Dương Nghiêm hệt như một tên trộm chuyên nghiệp, hắn hé mở cánh cửa của thư phòng mà không gây bất cứ tiếng động nào, âm thanh bên trong liền có thể dễ dàng bị nghe thấy.
"Chủ tịch Dương đây thực sự hào phóng nha, số tiền này đủ để tôi cược thêm vài ván đấy! ".
Âm thanh quen thuộc đến mức khiến cho cô phải chấn động, Giang Yểm Ly tiến đến gần rồi nhìn qua khe cửa, chỉ thấy một gương mặt tươi cười đến mức tham lam.
Giang Văn Chương dán chặt mắt vào sấp tiền trong tay, gương mặt hiền từ và thương yêu trong trí nhớ của cô bây giờ còn đâu?
"Nhận được tiền thì nê làm đúng nhiệm vụ của mình đi " - Dương Thành Trung chán ghét không muốn nhìn vào bản mặt ghê tởm đó, ông nắm chặt tay, kiên nhẫn lên tiếng.
"Haha, đương nhiên tôi sẽ làm hết sức, cùng với con gái về đây cuối tuần có gì mà khó chứ? Chỉ cần chủ tịch trả lương đúng hạn thì kẻ làm công này sẽ có cách thôi, con nhóc ngu ngốc ấy nghe lời tôi lắm đấy! ".
Giang Yểm Ly thông qua khe hở nhìn vào, ánh mắt của cô ban đầu bình tĩnh đến lạ thường nhưng sau đó thì lại không kìm được mà rơi nước mắt.
Đôi mắt to tròn nhanh chóng đỏ lên, đầu mũi nghẹt cứng đến mức chỉ có thể dùng miệng hô hấp.
Từ bi thương, tiếp đó cô lại cười, nhẹ nhàng lui về phía sau.
Giang Yểm Ly xoay đầu, ánh mắt nhìn vào từng viên gạch sáng bóng, nước mắt mặn chát trong suốt rơi xuống.
Nực cười biết bao, thì ra lý do cha ruột đến tìm và nói những câu lo lắng quan tâm mỗi tuần là thế này đây.
Nếu như không có tiền thì có lẽ ông ta đã chẳng xuất hiện.
Cái gì mà là cha ruột cho nên luôn nghĩ cho cô, cái gì mà một giọt máu đào hơn ao nước lã.
Có phải kiếp trước cô làm chuyện gì sai trái cho nên kiếp này mới phải chịu cảnh đoạ đày thế này không?
Người khác sinh ra trong gia đình tốt, được yêu thương đủ điều, còn cô lúc hiểu chuyện thì đã không biết dáng vẻ của cha mẹ như thế nào.
Vốn nghĩ giờ đây gặp lại cha ruột, bản thân sẽ có một mái ấm nhưng không ngờ tới cô chỉ là công cụ để họ trao đổi lợi ích với nhau.
Haha, Giang Yểm Ly ơi Giang Yểm Ly, mày đúng là đáng thương mà, người ngoài ghét bỏ đã đành, giờ đây cha ruột cũng chẳng thương yêu.
Hai tay cô buông thõng, kềm chích điện cũng vì thế rơi xuống đất tạo nên tiếng vang lớn, âm thanh khiến cho người bên trong thư phòng phát giác.
Lúc này Giang Văn Chương bước ra ngoài, nhìn thấy cô thì có tật giật mình giấu vội sấp tiền ra sau lưng rồi gượng cười:
"Yểm… Yểm Ly, con… tại sao con lại ở đây? ".
Giang Yểm Ly xoay lưng lại, vậy nên ngoài Dương Nghiêm thì chẳng ai nhìn thấy được biểu cảm của cô.
Dương Thành Trung tiếp đó cũng đẩy xe lăn ra bên ngoài khi nghe thấy Giang Văn Chương gọi tên của cô, ông nhất thời không biết nên nói gì nữa, ngượng ngập cúi đầu xuống.
Cô gái nhỏ hơi ngẩng đầu, hít vào một hơi yếu ớt:
"Không ngờ có thể gặp được cha ở đây, nếu như cha bận thì hôm khác chúng ta nói chuyện nhé! ".
Giọng nói của cô không hề có một chút cảm xúc nào, bước chân vẫn tiếp tục, đầu không hề xoay lại.
Cha ruột của cô đương nhiên trong lòng dâng lên cảm giác bất an, lúc đang định chạy đến nắm lấy cô thì người đàn ông đã cản lại.
Ông ta không vui, song, cũng đâu thể đắc tội với hắn?
“Dương thiếu gia đây mong cậu bỏ tay ra, tôi có chuyện cần nói với con gái của mình”.
"Yểm Ly không khoẻ trong người, chú đây vẫn còn chuyện cần giải quyết với cha tôi mà, lần sau hãy tìm Yểm Ly nói chuyện ".
Hắn nói xong chỉ nghe thấy ông ta tặc lưỡi.
"Yểm Ly, lần sau hẳn nói chuyện, cha còn có việc " - Giang Văn Chương lên tiếng.
Đôi môi của cô thì cười nhưng nước mắt lại rơi, dù cô không muốn thừa nhận nhưng sự việc rành rành trước mắt, rõ ràng đã biết cô nghe được câu chuyện, vậy mà vẫn không giải thích gì, hoàn toàn bị lợi ích trước mắt che mờ.
Giang Yểm Ly lòng đã chết, cô chẳng còn hy vọng gì nữa.
Cái trò chơi tình thân gia đình này chỉ duy trì được một tháng thôi nhỉ?
Có lẽ đối với cô như thế là quá dài rồi.
Giang Yểm Ly vẫn không ngoảnh lại mà bước đi, cô không còn quan tâm có ai đuổi theo mình hay không, cứ vô định bước ra khỏi biệt phủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT