Vì bà Quyên lớn tiếng ồn ào nên thu hút nhiều người chú ý, mọi ánh mắt đều đổ về chỗ bốn người. Chỉ thấy một người phụ nữ trung niên trên mặt và quần áo dính đầy nước, trông vô cùng chật vật đang cáu gắt với hai người phụ nữ một già một trẻ phía trước.

Bà Quyên trước nay là một người phụ nữ vô cùng chú trọng đến vấn đề thể diện mặt mũi của bản thân. giờ lại để người khác săm soi chỉ trỏ bà ta chỉ hận không thể lập tức biến mất khỏi đây lập tức.

Chi Dao cũng không thèm đứng đôi co với bà ta, cô kéo tay bà Lan đứng dậy.

“Bác gái, chúng ta không chấp nổi với người học rộng hiểu cao này đâu. Mình đi thôi bác.”

Bà Lan còn đang cười hả hê nhìn bộ dạng của người đàn bà đang bốc hoả này, nghe thấy con dâu tương lai giục thì bèn đứng dậy.

“Được, chúng ta không chấp.”

Nhìn theo bóng dáng hai người vui vẻ thong dong rời đi, bà Quyên hận không thể nhào đến lột da bọn họ. Nhưng bà ta không thể. Ở đây quá đông người, dù sao bà ta còn phải màng đến hình tượng phu nhân bộ trưởng của mình nữa.

Bà ta thề, nỗi nhục nhã ngày hôm nay, bà nhất định sẽ bắt hai kẻ đó trả lại không sót một chút nào.

Sau khi kết thúc cuộc hẹn với bà Lan, Chi Dao mệt mỏi vác thân xác đau nhức về đến nhà. Cô thật sự không thể hiểu nổi, tại sao phụ nữ lại có thể có kiên nhẫn mua sắm nhiều đến như vậy trong một buổi chiều cơ chứ.

Nếu cô không hết sức can ngăn thì có lẽ bà Lan đã trực tiếp quẹt thẻ mang hết tất cả những gì cô vừa nhìn qua về nhà mất.

Nguyên văn lời của bà: “Con cứ mua hết đi, nếu con muốn thì bác sẽ mua cho con tất cả những cửa hiệu này. Con yên tâm, con trai bác giàu lắm!”

Bà nói nhẹ nhàng như việc mua đứt mấy cửa hàng chỉ đơn giản là đi mua rau cỏ ở ngoài chợ vậy.

Cuối cùng thì cô cũng không thể từ chối nổi tấm thịnh tình của bà ấy, trang sức, quần áo, giày dép, mỹ phẩm mỗi thứ bà Lan mua cho cô nguyên một bộ.

Nhìn ánh mắt hài lòng của bà, Chi Dao cảm thấy tư duy của phu nhân nhà giàu đúng là không hiểu nổi.

Cô cũng không dám nhận không. Chi Dao chọn một cái vòng ngọc làm quà cho bà, một bộ tranh chữ cho ông Quang để đáp lễ. Lần đầu con dâu mua quà cho mình, bà Lan không có lý do gì để từ chối.

Trước khi về, bà Lan còn hẹn cô, tuần sau được nghỉ nhất định phải đến nhà của bà chơi, nếu không bà sẽ kéo cô đi mua sắm một lần nữa.

Trần Đình Phong cũng vừa xong việc, bước ra khỏi phòng định đi đón hai người phụ nữ còn đang mải mê chơi bời, thì đã thấy một bóng dáng mảnh mai nằm sấp ở trên sô pha. Dưới sàn còn để la liệt những túi đồ vừa mua.

Anh lại gần thì thấy cô gái nằm trên đó đang ngẩn ngơ không biết đang nghĩ gì.

“Sao thế? Đi chơi với mẹ không vui à?”

“Không phải. Chỉ là quá mệt thôi. Em không ngờ mình còn không khỏe bằng bác gái.”

Chi Dao thấy anh ra cũng không có ý định ngồi dậy. Mệt chết cô rồi, không muốn nhúc nhích tí nào. Cô có thể ngồi cả chục tiếng trong phòng thí nghiệm mà không thấy mệt, mà chỉ đi vài tiếng mua sắm thôi mà người lại rã rời như thế này.

Đình Phong mỉm cười, chắc hẳn là cô gái này bị sự nhiệt tình của mẹ anh dọa sợ rồi. Mẹ anh giờ chỉ hận không thể đưa toàn bộ đồ đến trước mặt Chi Dao cho cô lựa chọn.

Anh cũng không ngờ rằng hai người này có thể ở chung với nhau một cách thuận lợi đến như vậy. Về phía mẹ mình thì anh còn nắm chắc được tâm lý mong ngóng con dâu của bà, thái độ của bà như vậy anh cũng không có gì làm lạ.

Anh chỉ sợ Chi Dao sẽ không chịu tha thứ cho mẹ anh. Dù sao tính tình của cô, anh là người rõ nhất, không ai muốn bị nhục nhã hạ thấp bản thân mình cả. Cuối cùng thì cô lại bao dung, đồng ý bỏ qua chuyện cũ, không khiến mẹ anh phải khó xử.

Như vậy cũng tốt, hai người hòa hợp, ngày anh rước cô dâu của mình về nhà cũng không còn xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play