Ánh dương chiếu qua song cửa, chiêu lên người Tân Hà, tạo thành một vòng sáng mờ nhạt trên trán. Nàng ghé vào bàn vẽ phỏng lại đồ vật, Lâm sư phụ ngồi một bên chỉ điểm.
Thời gian trôi quá chậm, nàng lại không tập trung, mãi sau mới thoát ra khỏi ‘Phương Phỉ Các’, Tân Hà bần thần đi về phía học đường.
Trong lòng nàng vẫn đắn đo chuyện ban sáng nên muốn đi gặp Tân Minh Tuyên. Kiếp trước, Nhị thẩm cũng đâu có đưa chất nữ gì đó đến giới thiệu với ca ca, việc ngoài ý muốn này đúng là khiến người khác lo lắng. Nàng muốn đến thăm dò suy nghĩ của Tân Minh Tuyên một chút, nếu không muốn cưới Lý Nghiên thì không cưới là tốt nhất. Nhị thẩm dã tâm bừng bừng, không dễ đối phó chút nào.
Vân Đoá đi đằng sau, cẩn thận phỏng đoán suy nghĩ của nàng, nói: “Tiểu thư, bây giờ đã đến bữa trưa, chi bằng chúng ta về Liên Uyển trước?”
“Không, ta muốn gặp ca ca, đến học đường rồi ăn cùng ca ca…. hắn nhất định sẽ rất vui. Đúng, chắc chắn sẽ rất vui.”
Tiểu cô nương đi trên đường hùng dũng oai vệ, hiên ngang khí phách, trông vô cùng khí thế, linh đang bạc trên búi tóc cũng lắc lư kêu tiếng leng keng thanh thuý.
Vân Đoá cười ha hả, dáng vẻ tiểu thư bây giờ giống như con mèo nhỏ đi kiếm ăn vậy, rõ ràng trong lòng đang lo lắng nhưng lại có tỏ vẻ hợp tình hợp lý.
Tân Hà liếc mắt xem thường, nàng biết lý do của mình hơi gượng ép…. Nhưng cũng đâu cần phải cười to như vậy.
Lại còn cười lộ liễu như vậy, tự chế nhạo chủ nhân của mình, như thế mà cũng được à?
Học đường trong tộc ở phía đông nam Tân phủ, là kiến trúc tứ hợp viện hai lối khí phái, viện trước là nơi tiên sinh dạy học, viện sau là nơi ở của bọn hắn. Bốn phía trồng toàn trúc, lá hẹp tản ra, ngạo nghễ đứng thẳng, rất có khí phách.
Học đường là do Tân Đức Trạch đặc biệt dựng lên vì hài tử, đệ tử không nhiều, ngoài trừ Tân Minh Tuyên và Triệu Uyên, còn có hai đệ tử trong tộc do tiên sinh đưa đến, hiện tại có thêm Cố Vọng Thư, cũng coi như náo nhiệt hơn chút.
Khi Tân Hà đến bọn họ còn chưa tan học, nàng cũng không dám tuỳ tiện đi vào nên đành đứng ở rừng trúc sân ngoài đợi.
Khoảng nửa canh giờ sau, ở cửa xuất hiện ba người, vừa ra đã bị đám sai vặt, tôi tớ vây quanh, nói nói cười cười.
Mặc dù Cố Vọng Thư gầy nhưng vóc dáng lại cao, đứng một chỗ với Tân Minh Tuyên, Cố Vọng Thư còn cao hơn hắn một cái đầu. Hắn mặc một bộ trực chuế gấm trắng thêu trăng khuyết, bên hông đeo một khối ngọc bội, không biết làm từ chất liệu gì nhưng mặt trời vừa chiếu đến đã hiện lên thuỷ văn dập dờn. Hắn chắp tay sau lưng, vẻ mặt nhàn nhạt, dung nhan tú trí vô song.
Triệu Uyên tuổi nhỏ hơn, nói cũng nhiều hơn, phần lớn đều là hắn với Tân Minh Tuyên nói chuyện. Nếu có chuyện gì thú vị thì Cố Vọng Thư cũng góp một hai câu.
Tân Hà đứng nhìn một hồi, thấy tổ hợp ba người này hơi quái dị, nhưng dị ở đâu thì nàng không biết.
Gió nhẹ thoáng qua, bóng trúc che phủ. Cố Vọng Thư tai thính mắt tinh, liếc mắt một cái đã nhìn thấy tiểu cô nương đang đứng ngẩn người ở rừng trúc. Nàng búi song bình kế, ở giữa đeo hoa lụa đỏ, còn có linh đang bạc nữa. Trông vô cùng đáng yêu.
Hắn đi nhanh hai ba bước, tới trước mặt nàng, hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?” Giọng nói rất nhỏ nhẹ, giống như sợ doạ nàng vậy.
Tân Minh Tuyên và Triệu Uyên thấy nàng thì cũng bước nhanh đến.
Tân Hà hơi hoảng, không ngờ lại bị Cố Vọng Thư phát hiện, nhất thời không biết nói gì.
