Bà Lan khó chịu, bà nhớ là mình không hề gửi thiệp mời cho hai mẹ con nhà bà ta, tại sao bà ta lại có thể xuất hiện ở nơi này.
Tiệc đính hôn của con trai bà được kiểm soát một cách nghiêm ngặt, không có thiệp mời hoặc không có người dẫn vào thì không thể qua cửa.
Hay là có kẻ nào nội ứng bên trong tiếp tay cho bà ta vào cửa.
Không thể nào. Bà Lan cau mày suy nghĩ.
Thái độ gần đây của nhà họ Trần và bản thân Trần Đình Phong cũng ngầm đưa ra ám hiệu cho người khác là có mâu thuẫn đối với nhà bộ trưởng Bùi.
Mọi người ở trong cái giới này đầu óc của ai mà chẳng có sạn, sành sỏi nhất là nghe ngóng tiếng gió thay đổi. Người nào ngu ngốc lại sẵn sàng bao che cho bà Lan và con gái vào đây.
Thậm chí ông chồng bà ta dạo này còn sứt đầu mẻ trán để lo lắng cho sự nghiệp sắp tới của mình cũng không đi cùng. Đằng sau bà ta là một người đàn ông lạ mặt.
Nói chung thì bà Lan cũng không quan tâm, bà chỉ muốn mấy người này cút ra khỏi đây ngay lập tức. Nếu dám giở trò xằng bậy phá hoại lễ đính hôn của con bà thì bà sẽ cào mặt bà ta ngay lập tức.
Bà Lan lạnh giọng quát.
“Nơi này không chào đón người nhà bà. Mau chóng tự giác rời khỏi nếu không tôi sẽ cho người đến lôi các người ra bên ngoài. Đến lúc đấy thanh danh mà bà coi như mạng sống bị hủy hoại thì đừng có trách.”
Trong lòng bà Quyên tức tối. Bà ta biết là hôm nay đến đây tương đương với chuyện sẽ xé rách mặt với bà Lan. Nhưng bà ta cũng chẳng màng quan tâm đến nữa.
Dạo này bà ta sống không hề tốt.
Đi ra ngoài thì người khác chỉ cần nhìn thấy bóng bà ta không phải tránh nhanh như tránh tà thì cũng chính là nói bóng nói gió đâm chọc.
Về nhà thì chồng còn thậm chí không muốn nhìn mặt bà ta, ông ta còn thẳng thừng tuyên bố là nếu nhiệm kỳ sau ông ta bị bãi nhiệm thì sẽ đón con hồ ly tinh và thằng con hoang kia về nhà.
Bề ngoài vì giữ gìn hình ảnh gia đình tốt đẹp để tạo dựng niềm tin chính trị, gia đình ông bộ trưởng vốn là một gia đình kiểu mẫu. Từ trước đến nay bà ta vẫn tự hào vì chồng là quan chức cao cấp, con gái duy nhất là tiểu thư danh giá.
Thế nhưng những thứ mà bà ta bảo vệ sắp bị hủy hoại hết dưới tay của hai con đàn bà đáng chết này.
Dựa vào cái gì chứ?
Dựa vào đâu mà bà ta bị xa lánh thì con đàn bà này lại đường hoàng đứng bên cạnh người đàn ông mà bà ta yêu suốt bao năm.
Đến bây giờ bà ta còn bắt con trai mình cười một con hồ ly tinh không cha. Bà ta muốn cướp mất nốt cả mối hôn nhân tốt đẹp mà bà ta sắp đặt cho con gái mình.
Bà ta tuyệt đối sẽ không để cho con đàn bà ngu ngốc này toại nguyện.
Bà Quyên xốc lại tinh thần, che miệng cười khẽ.
“Chị Lan đừng nóng. Nghe em nói nốt đã. Khéo nghe xong chuyện thì lại chẳng vội cảm ơn em không chừng.”
Bộ dạng mèo khóc chuột của bà ta chắc chắn là âm mưu thâm độc gì đó, tuyệt đối không có gì tốt đẹp.
“Tôi không muốn biết, cũng không cần biết. Bà không cút thì để tôi gọi bảo an.”
Như không quan tâm đến sự tức giận của bà Lan, bà ta dịch người chỉ vào người đàn ông lạ mặt đứng đằng sau mình.
Bà Quyên cố tình nói to để thu hút sự chú ý của người khác.
“Chị Lan à, giới thiệu với chị một người.”
“Đây chính là cha ruột của con dâu chị đó. Tôi thấy ngày hôm nay là con trai chị, mà bố vợ tương lai lại không được gặp mặt con gái ruột của mình.”
Bà ta đắc ý nói to.
“Ông ta khóc lóc cầu xin tôi đưa ông ta đến đây, chỉ muốn gặp mặt lại con gái bao nhiêu năm chưa gặp. Tôi thấy thương cảm quá nên dẫn ông ta đến đoàn tụ với gia đình con dâu bà.”
Bà ta khinh khỉnh nhìn mặt Chi Dao đang ngây ngốc ôm bụng, nhếch mép ghét bỏ.
“Đồng thời cũng cho chị sáng mắt ra, loại con gái như thế nào thì mới có thể bước qua cửa nhà. Cao môn vọng tộc muốn cưới con dâu cũng phải xem xét cẩn trọng, cần tiểu thư môn đăng hộ đối.”
Hai mẹ con Chi Dao đồng thời nhìn về người đàn ông từ lúc bước vào đều cúi gằm mặt xuống đất phía sau bà Quyên.
Là ông Hùng!
Ông ta đến đây cùng với hai mẹ con bà Quyên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT