Cố Vọng Thư không nói gì, xoay người đi đến hoa viên.
Triệu Uyên và Tân Minh Tuyên đang đứng một bên nói chuyện, bỗng thấy hai người đi, vội vã đi theo.
Tân Hà vốn chỉ muốn ngủ, lúc này lại được người bế, cũng không tự mình đi đường, lại càng buồn ngủ. Cánh tay nhỏ của nàng ôm lấy cổ Cố Vọng Thư, đầu gối lên vai hắn, nặng nề tiến vào giấc ngủ.
Đứa bé này….. vậy mà cũng ngủ cho được.
Cố Vọng Thư lắc đầu, cánh tay vòng ra phía sau lưng nàng.
“Cảm giác, Tứ thúc ngươi rất đỗi cưng chiều Hà muội muội……” Triệu Uyên nhỏ giọng nói chuyện với bạn tốt.
“Đúng vậy.” Tân Minh Tuyên nhìn dáng vẻ say giấc của muội muội, cười nói: “Hà nhi cũng đối xử rất tốt với Tứ thúc.”
Trời trong vắt, nắng ngày đông dịu dàng rơi xuống, vừa sáng ngời lại ấm áp.
Đến khi Tân Hà tỉnh lại thì đã quá trưa. Chuyện đi xem hoa mai này cũng chết yểu. Nàng nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà xa lạ, đương lúc ngẩn người thì Vân Linh đi đến.
“Tiểu thư, người tỉnh rồi à?”
“Đây là đây vậy?” Tân Hà xoay người, đối diện với nàng rồi hỏi.
“Là phòng của Tứ gia, ngài thấy người ngủ say bèn trực tiếp bế người về, cũng không đi ngắm hoa mai. Vốn dĩ Đại thiếu gia và Triệu thiếu gia cũng qua theo, nhưng người mãi mà không tỉnh, đến giờ cơm thì bọn họ cũng rời đi.”
Vân Linh vừa nói vừa hầu nàng rời giường, dấp ướt khăn lau mặt cho nàng.
“Tú thúc đâu?” Sau khi Tân Hà rời giường, đi đến gian đông.
“Tứ gia đang ở thư phòng luyện chữ.”
Tân Hà đi đến, đứng ở cửa quan sát. Mẫu thân bài trí thư phòng cho Tứ thúc quả thực tao nhã, đối diện cửa sổ bày một trường án(*), bên trên đặt bút mực giấy nghiên. Trên tường treo mấy bức mặc bảo(*), nhìn là biết vô cùng xa xỉ. Bên cạnh là giá sách gỗ hồng, trên đỉnh đặt mấy chậu hải đường bốn mùa, gió nhẹ thổi qua, hương thơm thoang thoảng.
(*) Trường án: bàn dài
(*) Mặc bảo: tranh thư pháp quý
Cố Vọng Thư đương ngồi ở trường án viết chữ, nàng lờ mờ thấy được, giống như: Tương tương bổn vô chủng, nam tử đương tự cường(*). Chữ viết rất đẹp, như rồng bay phượng múa.
(*) Tương tương bổn vô chủng, nam tử đương tự cường: xuất phát từ bài “Thần Đồng Thi” của Uông Thù.
Kiếp trước, thi thư của nàng đều do tự tay Tần thị dạy bảo, cho nên mấy thứ này cơ bản nàng đều hiểu, trong lòng âm thầm thổn thức. Quả nhiên, người làm thủ phụ trong tương lai, đúng là không giống với người thường, mới thời niên thiếu đã có chí hương như thế, đúng là không thể trêu nhọc nha.
“Qua đây.” Thiếu niên nhân ra nàng đã tới, ngừng bút nhìn nàng.
“Tứ thúc….. ta đói rồi.” Giọng nói của Tiểu cô nương vô cùng mềm mại, giống như đang làm nũng.
“Hổ Tử, cho người bày cơm.” Cố Vọng Thư vỗ vỗ đầu nàng: “Đúng là có thể ăn cũng có thể ngủ.”
Tân Hà cười lấy lòng: “Tứ thúc đây là đang ghét bỏ vì ta béo sao?”
Cố Vọng Thư ho khan một tiếng, cúi đầu đáng giá Tiểu cô nương chỉ đứng đến yeo hắn, khuôn mặt mập mạp, trắng nõn, mịn màng, đúng là không thể coi là gầy.
“Ngươi….. cũng không coi là béo.”
Biểu tình của Tân Hà lập tức suy sụp, Tứ thúc đúng là ăn ngay nói thẳng, sao không vứt luôn chữ “không” kia đi.
Cơm canh bày lên, vẫn là bốn món một canh bình thường.
Tân Hà cúi đầu ăn thức ăn mà Tứ thúc không ngừng gắp qua, trong lòng lưỡng lự, không phải bảo ta mập sao, vẫn còn cho ta ăn.
“Hà nhi, có lẽ gần đây ta sẽ đi.” Thiếu niên nhìn Tiểu cô nương ăn uống vui vẻ, thấp giọng nói.
“Đừng đi, có được không?”
Đôi mắt to tròn của Tiểu cô nương nhìn hắn, trong mắt tràn ngập chờ mong.
“…….Phải đi.”
Tân Hà cúi đầu suy nghĩ một lúc: “Tứ thúc, lúc người đi, nhất định phải nói với ta.”
Cố Vọng Thư “ừ” một tiếng, gắp miếng cá đã gỡ xương vào chiếc đĩa trước mặt nàng.
Sau khi ăn uống no đủ, Tân Hà nâng chiếc bụng tròn vo rời khỏi ‘Thanh Đình cư’, trên đường nàng còn nấc mấy cái, Vân Linh đi sau che miệng cười không ngừng.
“Tiểu thư, sao người lại ăn nhiều vậy? Có phải là cơm của Tứ gia ngon hơn cơm ở ‘Liên uyển’ chúng ta không?”
Mãi lúc sau, Tân Hà mới mở miệng: “Chẳng nhẽ ngươi không nhìn ra, Tứ thúc một mực ép ta ăn sao?”
Vân Linh ngẩn ra, cười lớn: “Vậy là, Tứ gia đối tốt với tiểu thư.”
Sau khi chủ tớ hai người đến ‘Liên Uyển’, Tân Hà gọi Vân Đoá đến, dặn dò: “Ngươi đến khố phòng của chúng ta xem thử xem, tiền mặt còn bao nhiêu? Đem tất cả qua đây.”
Vân Đoá sửng sốt, gật đầu rồi ra ngoài. Trong chốc lát, nàng đã cầm một chiếc hộp gỗ màu đỏ đi vào.
“Tiểu thư, đây là toàn bộ tiền tích cóp của chúng ta.”
Tân Hà nhận lấy, đếm đếm, có mấy tờ ngân phiếu và một chút bạc vụn. Bạc hàng tháng nàng nhận được là ba mươi lượng, thêm năm mới và sinh thần của nàng, quà mà tổ mẫu, mẫu thân, Nhị thúc, còn có ngoại tổ mẫu. Cũng khoảng hơn ba nghìn lượng.
Nàng nhíu mày nói: “Ngươi đi khố phòng chọn mấy loại trang sức mà ta ít dùng, ngày mai ra ngoài một chuyến, bán đi.”
“Tiểu thư, có chuyện gì vậy?” Vân Đoá giật mình hỏi, sao tự nhiên lại dùng nhiều tiền vậy. Nếu thực sự cần cái gì, đi tìm Đại phu nhân xuất ngân lượng là được, sao còn muốn âm thầm ra ngoài bán trang sức.
Tân Hà lắc đầu nói: “Không có chuyện gì, ngươi đừng lo lắng.”
Vân Đoá thấy nàng không muốn nói chuyện, cúi đầu đồng ý rồi lui ra ngoài.
Ban đêm, Tân Hà nằm mơ, mơ thấy tổ mẫu bỗng nhiên qua đời. Nàng giật mình tỉnh giấc.
“Vân Linh, Vân Đoá……” Nàng hướng ra ngoài mà hô.
Đêm nay là Vân Linh gác đêm, Tân Hà mất hồn mất vía, nước mắt chảy ròng ròng. Cho dù Tổ mẫu có đối xử không tốt với Tứ thúc, không vừa lòng mẫu thân, nhưng cả kiếp trước lẫn kiếp này đều đối xử rất tốt với nàng.
“Tiểu thư, làm sao vậy?” Vân Ling nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của nàng, sợ tới mức chỉ mặc áo trong rồi chạy qua.
Tân Hà xuống khỏi giường La Hán lập tức nhào vào lòng nàng: “Ta mơ thấy, mơ thấy…… Tổ mẫu đột nhiên chết.”
“Không có đâu, tiểu thư, mơ đều ngược lại mà.” Vân Linh đau lòng ôm chặt Tiểu cô nương trong lồng ngực, nhỏ giọng dỗ nàng: “Nếu người thực sự lo lắng, vậy ngày mai chúng ta đi ‘Niệm Từ Uyển’ xem xem.”
Tân Hà đồng ý, nước mắt càng rơi không ngừng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT