Không biết trả lời lão Thẩm thế nào, đội trưởng Lê dứt khoát làm như không nghe thấy.
Không lâu sau hai người trong phòng bệnh cuối cùng cũng sến súa xong, lão Thẩm đưa Miêu Diệu và Đinh Nhất Tuấn vào hỏi thăm Hạ Minh Sầm mấy câu, sau đó ba người cùng kéo Dụ Ấu Tri đi, đưa cô về phòng bệnh của mình.
Khi kéo cô đi lão Thẩm còn tận tình khuyên bảo, hiện tại nhiệm vụ chủ yếu của hai đứa là dưỡng bệnh, dưỡng bệnh, và dưỡng bệnh, thời gian người trẻ tuổi sống còn dài, yêu đương gì đó lúc khác có thể yêu, trước tiên dưỡng bệnh cho tốt rồi nói sau.
Đợi mấy vị kiểm sát viên đi rồi, lúc này đội trưởng Lê mới vào phòng bệnh.
Vừa bước vào đã nhận thấy màu môi của Hạ Minh Sầm có gì đó không ổn, sắc mặt anh tái nhợt vì bệnh tật, lại càng làm tôn lên bờ môi đặc biệt đỏ, không chỉ đỏ mà còn hơi sưng lên.
Thấy ý cười trong mắt còn chưa kịp rút đi, cậu chủ nhỏ môi hồng răng trắng, bằng trực giác của cảnh sát hình sự, dù không nhìn thấy, đội trưởng Lê cũng đoán ra được bọn họ đã sến súa thế nào.
Đương nhiên cũng hiểu rõ vì sao kiểm sát Thẩm phải cưỡng chế kéo học trò của mình đi như vậy.
Hai người nhìn vẻ bề ngoài khá đứng đắn, sao mà ngay cả chút thời gian ngắn cũng không nhịn được.
Cạn lời vài giây, đội trưởng Lê nhắc nhở y chang lão Thẩm: "Dưỡng bệnh cho tốt."
Hạ Minh Sầm không mặn không nhạt ừ một tiếng, cũng không biết rốt cuộc có nghe vào tai không.
Không nghe vào thì đội trưởng Lê cũng không tiếp tục vấn đề này nữa, anh đi đến bên giường bệnh ngồi xuống.
"... Tay của cậu, định thế nào?" Đội trưởng Lê thấp giọng: "Bị thương đến dây thần kinh, nếu muốn hồi phục hoàn toàn, cần thời gian điều dưỡng rất dài, nhưng nếu cậu muốn quay về đội hình sự, thì không thể dùng tay nữa."
"Tôi nghe theo sắp xếp vậy." Hạ Minh Sầm nói.
Tùy theo sự sắp xếp mà có hai kết quả có thể xảy ra: Một là bị chuyển trực tiếp từ cảnh sát sang đơn vị khác, hai là tiếp tục ở lại cảnh sát, nhưng không thể tiếp tục ở lại đội hình sự, mà phải về bộ phận dân sự.
Tuổi tác của anh vừa vặn, từ khi nhậm chức đến nay mấy lần đánh giá nội bộ đều không chê vào đâu được, thể lực và kỹ thuật bắn súng đều rất tốt, là thời khắc tốt nhất để xử lý những vụ án lớn, nhưng không thể không chấp nhận sự thật.
Trên thế giới này không có kỳ tích gì cả, bị thương là bị thương, cánh tay là thứ quan trọng nhất của cảnh sát hình sự đã bị thương rồi, cho dù trước đây điều kiện của anh có tốt đến đâu, cũng không thể không thỏa hiệp trước sự thật.
Thực ra đội trưởng Lê đã từng nghĩ, dù sao thì cậu chủ nhỏ cũng họ Hạ, không làm cảnh sát, lựa chọn vẫn còn nhiều.
Nhưng vừa nãy khi Hạ Minh Lan tới anh ấy đã nói cho anh nghe về lựa chọn này, chỉ có điều Hạ Minh Sầm đã từ chối.
Anh hi vọng có thể tiếp tục mặc lên người chiếc áo đồng phục cảnh sát, ngay từ đầu làm cảnh sát có lẽ là vì một người, nhưng hiện tại làm cảnh sát không chỉ vì một người.
"Tôi nhớ lúc đầu cậu vốn muốn tới đội đặc công, nhưng nhà cậu không đồng ý, mới sắp xếp cậu tới đội hình sự." Đội trưởng Lê hỏi: "Hối hận khi làm hình sự không?"
Hạ Minh Sầm lắc đầu, nói: "Nếu hối hận, giờ tôi sẽ không buồn."
"Buồn?" đội trưởng Lê nhướng mày: "Sao tôi không nhìn ra cậu chủ cậu buồn nhỉ?"
Hạ Minh Sầm thản nhiên hỏi lại: "Có nghĩa là tôi còn phải khóc à?"
Đội trưởng Lê không nhịn được cười.
"Thế mà cậu còn nói nghe theo sắp xếp, từ lúc nào cậu nghe lời vậy?"
"Không nghe lời còn có thể làm thế nào, ở trong đội hình sự gây cản trở à?"
Dùng từ gây cản trở này hiển nhiên hơi tiêu cực, đội trưởng Lê khẽ thở dài: "Tiếc nuối sao?"
Tiếc nuối?
Nếu không tiếc nuối, thì anh không phải đàn ông rồi.
Suy cho cùng trong lòng người đàn ông nào chả có hai từ giấc mộng anh hùng, càng huống chi anh là người xem transformer mà lớn.
Hạ Minh Sầm mím môi, che giấu sự thất vọng trong mắt, khẽ nói: "Tiếc nuối gì, làm hình sự quá nguy hiểm, tôi sợ chết."
Tuy trên miệng nói vậy, nhưng Hạ Minh Sầm rất rõ, nếu thật sự sợ chết thì ngay từ đầu sẽ không làm cảnh sát.
Cho dù là ai, từ khi bắt đầu khoác lên mình đồng phục cảnh sát, có lẽ đã chuẩn bị sẵn tinh thần hi sinh vì nhiệm vụ.
Nhưng sau lần này, Hạ Minh Sầm phát hiện thực ra bản thân cũng sợ chết.
Không ai là không sợ chết, anh cũng không phải ngoại lệ.
Thực ra khoảnh khắc cầm kim tiêm lên thậm chí anh từng nghĩ, nếu anh chết thật, có khi nào cô chỉ đau lòng một chút, rồi sau đó đợi người đàn ông tiếp theo xuất hiện, thì cô sẽ quên không?
Nhưng lúc đó anh đã chết rồi, cho dù không muốn, cũng có thể làm thế nào bây giờ.
Không giống lúc còn sống, cô muốn đính hôn cùng người đàn ông khác, anh có thể trực tiếp ngăn cản không cho cô thực hiện là được.
Người đàn ông có dục vọng chiếm hữu nào vĩ đại như vậy, lòng dạ Hạ Minh Sầm càng không bao la đến thế.
Cứ như vậy để cô lại một mình trên thế giới này, mấy chục năm về sau cô sẽ cô đơn biết bao.
Anh không nỡ.
Thế nên anh buộc phải sống tốt mới được.
Nghĩ như vậy, chợt cảm thấy không tiếc nuối như thế.
Đáng tiếc duy nhất đó là về sau nếu cô còn gặp phải nguy hiểm nữa, anh không thể nào là người đầu tiên xông đến trước mặt bảo vệ cô, sau đó nói với cô, cảnh sát của em tới cứu em đây.
Sau này, Hạ Minh Sầm đổi phím quay số nhanh đầu tiên trên điện thoại di động của cô thành số cảnh sát, còn số điện thoại của mình, thì xếp vị trí thứ hai.
-
Cho dù phải chuyển công tác, thì cũng là chuyện sau khi xuất viện, ít nhất trước mắt, Hạ Minh Sầm vẫn là một trong những thành viên của đội hình sự.
Quan hệ của mấy đồng nghiệp trong đội hình sự số hai rất tốt, đội phó bị thương nhập viên đương nhiên phải tới thăm bệnh, mấy ngày đầu còn ổn, đội phó ở phòng bệnh đơn, bọn họ tới có thể nói những chuyện giữa đàn ông với nhau.
Nhưng so với việc tán gẫu, đội phó của bọn họ rõ ràng thích nói chuyện về vụ án hơn.
Mao Tử bị bắt, còn lão cáo già Tịch Chí Thành do bị con gái ruột vì việc nước quên tình nhà báo án, đã bị viện kiểm sát đưa đi, ông ta không thừa nhận, nhưng chứng cứ xác thực, hiện tại hoàn toàn không còn khả năng chuyển mình.
Uông Tử Hoa, người phụ trách dự án xây cầu qua sông năm đó không chống đỡ được sự thẩm vấn của kiểm sát viên, đã khai ra sự thật nhận hối lộ năm đó, cựu nhà thầu Từ Khải Hoàn vừa về nước cũng đã bị bắt, vì Chu Phỉ trở thành nhân chứng nên tạm thời tại ngoại chờ xét xử.
Sau khi nghe tin Tịch Gia vì việc nước quên tình nhà, Hạ Minh Sầm chỉ nhướng mày, không nói gì.
Mấy người thổn thức, nghĩ thầm trước đây đại tiểu thư nhà họ Tịch theo đuổi đội phó của bọn họ lâu như vậy, đội phó vẫn không có động tĩnh, lúc đó bọn họ còn trêu chọc anh không hiểu phong tình xứng đáng độc thân, hiện tại xem ra đội phó mới là người sáng suốt.
May mà lúc đầu đội phó của bọn họ không bị cô Tịch theo đuổi được, không phải là vì dự liệu trước được sẽ có ngày này, mà chỉ đơn thuần là không có hứng thú với người ta mà thôi.
Vốn cho rằng đội phó không dễ theo đuổi, trừ đại tiểu thư nhà họ Tịch ra, trong Cục có biết bao nhiêu em gái thích anh, trước đây khi phá án, mỗi khi có nhân chứng hoặc thân thích liên quan đến vụ án tới Cục lấy lời khai đều nhìn anh chằm chằm.
Quả thực đội phó của bọn họ trông rất đẹp trai, mấy lần hiếm hoi đi họp tiếp đãi lãnh đạo mặc đồng phục cảnh sát, nào có ai nhìn mà không bị mê hoặc.
Ai ngờ tới, người trước ngã xuống người sau tiến lên nhiều như vậy vẫn không theo đuổi được anh, nhưng đổi thành kiểm sát Dụ, mua trà sữa đưa bữa khuya, đội phó của bọn họ lập tức rơi vào tay giặc..
Nhanh chóng rơi vào tay giặc không phải vấn đề gì lớn, chỉ có thể nói do gặp được người định mệnh, xứng đáng bị ăn thịt.
Hiện tại đội phó và kiểm sát Dụ còn trải qua lần sinh tử này, vậy thì tình yêu cho dù không sâu như biển, ít nhất cũng gắn bó như keo sơn.
Trước đó kiểm sát Dụ cũng nhập viện, nhưng sau đó cô dưỡng bệnh xong xuất viện, số lần tới phòng bệnh của đội phó tăng đến đếm không xuể.
Nói thế nào bọn họ cũng là một nửa đồng nghiệp với kiểm sát Dụ, tuy là bạn gái của đội phó, nhưng vẫn không có chủ đề nói chuyện chung.
Điều kiện tiên quyết đó là đội phó phải cho bọn họ cơ hội này.
Vốn đang nói chuyện vui vẻ, Hạ Minh Sầm nói một câu: "Dụ Ấu Tri, anh muốn ăn táo."
Dụ Ấu Tri liền đi lấy táo gọt cho Hạ Minh Sầm.
Gọt xong còn phải đút cho ăn, Dụ Ấu Tri vừa đút vừa nói chuyện với mấy đồng nghiệp của anh, thấy bọn họ cứ nhìn chằm chằm táo trong tay cô, cho rằng bọn họ cũng muốn ăn, cô còn quan tâm hỏi: "Tôi gọt cho mọi người một quả nhé?"
Lúc này Hạ Minh Sầm thản nhiên thốt lên một câu: "Tay bọn họ không bị thương."
Mấy người không nói nên lời.
Về sau mỗi lần bọn họ tới, đều có thể nhìn thấy đội phó đòi này đòi kia với Dụ Ấu Tri, muốn ăn gì đó gọi cô, muốn ra ngoài đi dạo gọi cô, cảm giác không thể rời khỏi bạn gái dù chỉ một giây.
Còn Dụ Ấu Tri thì sao, không những không oán giận lấy một câu, ngược lại chuyện gì cũng nghe anh, vừa tan ca đã tới, tuy bản thân đã xuất viện, nhưng thời gian ở bệnh viện còn nhiều hơn ở nhà mình.
Hơn nữa cô không chỉ tới bệnh viện thăm Hạ Minh Sầm, rảnh rỗi còn phải tới nhà anh hót shit, chăm sóc cho bé mèo mướp.
Quả thực hoàn toàn bộc lộ bản tính cậu chủ của mình.
Như vậy nào coi được, kiểm sát Dụ là bạn gái, không phải người hầu, bình thường ở Cục cảnh sát sai sử bọn họ thì thôi đi, nếu còn bắt kiểm sát Dụ làm này làm kia, vậy cái áo độc thân không dễ dàng gì mới cởi được lại phải mặc lên mất.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhân lúc Dụ Ấu Tri đi tìm y tá thay thuốc cho Hạ Minh Sầm, cảnh sát Tống dẫn đầu, đưa ra đề xuất với Hạ Minh Sầm.
Sau khi Hạ Minh Sầm nghe xong, không có phản ứng gì, ngược lại còn không đếm xỉa tới nói: "Tôi bị thương, để cô ấy hầu hạ tôi thì sao, cô ấy cam tâm tình nguyện."
Dáng vẻ "tôi biết tôi đang bóc lột cô ấy nhưng tôi không thay đổi" của chủ nghĩa đàn ông gia trưởng điển hình.
Tuy mấy người bọn họ có quan hệ tốt với Hạ Minh Sầm, nhưng suy cho cùng Hạ Minh Sầm là cấp trên của bọn họ, cộng thêm tính tình cậu chủ, đây lại là chuyện riêng của cậu chủ, bọn họ không tiện nói nhiều.
Thế là đi tìm cấp trên của Hạ Minh Sầm là đội trưởng Lê, muốn để anh ấy đi nói chuyện với cậu chủ.
Đội trưởng Lê biết rõ nội tình, biết hai người này căn bản không phải đôi tình nhân nhỏ mới yêu đương gì, dáng vẻ đã nhìn thấu thản nhiên nói: "Chỉ thể hiện trước mặt mấy cậu rằng cậu ta rất có địa vị gia đình mà thôi."
Mấy người họ không hiểu lắm, mãi tới khi nhìn thấy cảnh tượng cậu chủ nhỏ cao quý ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ khó khăn giặt đồ lót bằng tay trái, mà "người giúp việc nhỏ" của anh đang ngồi trên giường bệnh của anh, vừa cắn hạt dưa vừa chơi điện thoại.
... Bình thường gọt quả táo cũng cần bạn gái gọt, nhưng việc giặt quần áo vào mùa đông vất vả như vậy, thì một người bệnh như anh vẫn kiên trì làm.
Thì ra đây mới là địa vị thật sự của đội phó bọn họ ở trong nhà.
Có chút cạn lời, cũng có chút đau lòng.
-
Trong mấy tháng hồi phục sức khỏe trong viện, vụ án thâu tóm băng nhóm xã hội đen do nhóm giám sát tính cả hai bên công- kiểm của thành phố Lư cùng nhau điều tra cuối cùng đã được giải quyết, chờ đón ngày mở phiên tòa.
Khi đó đã qua năm mới, nhưng tiết trời vẫn còn lạnh, trước đó không lâu còn có một trận tuyết nhỏ, thay bộ quần áo mùa đông muộn màng cho thành phố ẩm ướt và lạnh lẽo này.
Tất cả các nhân viên pháp lý tham gia dự thính hoặc thẩm vấn đều khoác lên mình bộ đồng phục nghiêm chỉnh nhất, tay Hạ Minh Sầm vẫn chưa khỏi, nhưng vì là một trong những cảnh sát hình sự tham gia phá án, nên anh cùng Dụ Ấu Tri tới dự thính phiên tòa lần này.
Cảnh sát tòa án đưa nghi phạm vào, các nghi phạm mặc quần áo tù nhân đứng thành hàng, ở đây có người là quan chức từng giữ chức vụ cao, có người là doanh nhân có tài sản dồi dào, ngày xưa nở mày nở mặt bao nhiêu, hiện tại cây đổ lầu sụp thì sa sút mất tinh thần bấy nhiêu.
Công tố viên đứng dậy phát biểu, trên chồng cáo trạng dày bịch, nêu rõ những người này lợi dụng tiền và quyền để giao dịch trục lợi với những người khác thế nào, cấu kết quan- thương, lộng quyền vơ vẻ của cải, gây rối loạn kỷ cương nhũng nhiễu pháp luật thế nào, vốn nên là những quan chức chính phủ phục vụ nhân dân, lại dần bị ăn mòn trong biển quyền lực, từ đó đánh mất chính mình và trở thành “chiếc ô che chở” cho tội phạm có tổ chức ra sao.
Thời gian tòa án thẩm vấn, trừ nhân chứng nghi phạm và những người làm chứng trong gia đình ra, thì viện trưởng đã từ chức của Tòa án Nhân dân Trung cấp- Hạ Chương và cựu nhân viên của Viện kiểm sát Nhân dân thành phố cũng xuất hiện tại tòa với tư cách nhân chứng.
Sau hàng giờ tố tụng xét xử, phiên tòa đã kết thúc.
Dưới quốc huy khổng lồ, thẩm phán hùng hồn nói: "Tòa tuyên án, mời toàn thể đứng dậy."
Hơn chục người liên quan đến vụ án, trong đó hai người Mao Lực Uy và Tịch Chí Thành là được quan tâm nhất.
...
"Trợ lý thị trưởng Chính phủ Nhân dân thành phố Lư tham ô, nhận hối lộ, lấy công quỹ, dung túng cho tổ chức mang tính chất xã hội đen, kết thành nhiều tội danh, nay tuyên án bị cáo mức án tù chung thân, không được giảm hình phạt, không được tạm tha, tước quyền chính trị suốt đời, đồng thời tịch thu toàn bộ tài sản cá nhân."
Tịch Chí Thành trong khoảng thời gian ngắn mà bạc trắng đầu, sau khi nghe tuyên án không khỏi nhắm mắt.
Vợ và con gái ông ta đều không xuất hiện ở phiên tòa này.
Bởi vì hành động vì việc nước quên tình nhà, Tịch Gia thất vọng hổ thẹn với cha, không muốn gặp mặt, trước ngày mở phiên tòa, bà Tịch trách móc sao chồng lại phạm tội lớn như vậy, sau này kêu bà và Gia Gia ngẩng đầu làm người thế nào, đặc biệt là Gia Gia, từ một thiên kim tiểu thư trở thành con gái tham quan, người thân tị hiềm, bạn bè xa lánh, cho dù đi tìm việc làm cũng bị ảnh hưởng, về sau nó phải sống thế nào.
Lòng khoan dung của quốc gia với tội phạm rất thấp, vì vậy cái giá tội phạm phải trả cực kỳ cao, một người ngồi tù, sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới thân thích ba đời, chưa kể đến việc điều tra lý lịch chính trị trong việc thi tuyển và gia nhập quân đội, cho dù là đi xin việc làm, gặp phải những đơn vị có yêu cầu cao về tu dưỡng chính trị cá nhân, cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Bằng cách này đã răn đe đến mọi công dân rằng không được dễ dàng thách thức điểm mấu chốt của pháp luật, hình phạt do pháp luật đề ra, tội danh do bản thân tự chịu, sẽ không liên lụy đến người nhà, nhưng cá nhân người phạm tội, bị kết án ngồi tù, thì chắc chắn sẽ tạo thành vết đen cho người nhà.
Ông ta cưng chiều con gái như vậy, ai có thể ngờ được, cuối cùng người liên lụy đến con gái lại chính là bản thân ông ta.
Trên môi lộ ra nụ cười khổ, Tịch Chí Thành im lặng tự giễu.
"Bị cáo Mao Lực Uy, tội cầm đầu tổ chức mang tính chất xã hội đen, tội cố ý giết người, tội bắt cóc, giam giữ người phi pháp, kết thành nhiều tội danh, quyết định tuyên án tử hình, lập tức thi hành, tước quyền chính trị suốt đời, đồng thời tịch thu toàn bộ tài sản cá nhân."
Không ai không sợ chết, kể cả tội phạm hung hãn tàn bạo cũng thế.
Khi tùy ý tước đoạt mạng sống của người khác, ông ta cảm thấy một mạng người chẳng qua cũng chỉ có thế thôi, nhưng sinh mạng của ông ta lại sắp sửa bị pháp luật tước đi để trả giá cho tội ác, cuối cùng ông ta mới ý thức được sự quý giá của sinh mạng.
Sáu chữ "lập tức thi hành tử hình" rơi vào tai, trước sự sợ hãi cái chết, Mao Lực Uy không khỏi mềm nhũn hai chân, may mà có cảnh sát tòa án đỡ ông ta, mới không khiến ông ta thảm hại ngã tại chỗ.
Kết thúc tuyên án, tất cả những người liên quan đến vụ án đều bị tuyên án, búa thẩm phán gõ xuống, phán quyết của phiên tòa nhất thẩm đã ngã ngũ, khóe mắt Dụ Ấu Tri chua chát, đột nhiên cúi đầu xuống, chuyện cha mẹ tự sát đã trở thành vết sẹo bao năm qua không thể chữa lành, giờ phút này cuối cùng cũng hóa thành một tiếng thở thật dài, được chữa lành trong tòa án công chính thiêng liêng.
Sau khi phiên tòa kết thúc, trước khi Mao Lực Uy bị cảnh sát tòa án đưa đi, ông ta quay đầu nhìn về phía ghế dự thính, quả nhiên nhìn thấy hai người đó.
Hai người mặc đồng phục kiểu dáng khác nhau nhưng đều là đồng phục đại diện cho chính nghĩa và pháp luật, sắc mặt trang nghiêm, làm gì còn vẻ nhếch nhác khi bị ông ta dẫm dưới chân.
Ông ta nhếch môi khó hiểu.
"Chúc mừng hai vị, cuối cùng cũng giết chết được tôi."
Hạ Minh Sầm lạnh lùng mím môi, không nói chuyện.
Dụ Ấu Tri nhìn anh, bình tĩnh mở miệng: "Nếu tôi báo thù chỉ để muốn ông chết, thì lúc đó tôi có thể lấy lý do tự vệ mà bóp cò bắn chết ông, nhưng như vậy đối với ông mà nói quá thoải mái rồi."
Không chỉ là cô, người nhà của những người bị hại khác có lẽ cũng nghĩ như vậy.
Cặn bản bọn họ không để ý Mao Lực Uy có cảm thấy hối hận hay không, càng không cần ông ta phải chuộc tội gì đó, bọn họ chỉ có một mong đợi duy nhất, là khiến ông ta phải trả giá cho tội ác của mình.
Đó chính là chết.
Tử hình đối với tội phạm tội ác tày trời mà nói không phải là chuộc tội, cũng không phải giải thoát, mà là hình phạt, thứ họ đáng phải nhận.
Bọn họ rất rõ với loại người như Mao Lực Uy, cái chết sẽ không thể dạy ông ta hối hận về lỗi lầm của mình, mà sẽ khiến ông ta sợ hãi.
Nắm bắt chính xác điều ông ta sợ hãi nhất, Hạ Minh Sầm thản nhiên nói: "Mao Tử, cảm giác đợi chờ cái chết không dễ chịu đâu, mày cứ từ từ tận hưởng mấy ngày cuối cùng của cuộc đời này đi."
Cái loại cảm giác sợ hãi và khủng bố khi đối mặt với cái chết, các nạn nhân vô tội đã từng trải qua, ông ta cũng nên trải qua một lần.
Sắc mặt Mao Lực Uy tái mét, bị cảnh sát tòa án ấn vai đưa đi.
Tính đến nay, hơn 20 vụ tham nhũng, hối lộ, cố ý giết người, cố ý gây thương tích, bắt cóc, bỏ tù trái phép và các tội phạm hình sự khác, liên quan đến hơn 50 bị cáo, xuất phát từ dự án đấu thầu xây cầu qua sông cách đây mười hai năm và vụ án liên quan đến băng đảng xã hội đen cực kỳ nghiêm trọng đã được giải quyết hoàn toàn, mấy năm qua đường dây tội phạm thối nát cố thủ chiếm giữ ở thành phố Lư và trên đầu người dân thành phố, cuối cùng tới nay đã bị nhổ tận gốc triệt để.
Sau khi ra khỏi tòa án, Dụ Ấu Tri kéo Hạ Minh Sầm đứng ở cổng lớn, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên bầu trời vừa buông trận tuyết rơi lại có mặt trời ló dạng, lớp tuyết không dễ gì mới tích lại thành một đống cũng sắp tan.
Chớp mắt đã sắp lập xuân rồi.
-
Nhóm giám sát hoàn thành nhiệm vụ, vài ngày trước khi nhóm rời khỏi thành phố Lư, giới truyền thông địa phương đã lên kế hoạch đưa tin đặc biệt về vụ việc này.
Trước đó các phương tiện truyền thông của Đảng đã bắt đầu đăng tải các văn bản chính thức lên mạng xã hội, khai trừ Tịch Chí Thành và các quan chức liên quan ra khỏi Đảng, khi lên án, thậm chí còn dùng bốn chữ "cực kỳ ác liệt". Người nên mất chức đã mất chức, nên ngã ngựa cũng đã ngã ngựa, đương nhiên phải báo cáo kết quả nhiệm vụ rõ ràng với quần chúng nhân dân.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vì báo cáo kết quả nhiệm vụ, chắc chắn phải mở họp báo, còn phải tìm người diễn thuyết trước ống kính, tổ trưởng Từ cười nói: "Để những chuyện xuất đầu lộ diện trước công chúng này giao cho các bạn trẻ, nhớ phải tìm người có hình tượng tốt nói tiếng phổ thông rõ ràng, tạo hình tượng đẹp cho tất cả nhân viên công chức chúng ta."
Theo lý mà nói bên phía viện kiểm sát đáng ra sẽ để cho kiểm sát viên phụ trách chủ yếu vụ án lần này tới, đó là lão Thẩm.
Nhưng đồng chí lão Thẩm cưng chiều học trò là chuyện cả viện kiểm sát đều biết, vì thế đã đem nhiệm vụ vinh quang đứng diễn thuyết trước ống kính này giao cho học trò của ông, đồng chí Tiểu Dụ.
Bên phía cảnh sát là Cục trưởng tới, nhưng đội hình sự cũng phải cử ra một người phụ trách trình bày đơn giản lại quá trình phá án, từ trước đến nay đội trưởng Lê không thích xuất đầu lộ diện, dù sao đội hình sự bọn họ có hai cái mặt tiền, trước khi một cái bởi bị thương mà không thể không bị điều đến bộ phận khác, thì chắc chắn phải lợi dụng một lần đã.
Mấy ngày sau, cuộc họp báo được tổ chức như dự kiến, trên nền xanh trang trọng, hai bên công- kiểm mặc đồng phục của mình lần lượt phát ngôn trước ống kính.
Đồng phục cảnh sát màu lam phớt tím và đồng phục kiểm sát màu đen đều chững chạc nghiêm chỉnh như nhau, trong ống kính, viên cảnh sát trẻ đẹp trai có giọng nói trong trẻo, cụp mắt xuống và giải thích ngắn gọn cho mọi người về quá trình giải quyết vụ án.
Sau khi kết thúc thông báo, trong phần hỏi đáp, các phòng viên mượn vụ án lần này, nêu lên mối lo ngại về tính liêm chính tư pháp của toàn bộ chính quyền thành phố Lư cũng như hệ thống tư pháp của công- kiểm pháp.
Nữ kiểm sát viên trẻ tuổi duy nhất trong buổi họp báo nhìn về phía ống kính, kiên định nói.
"Chúng tôi không thể phủ nhận, trong xã hội này vẫn còn tồn tại bất công, cũng sẽ có những hiện tượng thối nát, nhưng ngoài những bóng tối này, còn rất nhiều người đang ở ngoài ánh sáng cố hết sức giữ gìn sự công bằng của pháp quyền và công lý, bảo vệ lợi ích của nhân dân, và cống hiến vô số nỗ lực cho mục đích này.
Dù là các nhân viên công chức trong cơ quan tư pháp, hay là những sinh viên luật hiện tại còn đang trên ghế nhà trường, thì linh hồn và sinh mạng của ngành tư pháp chính là công lý, nếu chúng tôi đã lựa chọn pháp luật, lựa chọn khoác lên mình bộ đồng phục này, thì nhất định sẽ kiên quyết bảo vệ sự công bằng này."
Huy hiệu kiểm sát trên ngực trái tỏa sáng rực rỡ, kiểm sát viên trẻ tuổi mặc đồng phục đen đeo cà vạt đỏ bình tĩnh mạnh mẽ nói: "Con đường phía trước còn dài, hy vọng tất cả công dân tin tưởng vào công- kiểm pháp, tin tưởng sự công bằng của tư pháp."
-
Sau khi họp báo kết thúc, giới truyền thông đã cắt nối biên tập đoạn video dài một giờ thành video thông báo tiêu chuẩn dài 15 phút đăng lên tài khoản truyền thông.
Vốn lần này chỉ là một buổi họp báo bình thường, kết quả ngay sau khi video được tung ra, không tới mấy ngày đã lên hot search.
Nguyên nhân lên hot search rất đơn giản, bản chất của con người là nghiện sắc đẹp mà thôi.
Viên cảnh sát trẻ tuổi đẹp trai chủ yếu phụ trách thu hút cư dân mạng nữ, còn kiểm sát viên xinh đẹp nhã nhặn thì chủ yếu thu hút cư dân mạng nam.
Chỉ có điều hai người đối với chuyện này lại không hề biết gì.
Lúc này bọn họ đang tảo mộ vợ chồng Dụ Liêm ở nghĩa trang trên núi.
Không lâu sau khi vụ án được giải quyết, đồng chí Dụ Liêm chính thức được truy tặng là "Kiểm sát viên gương mẫu toàn quốc", hôm nay Dụ Ấu Tri tới, là muốn nói tin tốt này cho cha.
Cô muốn nói với cha rằng, tất cả những gì ông làm đều xứng đáng.
Nếu không phải vì sự kiên trì năm đó của ông, thì vụ án này sẽ không giải quyết nổi.
Nghĩ tới cha mẹ ở trên trời nếu biết chắc chắn cũng sẽ cảm thấy thanh thản, Dụ Ấu Tri không khỏi rơi lệ.
"Chú Dụ, dì Phương." Hạ Minh Sầm vừa thay cô lau nước mắt, vừa nhìn đôi vợ chồng trên bia mộ, khẽ nói: "Về sau cháu chính là nhà của Tri Tri."
Trên ảnh, mặt hai vợ chồng đều nở nụ cười nhàn nhạt, dường như vui mừng vì cuối cùng con gái bọn họ đã có một ngôi nhà mới.
Tảo mộ xong, hai người chuẩn bị rời đi.
Mùa xuân lạnh giá thường có mưa, lúc này trời bắt đầu mưa nhẹ, mỗi người cầm một chiếc ô, Dụ Ấu Tri không ngừng suy nghĩ về những lời anh vừa nói với cha mẹ cô, xoay chiếc ô qua chậm rãi hỏi: "Đúng rồi, anh vừa nói anh là nhà của em, là đang cầu hôn em hả?"
"Hử?" Hạ Minh Sầm à một tiếng: "Coi là vậy đi, em đồng ý không?"
Cái gì gọi là coi là vậy?
Cô bĩu môi: "Anh cầu hôn tốt xấu cũng phải mua một chiếc nhẫn chứ."
"Em đồng ý trước, rồi anh mua cho em sau, muốn mấy cara em cứ việc nói."
Cái bánh này, tròn thật ha.
"Với cái đồng lương công chức của anh, mua nổi nhẫn kim cương to như vậy không?"
Hạ Minh Sầm dõng dạc nói: "Đòi Hạ Minh Lan, sản nghiệp của anh đều cho anh ta rồi, để anh ta trả tiền một chiếc nhẫn cũng không quá đáng."
"..." Hạ Minh Lan nghe xong sợ là muốn đánh người mất.
"Vậy nhà thì sao?" Cô lại hỏi.
Tuy trên miệng đẩy chuyện nhà cửa cho anh, nhưng trong lòng lại thật sự nghiêm túc tính toán xem số tiền dự phòng của hai người có đủ để trả tiền thế chấp hay không.
Hạ Minh Sầm có chút buồn cười: "Ngốc hả? Tốt xấu gì anh cũng họ Hạ, em có gì mà phải lo."
Dụ Ấu Tri chớp mắt.
Suýt chút quên mất anh là một cậu chủ nhỏ.
"Đợi kết hôn rồi, về sau mỗi tháng em không cần lo lắng về chuyện thuê nhà nữa, anh còn có thể đưa đón em đi làm mỗi ngày."
Hạ Minh Sầm giơ ô lên nghiêng đầu nhìn cô, quyến rũ hỏi: "Thế nào, có phải muốn gả cho anh rồi không?"
Không cần trả tiền thuê nhà, cũng không cần lo lắng vấn đề đi lại, dưới sự cám dỗ như vậy, Dụ Ấu Tri nuốt nước miếng.
Nhưng cô vẫn không hề bị lay chuyển, kiên quyết giữ vững sự dè dặt của một cô gái, chính trực nói: "Anh đừng có dụ dỗ em, anh cứ mua nhẫn trước đi rồi nói tiếp."
Anh thấp giọng cười: "Được, em muốn mấy cara?"
"Em nói rồi anh mua theo thì còn có ý nghĩa gì, như vậy không bất ngờ."
"Vậy anh tự coi rồi mua nhé, tới lúc đó đừng chê nhỏ đấy."
"Em không phải người vật chất thế đâu."
Con đường xuống núi, hai người nói qua nói lại, bởi vì trời mưa mà đường có hơi trơn, hôm nay Dụ Ấu Tri mang giày không chống trơn, khi xuống bậc thang cẩn thận từng tí một.
Anh đi trước cô một bậc, quay người lại, vươn tay về phía cô, trong mắt mang theo nụ cười.
"Tuy về sau không cầm súng nữa, nhưng vẫn có thể dắt tay em, đừng để ngã đấy, đi thôi."
Chóp mũi Dụ Ấu Tri cảm thấy chua chát, đột nhiên đóng ô của mình lại, chui vào trong ô của anh, sau đó đưa tay ra ôm chặt lấy anh.
"Hạ Minh Sầm."
"Ừ?"
"Minh Sầm."
"Ừ."
"Cậu chủ."
"Làm gì đấy?"
"Sầm Sầm."
Cô cảm giác rõ ràng được người đàn ông bị cô làm cho ngứa ngáy toàn thân rồi.
Anh chậc lưỡi như mất kiên nhẫn: "... Có gì em cứ nói đi."
"Em yêu anh."
"..."
Bầu trời đang róc rách mưa, Hạ Minh Sầm sững sờ, thấy ánh mắt tò mò của những người khác nhìn về phía họ, khẽ khụ hai tiếng, vành tai thoáng đỏ bừng.
Dụ Ấu Tri hai mười bảy tuổi và Dụ Ấu Tri mười bảy tuổi không có gì khác biệt, vẫn giống như trước đây, bày tỏ chân tình không bao giờ xem xét hiện trường, dường như không biết hai chữ xấu hổ viết thế nào, ném mọi sự xấu hổ vào người được tỏ tình là anh.
Hạ Minh Sầm năm đó ngơ ngác đứng ngoài cửa phòng học nghe thấy, nghe xong thì mang theo trái tim đập vội vã chạy đi.
Tim anh vẫn giống năm đó đập tới mức kịch liệt, nhưng không giống năm đó, lần này anh hạ chiếc ô trong tay xuống, để mình và cô khuất tầm nhìn của người khác. .
Truyện Dị GiớiSau đó dùng một nụ hôn thầm lặng đáp lại lời tỏ tình của cô.
(Hết truyện)
- ---------
Tung hoa!
-
Tâm sự của tác giả:
Thực ra, những độc giả cũ theo dõi tác phẩm của tôi có lẽ cũng nhìn ra, đây là một cốt truyện mà tôi chưa từng thử trước đây, đồng thời tôi cũng viết rất nhiều điều vớ vẩn máu chó mà trước đây tôi không dám viết.
Ban đầu tôi chỉ viết những tác phẩm ngọt ngào, nhưng bạn không thể luôn ở trong vùng an toàn của mình, phải không? Bạn luôn phải thử thách bản thân, mặc dù tôi đã nhận được rất nhiều phản hồi về rằng viết không tốt nhưng tôi cũng nhận được rất nhiều phản hồi rằng viết rất hay, có hàng nghìn Hamlet trong con mắt của hàng nghìn độc giả mà.
(*)Shakespeare có câu nói nổi tiếng: “Có hàng nghìn Hamlet trong con mắt của hàng nghìn độc giả”.Nói cách khác, mỗi người với những quan điểm khác nhau đều có thể thấy những quan niệm nghệ thuật hoàn toàn khác nhau trong cuốn Hamlets.Câu gốc tiếng Anh là: There are a thousand Hamlets in a thousand people's eyes.(*)“Hamlet” là một vở bi kịch được viết bởi nhà viết kịch người Anh William Shakespeare trong khoảng thời gian từ 1599 đến 1602. “Hamlet” là vở kịch dài nhất trong số các vở kịch của Shakespeare và cũng là kịch bản nổi tiếng nhất của Shakespeare, nó có ý nghĩa bi kịch sâu sắc, nhân vật phức tạp và kỹ thuật bi kịch phong phú và hoàn hảo, nó đại diện cho toàn bộ nền văn học Phục hưng phương Tây. Cùng với "Macbeth", "King Lear" và "Othello", nó tạo thành "bốn bi kịch lớn" của Shakespeare.