“Tam thiếu, mừng cậu trở về”
Không khí trong căn phòng vui vẻ bao nhiêu, bên ngoài chúng người làm xôn xao, náo nhiệt bấy nhiêu. Tiếng bước chân “lộp cộp, lộp cộp” ngày càng gần, cánh cửa phòng ăn mở ra một chàng thiếu niên chạc hai mươi lăm tuổi mang tướng mạo quý bảo nhân gian, một vẻ đẹp kết hợp giữa cái lạnh lẽo của trời đông và ánh nắng mặt trời của ngày hạ. Người con trai vừa bước vào ấy, chính là đương Tam Thiếu Gia nhà họ Hứa - Hứa Nhật Nam.
Nhật Nam vừa bước vào đã vội đi tới từ phía sau choàng tay ôm lấy Nhị Gia Phu Nhân, giọng bỡn cợt.
- Mẹ, con trai cưng của người về rồi đây.
Phạm Nguyên Lâm Hồng vừa ngẩng đầu, đập vào mắt là thân hình cao ráo của đứa con trai khiến trên dưới Hứa Gia nháo nhào từ sáng đến giờ. Nhận lấy cái ôm từ quý tử, bà vừa tức lại vừa thương, sau cùng mới lên tiếng.
- Còn biết đường về đấy à? Mẹ tưởng con phải ở Tam Á thêm mấy ngày nữa chứ.
Thu về lời trách móc của mẹ, Hứa Nhật Nam không vội đáp lời, nhàn nhã đặt mình xuống ghế, hắn cầm bát vươn tay tự múc một bát canh bổ nhâm nhi. Nhật Nam đương nhiên biết rõ vì sao mẹ mình biết chuyện, để paparazzi chụp được đúng là một sơ suất lớn, bài báo đó đăng lên danh tiếng ảnh hưởng không ít, sợ rằng hiện tại cả một Hứa Gia đều đang chờ hắn trở về để cấu xé. Như một lẽ thường tình, Tam Thiếu Gia chẳng có vẻ gì lo lắng, đặt chiếc bát đã cạn nước xuống bàn, hắn nửa đùa nửa thật cùng Lâm Hồng đối đáp.
- Mẹ biết con ở Tam Á luôn sao? Đừng nói là mẹ nhớ con tới mức cho người đi khắp Trung Quốc tìm đấy nhé.
- Nhật Nam, con có thể nghiêm túc một lần được không? Trước nay con ăn chơi thế nào, mẹ đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng càng ngày càng không biết kiềm chế, để lên báo rầm rộ thế này muốn mẹ tức chết con mới vừa lòng à?
Phạm Nguyên Lâm Hồng vô cùng khổ tâm, thân là một người mẹ, mang nặng đẻ đau, ấy vậy mà bà lại chẳng có quyền định đoạt tính tình những đứa con của mình. Hứa Nhật Nam tuy mang danh Tam Thiếu Gia, nhưng trên thực tế hắn chính là đứa con trai thứ hai dưới gối Nhị Gia Phu Nhân. Ngày Lâm Hồng hạ sinh, bế con trong tay vợ chồng bà kỳ vọng vô cùng. Thế nhưng thay vì theo gương Hứa Tử Mặc học tập để cống hiến cho phồn vinh gia tộc, Hứa Nhật Nam càng lớn lại càng đổ đốn, hắn mỗi ngày chỉ biết ăn chơi đàn đúm, tụ tập ở các sòng bạc ngầm. Thôi thì bài bạc, đây quý tử nhà Nhị Gia còn sẵn tính phong lưu, bê bối dục tình, tin đồn sử dụng chất cấm, thuốc phiện tràn lan khắp nơi báo hại Hứa Gia không biết bao lần phải dùng cả sức lẫn tiền để ém xuống.
- Trước giờ mẹ đều cho qua thì lần này cứ cho qua là được, con tự có dự liệu mà.
- Dự liệu, con định dự liệu đến bao giờ? Cả Thượng Hải đều biết rồi còn tưởng có thể tiếp tục nhởn nhơ à?
Lần này Lâm Hồng thực sự tức giận rồi, các gia tộc thuộc giới thượng lưu có gia tộc nào lại không trọng thể diện. Còn chưa nói Hứa Gia làm trong nghành y, bác sĩ trọng tâm rồi mới tới tầm, Nhật Nam lên báo thế này khác nào bôi tro trét trấu vào mặt gia đình. Còn chưa nói đến vị Châu Tiểu Thư vừa mới về nước kia đúng là khiến người ta nhức đầu càng thêm nhức đầu. Dừng lại một lúc, bà mới tiếp tục câu nói còn dang dở.
- Nhật Nam, đừng quên con là người đã có hôn ước. Trong ngày mai lập tức qua Châu Gia đưa Tam Tiểu Thư nhà đó đi ăn rồi cho con bé lời giải thích thoả đáng. Đừng để chuyện tới tai bác con.
Vừa nghe tới Châu Tam Tiểu Thư, Nhật Nam lập tức thu lại nét cười ngả ngớn, gương mặt cũng trở nên vô cùng khó xử. Nhưng đó cũng chỉ là biểu cảm thoáng qua, hắn vừa định lên tiếng thì cánh cửa phòng ăn lại lần nữa được mở ra, hôm nay Hứa Gia thật là náo nhiệt. Lão quản gia bước vào, vội vàng như vừa gặp ma, bà tiến tới chỗ Phạm Nguyên Lâm Hồng thì thầm vào tai âm lượng vừa phải chỉ đủ để chủ tớ bọn họ nghe thấy.
- Phu Nhân, Gia Chủ đã đến đây rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT