Trần Đình Phong liếc mắt nhìn hai vợ chồng ông Hùng đang run rẩy co cụm bên cạnh lũ vệ sĩ đang nằm la liệt dưới sàn. Với loại người ỷ mạnh hiếp yếu, nhà có chút ít tiền bạc là muốn lấy ra hà hiếp người khác, anh dễ dàng bóp chết như bóp chết con kiến hôi.

Bà Mỹ thấy bọn vệ sĩ của mình không chống nổi một người, tuy rằng sợ hại nhưng vẫn mạnh miệng chửi bới.

“Mày có biết chúng tao là ai không mà dám tùy tiện ra tay. Biết điều thì đứng tránh sang một bên, tao sẽ không tính toán với mày.”

Khí chất lạnh lẽo tỏa ra từ người Trần Đình Phong, anh âm u liếc bà ta, cười lạnh.

“Tôi cũng muốn xem bà sẽ tính toán với tôi như thế nào?”

Anh biết Chi Dao có người cha chẳng ra gì, nhưng anh nghĩ đời này ông ta sẽ không bao giờ gặp lại cô. Chi Dao không muốn tính toán gì với ông ta, thì anh cũng chẳng cần nhúng tay.

Nhưng nhìn tình cảnh ngày hôm nay thì anh đã sai rồi, anh nên diệt mọi mầm mống có thể gây hại cho cô ta mới đúng.

Sau ngày hôm nay, cả nhà của hai kẻ này sẽ đều được sống tử tế. Nếu con trai của bà ta thay thận bao nhiêu lần cũng không được, thì nên đi gặp diêm vương sớm một chút.

Sư thầy thấy không khí trở nên căng thẳng liền đứng ra giải hòa. Ông Hùng thấy vậy liền nghĩ rằng bà Phương đã ăn chay niệm Phật lâu năm, chắc chắn sẽ nghe lời khuyên của sư thầy.

Ông ta mồm năm miệng mười, liên tục bịa chuyện rằng mẹ con Chi Dao thấy chết cũng không muốn cứu người thân. Nhờ sư thầy nói giúp với Chi Dao, chỉ là một quả thận, hiến cho người khác coi như là tích lấy phúc phần về sau

Bà Phương tức đến nổ phổi khi nghe những lời nói trơ trẽn đó. Chỉ là một quả thận sao hai vợ chồng ông ta không tự hiến cho con mình, lại khăng khăng chạy đến nhằm vào con gái bà.

Hai kẻ này biết chắc là phẫu thuật hiến tạng có rủi ro rất lớn, chính mình sợ hãi, tiếc rẻ tính mạng của bản thân nên muốn lấy con bà ra thế mạng.

Còn không biết xấu hổ mà đổi trắng thay đen, biến nhà ông ta thành người bị hại còn mẹ con bà thành kẻ xấu xa.

Bà Phương còn chưa kịp lên tiếng giải thích với sư thầy thì đã nghe có giọng nói của một phụ nữ vang lên từ trong đám đông.

“Sớm nghe nói rằng người sống ở trên đời phải biết giúp đỡ lẫn nhau, nói chi đến việc một giọt máu đào hơn ao nước lã. Là chị gái nhưng lại trơ mắt nhìn em trai mình đau đớn, thấy chết mà không cứu, nhìn qua cũng biết là một kẻ máu lạnh.”

Một vị phu nhân hất hàm bước ra phía trước, Chi Dao nhìn theo thì ra là người mà hôm trước cô và bà Lan mới gặp đây mà. Bảo sao chưa hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện mà đã tùy tiện quy chụp tội danh lên đầu người khác.

Bà Quyên và con gái hôm nay lên chùa, định quay chụp video để làm tuyên truyền hình ảnh hiền lành thục đức của hai mẹ con. Không ngờ lại nghe thấy tiếng đánh nhau ồn ào ở ngoài sân, bà ta cũng chạy ra xem thì bắt gặp được cảnh này.

Trùng hợp quá là con bé đi bên cạnh bà Lan hôm nọ, bà ta đã bảo ngay mà loại con gái vô giáo dục như cô ta chắc chắn là không được dạy dỗ trong gia đình tử tế.

Chỉ là không ngờ lần này cũng có gặp được Trần Đình Phong bên cạnh, nhìn hành động ôm ấp thân mật giữa hai người thì đã biết là người yêu. Lần trước nịnh nọt bà Lan như vậy là để thuận đường vào nhà giàu.

Đúng là loại con gái chẳng ra gì. Nhất định bà ta phải cho Trần Đình Phong biết, chỉ có danh môn thục nữ như con gái bà ta mới xứng để gả vào nhà họ Trần.

Loại con chó con mèo gì đó, ở chỗ nào thì nên ở nguyên chỗ đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play