Vân Đoá thấy tiểu thư ngắc ngứ không nói tiếng nào thì vội vàng hành lễ: “Bẩm Tứ gia, tiểu thư muốn gặp Đại thiếu gia nên mới đến đây.”
Vừa dứt lời, Tân Minh Tuyên đã bước ra, cúi người bế Tân Hà lên: “Hà nhi ngoan quá, ca ca cũng muốn gặp muội.”
Cơ thể Tân Hà đột nhiên nhẹ bẫng, nàng sợ hãi ôm chặt cổ thiếu niên.
Nàng vừa lơ đãng quay đầu đã thấy Cố Vọng Thư hơi nhếch môi, vẻ mặt còn lạnh nhạt hơn lúc nãy, trong lòng không hiểu lắm, theo bản năng vươn tay ra.
Cố Vọng Thư thấy nàng vươn đôi tay nhỏ về phía mình thì hơi ngạc nhiên, cuối cùng cũng hiểu, lập tức đón nàng từ trong ngực Tân Minh Tuyên.
“Tứ thúc….” Nàng gọi một tiếng, âm thanh mềm mại vô cùng.
Thiếu niên đáp một tiếng, vòng tay ra đỡ sau lưng nàng, sợ nàng trong lúc nói chuyện với mình vặn vẹo lại ngã mất.
Chờ đến khi Tân Minh Tuyên phản ứng lại, hắn nở nụ cười bất đắc dĩ: “Không phải nói đến gặp ta sao? Nháy mắt đã đổi sang Tứ thúc?”
Mặt Tân Hà bừng đỏ: “Muội muốn gặp ca, cũng muốn gặp Tứ thúc.”
Cố Vọng Thư nghe hai người họ đấu võ mồm thì không nói chuyện, nhưng khoé miệng lại hơi nhếch lên.
Triệu Uyên đi sau cũng thấy rất thú vị, mở miệng nói: “Tứ thúc, nàng ấy thật đáng yêu, cho ta ôm một chút đi.” Hắn xưng hô theo bối phận của Tân Minh Tuyên, không thấy có gì sai cả.
Mặt Tân Hà tối sầm, vừa nghe đã quay đầu nhìn, người này vẻ mặt xán lạn, cười tươi rói.
“Ta nói ngươi Triệu đại này, nếu mà muốn ôm thì về mà ôm muội muội ngươi đi… Muội muội ta không phải ai muốn ôm cũng được đâu.” Cố Vọng Thư còn chưa nói, Tân Minh Tuyên đã từ chối.
“Ngươi, cái người này….”
“Cái người này cái gì, gọi huynh trưởng.”
“……”
Cố Vọng Thư không thèm để ý hai người hắn, ôm tiểu cô nương đi đến ‘Mặc Trúc Hiên’, bây giờ đúng bữa cơm, phải mau chóng ăn sau đó còn chạy về học đường, chiều nay tiên sinh còn giảng về chế nghệ. (*)
*Chế nghệ: kĩ thuật sản xuất.
“Tứ thúc, thương tích của người như nào rồi?” Nàng thấp giọng nói.
“Bắt đầu khép lại rồi.” Hắn ngừng một chút lại nói thêm: “Cám ơn tiểu nha đầu ngươi tặng thuốc bổ cho ta, uống tốt lắm.”
Tân Hà cười híp mắt: “Nếu như Tứ thúc thích, sau này mỗi ngày ta đều tặng cho người.”
Cố Vọng Thư nhìn nàng cười híp mí, đôi má phúng phính, trong lòng mềm nhũn một mảnh, đứa nhỏ này….
Tôn bà bà vừa thấy nắng lên đỉnh đầu đã dặn dò nha hoàn bà tử bưng đồ ăn lên, bình thường giờ này thiếu gia đã trở về dùng bữa. Hơn nữa bây giờ cùng ăn với thiếu gia còn có Tứ gia và Triệu Đại thiếu gia nên càng không thể chậm trễ.
Quả nhiên, trong thời gian một chén trà nhỏ, mấy vị gia kia cùng tôi tớ đã về đến ‘Mặc Trúc Hiên’,…hơn nữa còn đưa cả Đại tiểu thư tới.
Tân Hà đói mà bụng sôi lên, nhìn thấy một bàn toàn mỹ vị thì không nhịn được.
Vân Đoá nhìn thấy dáng vẻ của tiểu thư nhà mình thì mắt phải không tự chủ giật giật vài cái. Thấy Cố Vọng Thư đặt nàng ngồi uống ghế bành, Vân Đoá liền bước tới, chuẩn bị hầu nàng ăn cơm.
Trúc Thanh, Trúc Âm cũng bước đến cạnh Tân Minh Tuyên, vừa nhìn là biết thói quen hầu hạ.
Triệu Uyên đến Tân gia học, mặc dù không đưa nha hoàn theo nhưng bên cạnh vẫn có sai vặt.
Chỉ có Cố Vọng Thư một mình ngồi đó. Cũng vì điều kiện lúc trước không cho phép, bây giờ cũng luyện thành thói quen rồi, vừa vào cửa hắn đã cho Hổ Tử lui xuống ăn cơm, không cần ai hầu hạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT