Phương khả nhìn Tiểu Hoa nắm tay mình thì cảm thấy cả lòng hạnh phúc tràn trề. Không nghĩ rằng trong thời tận thế loạn lạc này cũng có thể tìm được tình yêu của mình.
Phương Khả đưa tay Tiểu Hoa lên hôn nhẹ, Tiểu Hoa hơi bất ngờ vì Phương Khả tự nhiên hôn mình. Bỗng nhiên một cảm giác lành lạnh xuất phát từ ngón tay của cô. Tiểu Hoa lúc này mới nhìn tay mình, ngón tay đầy chai sạn của tháng năm vất vả, giờ đây một chiếc nhẫn bạc lấp lánh lánh đeo trên ngón tay ấy.
Tình yêu của Tiểu Hoa và Phương Khả là kết tinh từ sự thấu hiểu và sẻ chia. Giờ đây chiếc nhẫn này như là sự kết giao của hai người.
Tiểu Hoa mắt hơi đỏ lên, nghẹn ngào nhìn Phương Khả vùi đầu vào cổ cô mà nức nở. Cô rất biết ơn cuộc đời vì đã mang đến cho mình một người bạn đồng hành, một người tình nguyện yêu cô.
Phương Khả xoa đầu cô đầy dịu dàng, hôn lên mái tóc có mùi dầu gội chanh kia, nhẹ giọng nói:
“Ngoan đừng khóc.”
Giọng nói ấm áp, trìu mến như ôm ấp lấy linh hồn đáng thương của Tiểu Hoa, là vầng sáng chói lọi giúp cô tìm thấy được thế giới này rất đẹp, đẹp nhất là được bên cạnh người mình yêu.
Nam Trường Tư chỉ nhìn một chút rồi lái xe đi về nhà. Lúc trở về nhà, Bạch Thuần đang ngồi ở sô pha chờ anh về. Nam Trường Tư nhìn thấy Bạch Thuần ngồi ở sô pha là biết có chuyện cần nói với anh vì vậy liền qua ngồi ở ghế đối diện cậu, ánh mắt cứ nhìn chằm chú cậu như nhìn con mồi vậy.
Bạch Thuần thấy Nam Trường Tư nhìn mình như vậy thì hơi hoài nghi trong lòng. Tự nhiên nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ vậy nhỉ, chả lẽ nghe ai nói xấu cậu sao.
Bạch Thuần từ trong không gian triệu hồi ra một con vật gì đó có hình dạng như con chim, nhỏ bằng một con chim sẻ, không có lông.
Nam Trường Tư thấy Bạch Thuần lấy ra con chim trụi lông này thì biểu cảm ba chấm cực kỳ. Chả lẽ cậu định kêu anh làm thịt con chim này sao?
Bạch Thuần như nhìn thấu được tâm tư của anh mà nói:
“Đây là thần thú viễn cổ đó. Anh đang suy nghĩ cái quái gì trong đầu vậy.”
Bạch Thuần hơi cạn lời, đầu nổi đầy hắc tuyến nhìn Nam Trường Tư. Trên mặt anh đã thể hiện hết những gì anh suy nghĩ trong lòng, Nam Trường Tư bị Bạch Thuần nói vậy cũng không xấu hổ.
Phượng hoàng nhỏ bé nhảy nhảy trên chiếc bàn gỗ, nhìn Bạch Thuần mà chíp chíp. Nó lúc mới phá trứng sinh ra, thì người đầu tiên nó nhìn thấy là Bạch Thuần vì vậy mặc định cậu chính là mẹ của nó.
Bạch Thuần cũng hơi đau đầu vì con chim trụi này cứ vẫy cánh bằng đôi cánh trụi lủi đó đi theo sau cậu miết làm cậu hơi hối hận. Lúc trong không gian có xao động thì cậu đã vào xem thử.
Không gian tối tăm, một vài đóm ánh sáng le lói từ đom đóm khắp khu rừng. Ánh sắng trói rọi trên trời cao tạo nên khung cảnh nên thơ. Nhưng trái ngược với khung cảnh yên bình này, phía căn nhà gỗ của Bạch Thuần, Xung quanh đều bị xao động bởi luồng linh khí dồi dào.
Bạch Thuần khi vào không gian bị lượng linh khí khổng lồ này làm cho ngạc nhiên. Bởi vì không gian của cậu không tồn tại linh khí, vì vậy lượng linh khí này là từ đâu?
Tại một nơi nào đó, thế giới này rất đẹp, đẹp đến mức ai nhìn thấy cũng phải một phen thổn thức.
Bầu trời như được dát vàng bởi ánh hoàng hôn vô tận, những đám mây trắng ngà như hút lấy ánh sáng vàng kim từ bầu trời mà như toả sáng đến chói ló.
Xung quanh là một khung cảnh thần tiên đầy dịu kỳ. Dường như ánh vàng kim trên bầu trời không ảnh hưởng đến màu sắc xanh mơn mởn của khung cảnh xung quanh đây. Thực vật xanh mơn mởn, những dòng sông nước xanh ngọc bích uốn lượn con như một mãng xà khổng lồ đang cuốn lấy con mồi của nó.
Thực vật nơi đây là những cây to lớn lên đến hơn trăm mét, lá xanh tươi. Hình dạng cũng kỳ lạ, có những cây khổng lồ trên cành chúng mọc ra những sợi dây leo dài ngoằng xuống tận mặt đất, những sợi dây ấy dài lên đến hơn trăm mét cũng có. Trên những cành dây leo ấy là những đoá hoa màu ngũ sắc. Hình dạng như một ngôi sao nhưng chúng không phải thực vật vô tri mà có thể cử động, lắc lư năm cánh của mình trong làn gió nhẹ cuốn đến.
Những cây cỏ dại cao tới mức hơn chục mét. Ở nơi này thực vật như được phóng to kích cỡ cũng như mang trong mình nguồn sinh mệnh dồi dào.
Những có một điều kỳ lạ, nơi này chỉ có mỗi thực vật thôi, không có một con động vật nào sinh sống cả.
Tại ngọn núi cao hơn ngàn mét cao chọc lên những tán mây trắng tinh kia, nơi này có một hang động khổng lồ cao chỉ tầm chục mét, khá là không hoà đồng những thứ xung quanh mang trong mình sự khổng lồ hoá.
Bên trong hang động không phải có đất đá, bên trong hang tối tăm, xương cốt la liệt. Những bộ xương cốt này có đầy đủ hình thù từ bộ dáng như con người cho đến những bộ xương kích cỡ bự hơn lên đến chục mét. Những bộ xương này con số lên đến hàng trăm bộ.
Vào sâu bên trong hang động là một thứ gì đó lông lá màu đỏ cam. Nó có hình dạng như chim, nhưng đuôi có những sợi lông dài tuyệt đẹp, kích thước tầm 100 mét.
Lúc này con vật ấy cử động, làm những sợi lông trên thân thể đung đưa theo cử động của nó. Đây chính là một con Phượng Hoàng trưởng thành, nó dần đứng dậy, ánh mắt mê mang nhìn về phương nào đấy bên ngoài hang.
Sự hùng vĩ của nó giờ đây bao trùm nỗi bi thương bất tận, nó hét lên một tiếng lớn vang vọng cả dãy núi. Những sinh vật xung quanh ngọn núi đều có hình dáng kỳ lạ. Nào là bọ cạp nhưng kích thước khổng lồ hơn 10 mét, bên ngoài là lớp vỏ đen nhẵn rất cứng rắn sở hữu chiếc đuôi của loài rắn không nên thuộc về nó và dôi cánh dơi. Hay là loài giống rắn, lớp da trơn nhẵn, kích thước cũng chỉ tầm 5 mét nhưng ngoại hình của nó đủ doạ cho lũ sinh vật khác không dám lại gần, bên cạnh hông nó có những cặp chân sắc nhọn như từ kim loại, đi tới nơi nào sẽ để lại những dấu chân bén nhọn trên mặt đất.
Những sinh vật xung quanh ngọn núi đều bị tiếng kêu bi thảm của phượng hoàng doạ chạy khỏi địa bàn của nó. Đó là lý do xung quanh nơi đây không có một động vào nào dám sinh sống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT