“Hội chủ Vệ, chúng ta đều là người thoải mái, nói thẳng đi, ông theo tôi, chúng ta cùng khai thác mỏ linh thạch này, thế nào?”
Nguyễn Hồng Minh thương lượng.
“Võ giả nước Thạch các người muốn chia sẻ mỏ linh thạch của Đại Hạ chúng tôi, có phải hơi buồn cười không?”
Vệ Tử Húc lạnh lùng hỏi.
Adv
“Ha ha… nhường cho một tấc lại muốn tiến một thước à? Ông có phục hay không cũng không khác gì cả! Lên cho tôi, không chừa lại một mống!” Nguyễn Hồng Minh cười lạnh, phẩy tay.
Vù vù!
Một đám mặc đồ đen sau lưng lão ta lập tức tấn công võ giả của thương hội Ngọc Thạch!
Tốc độ của đám người này cực nhanh, am hiểu đột kích, võ giả của thương hội Ngọc Thạch không đỡ nổi!
Adv
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, các võ giả của thương hội bị thương vong nặng nề, kêu rên khắp nơi, máu tươi đầy đất!
Nhìn thấy thế, gương mặt Vệ Tử Húc khó coi cực kì.
Ông ấy biết người của mình không phải đối thủ của người ta, nhưng không ngờ lại chênh lệch lớn đến thế!
“Bắt giặc phải bắt vua trước, muốn thay đổi chiến cuộc, chỉ có thể bắt Nguyễn Hồng Minh! Cẩm Luân, con tùy theo hoàn cảnh mà hành động, vào lúc mấu chốt lên giúp chú một tay!”
Vệ Tử Húc quay sang chỗ cháu trai, nhỏ giọng nói, sau đó đột nhiên vọt lên, tấn công Nguyễn Hồng Minh!
Nhưng đúng lúc này, sau lưng đột nhiên có cơn gió lạnh thổi qua.
Người ra tay chính là Vệ Cẩm Luân!
Rầm!
Vệ Tử Húc không hề đề phòng, bị cháu trai đánh úp, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay ra ngoài, nặng nề đập lên một bụi cây rậm rạp.
Nhìn thấy thế, đám võ giả thương hội Ngọc Thạch đang khổ cực xoay sở đều phẫn nộ quát to:
“Vệ Cẩm Luân, cậu làm vậy là sao?”
“Một đám ngu xuẩn, sống lãng phí không khí.”
Vẻ mặt Vệ Cẩm Luân hờ hững, tiến lên chém giết mấy người đó, sau đó mới đi tới cạnh Nguyễn Hồng Minh, cười nói:
“Anh Nguyễn!”
“Làm tốt lắm.”
Nguyễn Hồng Minh cong môi cười.
Lúc này, Vệ Tử Húc bò ra từ trong bụi cây.
Bây giờ trên người ông ấy chằng chịt vết thương, khóe miệng rỉ máu, nhìn cực kì thê thảm!
So với đau đớn trên người thì trái tim ông ấy càng đau hơn.
Quả thực như đang rỉ máu!
Ông ấy nhìn chằm chằm Vệ Cẩm Luân, khó khăn hỏi:
“Vệ Cẩm Luân, vì sao?”
“Làm gì có nhiều vì sao như thế? Lão già này, ông đã quản lý thương hội mấy chục năm rồi, cũng nên nhường chỗ rồi!”
Vệ Cẩm Luân lạnh lùng nói.
“Chú là chú của con! Trước khi ba con mất đã giao con lại cho chú… Chúng ta cùng một dòng máu!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT