Sắc trời dần ảm đạm, phỏng chừng đã vào cuối chiều. Cả “Từ Niệm Uyển” im ắng lạ thường, trong không gian văng vẳng tiếng gõ mõ.
Lão nhân quỳ trên bồ đoàn trong Phật đường nghe thấy tiếng bước chân cũng không ngoảnh lại: “Đi chính đường chờ đi.” Sau đó bà tiếp tục cúi đầu đọc kinh.
Tân Đức Trạch vừa bước tới cửa đã đứng lại, hắn vốn muốn ngồi trong tiểu Phật đường của bà để nói chuyện, nghe vậy cũng chỉ đành xoay người đến chính đường.
Một lúc sau, Trương ma ma đỡ lão thái thái chậm rãi tiến vào, bà ngồi vững trên ghế bành rồi nói: “Đến đây có việc gì?”
Tân Đức Trạch nghẹn giọng nói: “Việc vừa phát sinh trong phủ con đã nghe rồi.”
“Vậy à, vậy ngươi định xử lý thế nào?”
“Nhi tử không dám tự làm chủ nên muốn đến đây thương lượng với mẫu thân.”
Tân lão thái thái nghe hắn nói vậy, sắc mặt mới hoà hoãn đôi chút, bà quay đầu phân phó Tú Mai: “Châm trà cho Đại lão gia.”
Lão thái thái nhìn sắc mặt nhi tử, chậm rãi nói: “Ta cũng đoán ra được con đến đây vì việc gì, thấy Cố Vọng Thư đáng thương nên muốn xin nhân tình cho hắn sao?”
Tân Đức Trạch luống cuống, bị mẫu thân nói trúng tim đen, hắn không biết nên nói gì, nhưng không nói cũng không được.
“….Phụ thân trước lúc lâm trung đã dặn con phải chăm sóc Cố Vọng Thư…..” Hắn đắn đo nói.
Tân lão thái thái cau mày: “……”
“Mấy năm nay con vẫn luôn đứng về phía mẫu thân….Không thăm không hỏi Vọng Thư.”
“Nhưng mà, việc hôm nay mẫu thân làm quả thực không nên. Hắn chỉ hơn Minh Tuyên một tuổi, vẫn còn là một hài tử, nhỡ như hôm nay xảy ra chuyện….”
“Trăm năm sau, con làm sao còn mặt mũi đi gặp phụ thân đây….”
Tân Đức Trạch xuất thân là quan văn, luận về đàm phán vua trên dân dưới cũng không phải đối thủ của hắn. Hắn am hiểu nhất là nói thẳng.
“…..Ngươi, ngươi……” Tân lão thái thái đứng dậy, tức run người: “Ngươi đến đây để chỉ trích ta sao?”
“Nhi tử không dám.” Tân Đức Trạch quỳ sụp xuống.
Trương ma ma nhìn mẫu tử hai người rồi khoát tay với đám bà tử nha hoàn trong phòng rồi lui ra ngoài cùng bọn họ.
“Mẫu thân, đương kim thánh thượng lấy hiếu trị thiên hạ…nếu có một ngôn qua viết một quyển ‘Bất hiếu chi danh’, con đường làm quan của nhi tử cũng sẽ sụp đổ….”
“Phụ thân trước khi mất, trong triều cũng đóng góp rất nhiều công tích….”
“Hơn nữa, Tân gia là thế gia trăm năm, không thể suy tàn trong tay nhi tử được.”
Hắn con chưa nói xong đã bị Tân lão thái thái ngắt lời: “……Không cần nhiều lời, ta biết ý đồ của ngươi rồi.”
“Ngươi….trưởng thành thật rồi.” Bà ngây người nhìn đứa con ưu tú mà mình sinh ra: “Dáng vẻ bày mưu tính kết rất giống phụ thân ngươi.”
Tân Đức Trạch mím môi, dập đầu.
Tân lão thái thái trầm mặc hồi lâu, lạnh lùng nói: “Về sau…. ‘Từ Niệm Uyển’ chỗ này của ta ngươi cũng đừng đến nữa.”
“Ta cũng có thể chuyên tâm tụng kinh niệm Phật.”
“Mẫu thân à?”
Tân Đức Trạch ngẩng đầu, sao hắn có thể không biết mẫu thân đang phản kháng, bà vẫn luôn tỏ ra kiên cường, sao có thể chịu bị bức bách…. Khoé môi hắn nhếch lên, trớ trêu thay, nếu hắn không giúp Cố Vọng Thư thì thẹn với phụ thân, nhưng nếu giúp Cố Vọng Thư lại thẹn với mẫu thân.
“Người đâu, tiễn Đại lão gia đi.” Tân lão thái thái hạ lệnh đuổi khách.
Trương ma ma từ trong sân đi vào, mời Tân Đức Trạch ra ngoài.
Tân lão thái thái nhìn bóng dáng nhi tử dần khuất, nước mắt trào ra. Muốn bà tha thứ cho Tân Thuỵ (phụ thân của Tân Đức Trạch), chấp nhận Cố Vọng Thư, thực sự đơn giản vậy sao?!
Bà nhắm chặt mắt, nhớ lại hoàng hôn ngày Tân Thuỵ mất, ông nhìn bà, đáy mắt chan chứa khẩn cầu, áy náy và còn cả hy vọng nữa.
Ông dường như muốn bà đi qua đó …. Khi ấy Tân Thuỵ đã suy yếu, nói không nên lời.
Nhưng cuối cùng bà vẫn không đi qua đó.
Bà nhìn ông ngừng thở….chết không nhắm mắt.
Tân lão thái thái xiết chặt khăn lụa trong tay.
Tần thị tự mình làm mấy món đặc biệt, ở “Đức Huệ Uyển” chờ Tân Đức Trạch. Trái ngóng phải trông nhưng mãi không thấy bóng dáng phu quân, cuối cùng nàng chỉ đợi được tên sai vặt bên cạnh hắn chạy đến báo tin.
“Phu nhân, lão gia nói thân thể không khoẻ nên đêm nay sẽ không qua đây.”
Tần thị sửng sốt: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Nô tài cũng không rõ, chỉ thấy từ sau khi rời khỏi viện của lão thái thái thì tâm trạng của lão gia không được tốt. Cũng không cho chúng nô tài theo hầu hạ mà tự mình trở về thư phòng.”
Tần thị mím môi, xoay người nhận “măng tươi hầm chân vịt” cho vào cặp lồng, sau đó giao cho gã sai vặt: “Nói là do ta nấu…. khuyên hắn uống nhiều một chút, sức khoẻ mới là quan trọng nhất.”
Gã sai vặt nhận lấy cặp lồng, hành lễ rồi xoay người rời đi.
Thời tiết cuối thu, trời tối ngày càng nhanh, trăng non vừa mới nhú Tân Hà đã dẫn theo Vân Linh rời khỏi “Từ Niệm Uyển”. Trước khi xuất môn, nàng dặn dò kỹ Vân Đoá trấn thủ ở viện, một khi Tần thị có động tĩnh gì thì nhanh chóng thông báo để nàng kịp thời trở về.
Lúc này bên “Mặc Trúc Hiên” đèn đuốc sáng trưng, Tân Minh Tuyên đã trở về, đang được hai đại nha hoàn hầu hạ dùng bữa. Tôn bà già sớm đã nói cho hắn nghe chuyện Tần thị để Cố Vọng Thư ở đây dưỡng bệnh. Lúc này Cố Vọng Thư vẫn đang say giấc nên hắn cũng không đến làm phiền, chỉ phân phó hạ nhân hầu hạ cẩn thận.
Thực ra hắn khá quen thuộc với vị “Tứ thúc” này. Từ khi tổ phụ còn tại thế, cũng vì hai người trạc tuổi nên tổ phụ cũng thường để hai người bọn hắn cùng nhau chơi đùa. Dù sao cũng đều là nam hài, vài lần quăng quật nhau cũng có.
Nhưng từ sau khi tổ phụ tạ thế…. Hắn chưa từng gặp Tứ thúc, không ngờ rằng, hai người gặp lại vào tình huống như vậy.
“Ca ca….” khi Tân Minh Tuyên đang suy nghĩ đến nhập thần thì Tân Hà dẫn nha hoàn đi đến.
“Hà nhi, sao muội lại ở đây?” Hắn đứng dậy, sải bước đi qua, bế Tân Hà lên. Trong trí nhớ của hắn, nàng đã rất lâu rồi không đến ‘Mặc Trúc Hiên’.
“Muốn gặp ca ca thôi.” Tiểu cô nương đột nhiên bị bế lên cao thì vội vàng ôm cổ hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT