Một người cung nữ già Mộ Chiêu Nghi mang đến bước nhanh vọt tới trước mặt Khương Ấu An, giơ lên tay liền phải tát nàng.

“Dừng tay!”

Cách đó không xa một tiếng quát lớn vang lên!

Người cung nữ già kia động tác hơi hơi dừng lại.

“Khụ khụ ——”

Mộ chiêu nghi dùng sức ho khan hai tiếng.

Cũng là khi tay cung nữ già kia lại lần nữa rơi xuống, tay trái Khương Ấu An vươn nhanh nắm lấy tay đối phương.

Một cái tát liền ở trên mặt cung nữ già.

Một cái tát này liền làm cho đám người Văn phu nhân đều sợ ngây người.

Mộ Chiêu Nghi càng là khó có thể tin.

Khương Ấu An lạnh lùng nhìn chằm chằm mặt cung nữ già, khẽ nói: “Chó hoang chỗ nào tới, cũng dám ở phủ Trưởng công chúa giương oai, đáng đánh!”

Mới vừa rồi người hô dừng tay là Trưởng công chúa!

Ở đây có người nào không phải là nhân tinh? Sao Sao lại nghe không hiểu Khương Ấu An là có ý tứ gì, ngoài miệng mắng chính là cung nữ già, kỳ thật là chỉ Mộ chiêu nghi.

Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.

Mộ chiêu nghi tức giận đến thân mình đều không xong, còn may Văn phu nhân nâng nàng.

Khương Ấu An thực mau cười nhạt hướng tới Mộ chiêu nghi nhìn lại: “Chiêu nghi nương nương, mới vừa rồi giọng nói của Trưởng công chúa ngay cả ta đều nghe thấy được, cẩu nô tài này lại làm bộ không nghe thấy, không khỏi ảnh hưởng tới quan hệ giữa ngươi cùng Trưởng công chúa. Cho nên ta giúp ngươi ra tay giáo huấn cẩu nô tài, tin tưởng ngươi cũng sẽ không tức giận đi?”

Mộ chiêu nghi là hận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Bổn cung…… Bổn cung……”

Chính là khí đến mức nói không ra lời.

“Người tới a! Đem cẩu nô tài này đuổi ra cho bổn cung!” Mặc Hoan lạnh mặt, tiến lên tức giận nói.

Tròng mắt kia của Mộ chiêu nghi đều sắp từ hốc mắt trừng rớt ra tới.

Đây là chuyện gì xảy ra? Trưởng công chúa thế nhưng bảo vệ tiểu tiện nhân này?

Hơn nữa, lại là một chút mặt mũi cũng không cho mình?

Cung nữ đấy là cung nữ bên người Mộ Chiêu Nghi, Trưởng công chúa đem người đuổi ra, mọi người cũng biết là có ý tứ gì, đồng thời không ra tiếng.

“Người đâu!” Trưởng công chúa lạnh giọng quát.

Lập tức liền có hộ vệ phủ Trưởng công chúa tiến lên, áp giải cung nữ già hướng bên ngoài đi đến.

Mộ chiêu nghi n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, một hồi lâu mới áp chế tức giận xuống dưới, sắc mặt thay đổi nhanh như lật sách, vội vàng tiến lên: “Trưởng công chúa điện hạ, chớ có tức giận, là nô tài phía dưới của bổn cung quá không quy củ, lỗ tai cũng không biết chạy đi đâu, chờ sau khi bổn cung trở về, nhất định phải hung hăng phạt các nàng.”

Mặc Hoan ha hả cười nói: “Xác thật nên phạt, bất quá cũng là vì nô tài kia là người của Mộ Chiêu Nghi, hôm nay cũng là ngày sinh nhật của bổn cung, không nên thấy máu, chính vì như thế, mới không có sai người kéo xuống đánh chết.”

Biểu tình Mộ Chiêu Nghi cứng đờ, ngoài miệng cũng đi theo cười hai tiếng, thực mau nàng lại thân mật hỏi: “Đúng rồi, như thế nào không thấy Vân An quận chúa đâu?”

Khương Ấu An khóe môi treo lên cười nhạt: “Chiêu nghi nương nương đôi mắt lại không tốt rồi, Vân An quận chúa không phải ở bên kia sao?”

Diệp Vân An liền đứng ở cách đó không xa, lạnh lùng nhìn bên này.

“Đôi mắt không tốt, Mộ Chiêu Nghi vẫn là hồi cung, tìm ngự y xem cho ngươi.” Mặc Hoan ngữ khí cũng là không mặn không nhạt.

“Nếu tới, cũng không thiếu chút thời gian này.” Mộ chiêu nghi cười gượng hai tiếng, trong tay áo tay nắm chặt.

Hai người ghế trên.

Mộ chiêu nghi nói: “Biết trưởng công chúa điện hạ thích trà, cho nên hôm nay bổn cung cũng đem cung nữ bên người trà nghệ tinh vi mang theo ra tới, tay nghề pha trà của nàng rất tốt, ngay cả Hoàng Thượng cũng khen đâu, rất nhiều lần đề muốn nàng từ bên người bổn cung, là bổn cung không muốn.”

Nhắc tới trà, sắc mặt Mặc Hoan thật ra hòa hoãn không ít.

Khương Diệu Diệu còn quỳ gối phía dưới, nhưng không có một người liếc nhìn nàng một cái.

Khương Ấu An liếc mắt nhìn Mộ Chiêu Nghi trong đình hóng gió, gương mặt bộ dáng tươi cười doanh doanh, phảng phất vừa rồi sự tình phát sinh giống như không có quan hệ với nàng.

Nữ nhân sống ở trong cung chính là không giống nhau.

Nàng không mệt, Khương Ấu An nàng nhìn đều mệt mỏi.

Nàng bỗng nhiên có chút may mắn chính mình xuyên sách không phải danh phận phi tử cung nữ.

Ba nữ nhân một đài diễn, huống chi một đám nữ nhân, xướng không xong diễn.

“Văn phu nhân, nghe nói thời gian trước Hoàng Thượng phong Văn đại công tử làm Đại Lý Tự Hữu Thiếu Khanh  đúng không?” Mộ chiêu nghi hỏi.

Văn phu nhân liếc mắt một cái nhìn Cung Ngọc Yến: “Đúng vậy.”

“Văn đại công tử thật là tuổi trẻ tài cao.” Mộ chiêu nghi gật đầu nói.

“Văn Khanh nhà ta kỳ thật cũng không có bản lĩnh gì, chính là làm việc nghiêm túc.” Ngoài miệng nói như vậy, sống lưng Văn phu nhân lại thẳng không ít, miệng đều sắp không khép lại được.

“Văn phu nhân cũng thật khiêm tốn nga, ai không biết Văn Khanh nhà ngươi có bản lĩnh……” Lý phu nhân ha hả cười, lại buông tiếng thở dài: “Tiểu tử kia nhà ta năm nay nói muốn thi khoa cử, còn dõng dạc nói cái gì mà muốn đỗ Trang Nguyên trở về cho ta cùng cha hắn nở mày nở mặt. Hắn a, thật đúng là nghé con mới sinh không biết trời cao đất rộng…….”

“Có chí khí là chuyện tốt a! Hơn nữa ta thường xuyên nghe phu quân ta nói, Tôn phu tử thường xuyên khen Lý Hạo nhà ngươi.”

Gương mặt Lý phu nhân kia đều cười tươi như hoa: “Văn phu nhân ngươi nhưng đừng khen hắn, bằng không truyền tới lỗ tai hắn, cái đuôi của hắn đều phải vẫy lên tận trời……. Đúng rồi, Vương phi a, nghe nói chân Thế tử đã khỏi, có tính toán gì không? Là thi vân hay là thi võ?

Cung Ngọc Yến cắn hạt dưa làm bộ không nghe được.

Văn phu nhân cười nói: “Thi võ chỉ sợ là không được đi? Rốt cuộc này chân vừa mới tốt……. Bất quá Vương phi ngươi cũng đừng nản chí, đến lúc đó Hoàng Thượng khẳng định sẽ phong quan cho Thế tử.”

Lý phu nhân cười tủm tỉm: “Thế tử nếu có thể đi Đại Lý Tự thì tốt biết bao, như vậy Văn Khanh còn có thể chiếu cố cho Thế tử…….”

Động tác cắn hạt dưa của Cung Ngọc Yến đột nhiên hơi dừng lại.

Hình như hai ngày trước Vương gia có nói qua chuyện này, nói Đại Lý Tự bên kia quan chức trống còn nhiều, Hoàng Thượng cố ý để Phù Bạch đi Đại Lý Tự.

Nha, nếu con nàng đi Đại Lý Tự, chẳng phải là bị nhi tử của kỹ nữ già này áp một đầu?

Trừ phi Thánh Thượng đem chức quan Đại Lý Tự Thiếu Khanh cho Phù Bạch, nhưng ngẫm lại xem, tình huống này của Phù Bạch, vị trí Đại Lý Tự Thiếu Khanh cũng sẽ không rơi xuống trên đầu hắn a!

Con nàng nếu thật sự vào Đại Lý Tự, ngày sau kỹ nữ già này thấy nàng, cái đuôi khẳng định muốn vẫy đến tận trời đi.

“Con ta muốn thi khoa cử!”

Đúng, trở về liền khuyên hắn thi khoa cử đi!

Không thể bại bởi kỹ nữ già này.

“Phốc, Thế tử muốn thi khoa cử?” Văn phu nhân phun cười ra tiếng.

Mặc Hoan cũng sửng sốt nói: “Ngọc Yến, Phù Bạch thật sự nói muốn thi khoa cử?”

Còn không đợi Cung Ngọc Yến nói chuyện, Văn phu nhân nói: “Vương phi, bởi vì tình hình của Lăng Châu, Hoàng Thượng mới hạ chỉ phá lệ làm kỳ thi mùa thu lùi lại. Năm vừa rồi từ Lăng Châu xuất hiện rất nhiều học sinh ưu tú, những người đó đều là học sinh của Trương lão tiên sinh vang danh khắp thiên hạ sau khi cáo lão hồi hương về Lăng Châu làm phu tử. Hắn dạy dỗ một đám môn sinh càng là để chuẩn bị tham gia kỳ thi mùa thu năm nay, có thể nói kỳ thi mùa thu năm nay soi với những kỳ thi mùa thi trước cạnh tranh càng kịch liệt.”

“Chính vì như thế, Hoàng Thượng mới có thể đem kỳ thi mùa thu lùi lại, ngài đối với kỳ thi mùa thu năm nay rất là coi trọng, muốn nhìn một chút người nào có thể phá ra trùng vay.” Mộ Chiêu Nghi cũng đi theo nói.

Mặc Hoan hơi hơi gật đầu, nàng cũng nghe nói qua.

Lý phu nhân lấy khăn che miệng: “Thần Nam Vương phi, ta chính là nghe nói, vài năm trước Tống lão tiên sinh được thần Nam Vương mời đến dạy học cho Thế tử, lại bị đuổi ra khỏi Vương phủ…….”

“Như thế nào nhi tử ngươi có thể dõng dạc nói hắn có thể đỗ Trạng Nguyên, con ta liền không thể thi khoa cử? Xem thường ai?” Cung Ngọc Yến ngoài miệng hừ lạnh, trong lòng lại đang  nói thầm.

Nha, tính sai.

Văn phu nhân ha hả cười nói: “Nghe ý tứ Vương phi, Thế tử đối với cuộc thi khoa cử năm nay rất có nắm chắc?”

“Ngươi không cần tới kích ta!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play