ đen tuyền ---- trường thi. Hai bên cũng có treo đèn giấy đỏ.

Hắn cùng chúng thí sinh cùng bước vào, đi qua ba cổng mới xem như tiến vào trường thi.

Mỗi người đều có phòng riêng, dài khoảng năm thước, rộng bốn thước, cao tám thước. Bên trên có một cửa sổ nhỏ tiện cho hô hấp và phát bài. Bên trong có phản gỗ có thể dùng để làm bàn học hoặc giường. Đợi sau khi đề bài được phát, cửa phòng đã bị người từ ngoài đóng lại.

Các phần của bài thi cũng giống với thi hương, có Tứ thi, thơ ngũ ngôn bát vận, Ngũ kinh và vấn đáp. Đề thi là do Lễ bộ Thượng thư và những quan chủ khảo khác cùng nhau đề ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play