Nghe anh chủ động nhắc đến xưng hô này, tim Dụ Ấu Tri đập thình thịch, mím môi không nói chuyện.
Hạ Minh Sầm như ý thức được xưng hô mới mẻ này có hàm ý gì, chậm rãi yêu cầu: "Gọi một tiếng để anh nghe thử xem nào."
Xưng hô của cô với anh đa dạng đủ loại, phần lớn thời gian đều gọi tên, lúc chế nhạo thì gọi cậu chủ, lúc có việc nhờ vả thì gọi cảnh sát Hạ, lúc đùa giỡn thì gọi Sầm Sầm, lúc bị anh trêu đùa thì gọi là biến thái.
Đột nhiên Hạ Minh Sầm rất muốn nghe một cái mới mẻ.
Nhưng đáng tiếc Dụ Ấu Tri không để ý anh, nhắm mắt giả bộ ngủ.
Hạ Minh Sầm cho rằng cô mệt, không miễn cưỡng, nhấc chăn lên đắp cho cô và mình, ổ chăn ấm áp, trong ngực còn ôm một người mang hơi ấm, cơn buồn ngủ nói tới là tới, mới nhắm mắt đã ngủ thiếp đi mất.
Thế nhưng Dụ Ấu Tri không ngủ, nhắm mắt lại trong lòng bất giác lầm bầm.
Đột ngột từ ở chung nói tới đăng ký, khúc giữa không phải còn có một tiết mục cầu hôn sao? Vì sao anh không nhắc đến nhỉ? Đừng nói là thật sự không có nhé?
Ban ngày còn cảm thấy cậu chủ nhỏ kiêu ngạo đã trưởng thành thành cảnh sát Hạ biết thương dân, kết quả dáng vẻ trưởng thành của anh chỉ là trong công việc và khi đối nhân xử thế, còn khi đối với cô vẫn là cậu chủ nhỏ thẳng nam kiêu ngạo.
Dụ Ấu Tri nhân lúc anh nhắm mắt ngủ, im lặng nhe răng với anh.
Nhe răng một lúc, lại bị dáng vẻ khi ngủ của anh thu hút, đúng là đẹp trai thì khi ngủ cũng đẹp trai.
Khuôn mặt cậu chủ nhỏ khá lạnh lùng, khi ngủ sẽ có chút mềm mại, Dụ Ấu Tri nhìn hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi anh, sau đó không nhịn được, gọi anh hai tiếng thật khẽ.
Người đàn ông vốn đang ngủ nháy mắt nhếch môi lên.
Dụ Ấu Tri sửng sốt.
Giả ngủ?
Trên má cô nhanh chóng bốc lên một luồng nhiệt nóng chết người, cô vội quay lưng về phía anh, dùng chăn trùm kín đầu, định giả chết, nhưng bị người đàn ông tóm lấy ôm thật chặt, thấp giọng cười vào tai cô nói gọi thêm một tiếng nữa, gọi thêm tiếng nữa cho anh nghe.
Cứ như vậy càn quấy trên giường hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng thực sự cả hai không chống đỡ nổi nữa, ngày mai còn phải đi làm, chỉ có thể đình chiến, chuẩn bị đi ngủ.
-
Vài ngày sau khi Tịch Gia Thành bị viện kiểm sát triệu tập, vợ và con gái ông ta lần lượt bị gọi tới viện kiểm sát phối hợp tra hỏi.
Vì trước đây có khúc mắc cá nhân với Tịch Gia, thế nên Dụ Ấu Tri không tiện đối mặt trực tiếp với Tịch Gia, trưởng phòng sắp xếp anh Đinh phụ trách hỏi chuyện, không lâu sau đã đi từ trong ra.
Như Dụ Ấu Tri nghĩ, Tịch Gia không giống cha cô ta, tâm địa không gian xảo đạo đức giả, thế nên anh Đinh nhanh chóng phán đoán được từ cuộc hỏi cung, đối với những chuyện cha mình làm, quả thực cô ta không biết gì.
Tuy nhiên, sau bao nhiêu tra hỏi, anh Đinh vẫn kiệt sức.
"Đại tiểu thư này cũng khó đối phó thật!" Anh Đinh thở dài: "Anh hỏi cô ta một câu cô ta có thể chỉ trích lại anh mười câu."
Dụ Ấu Tri do dự chốc lát, vẫn quyết định đích thân nói với Tịch Gia.
Từ lần trước tiếp xúc với Tịch Chí Thành cô có thể nhìn ra được, Tịch Chí Thành rất yêu thương Tịch Gia.
Tịch Gia vừa nhìn thấy cô, quả nhiên sắc mặt không tốt lành gì, dù ở trong văn phòng nhiều người như vậy, nói chuyện vẫn không hề khách khí: "Dụ Ấu Tri, rốt cuộc cô có thù gì với tôi, ân oán với tôi còn chưa xong, lại muốn tìm cả cha tôi phải không?"
Dụ Ấu Tri: "Tìm cha cô là bởi vì ông ta có vấn đề, nếu ông ta không có vấn đề, thì hôm nay cô cũng không bị mời tới đây."
"Cô nói cha tôi có vấn đề thì là có vấn đề à?" Tịch Gia trào phúng: "Dụ Ấu Tri, muốn đối phó tôi thì nói thẳng, đừng lấy cha tôi ra văn vẻ."
Dụ Ấu Tri bật cười.
Cười xong, cô bình tĩnh lại: "Tôi phân biệt được việc công và tư, tôi cũng không có bản lĩnh lớn như vậy để lấy trợ lý thị trưởng ra mà văn vẻ, hơn nữa so với vụ án, thì ân oán vì một người đàn ông giữa chúng ta có thể nói là hạt cát trong sa mạc, cô không cần dát vàng lên mặt mình, đại tiểu thư, đối với tôi mà nói cô thật sự không quan trọng như vậy đâu."
"Cô!"
Tịch Gia phẫn nộ trừng mắt, mà Dụ Ấu Tri chỉ thản nhiên nhìn lại. Đây là lần đầu tiên Tịch Gia thấy Dụ Ấu Tri mặc đồng phục, thấy cô dùng khuôn mặt nữ chính bạch liên hoa(*) để ra oai với mình, một mặt khó chịu với dáng vẻ trong ngoài bất nhất của cô, một mặt không biết tại sao, đột nhiên nhớ tới Minh Sầm.
(*) Bạch liên hoa: Hoa sen trắng hay còn gọi là "Hoa sen trắng trinh nữ", được miêu tả một cách mỉa mai là những người được đại diện trong tiểu thuyết và phim truyền hình thần tượng hiện đại của Quỳnh Dao, với vẻ ngoài thanh tú và trái tim nhân hậu. Luôn rơi nước mắt, dù là người bị hại, chỉ cần người ta xin lỗi, sẽ lập tức bằng lòng tha thứ.
Rõ ràng bản thân và Minh Sầm mới là cùng một loại người, vì sao tới hiện tại, cảm giác Minh Sầm và Dụ Ấu Tri cho cô ta ngày càng giống nhau.
Vừa nghĩ tới Hạ Minh Sầm, Tịch Gia càng không muốn đối mặt với Dụ Ấu Tri, cuộc nói chuyện kết thúc, cô ta muốn nhanh chóng rời đi.
Công là công, tư là tư, Tịch Gia là con gái của Tịch Chí Thành, nếu cô ta tình nguyện phối hợp, vậy sẽ là sự giúp đỡ rất lớn đối với vụ án. Dụ Ấu Tri tạm thời buông bỏ ân oán cá nhân với cô ta, nói: "Nếu có thể, hi vọng sau khi cô trở về có thể chú ý tới cha cô nhiều hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với chúng tôi."
"Dụ Ấu Tri cô không sao chứ? Thế mà lại dám kêu tôi giúp cô?" Tịch Gia một lời khó nói hết nhìn cô.
"Vì sao tôi lại không dám? Quần áo cô đang mặc trên người, những chiếc túi và trang sức cô mua, những đãi ngộ trong sinh hoạt cho tới bây giờ của cô đều là cha cô cho cô, thế nhưng những thứ ông ta cho cô, đều là lấy của công xung quỹ riêng, tham ô nhận hối lộ mà có được." Dụ Ấu Tri nói: "Nhưng tôi cũng không trông mong cô có thể hiểu được đạo lý pháp luật sẽ không khoan dung, cô đừng cản trở pháp luật công bằng là được."
Tịch Gia cười lạnh một tiếng.
Rời khỏi viện kiểm sát, cô ta nghĩ lại lời của Dụ Ấu Tri, càng nghĩ càng tức, mãi tới khi có điện thoại mới phân tán lực chú ý của cô ta.
Là cha gọi tới. Cô ta vừa nghe máy, giọng nói lo lắng của cha vang lên, hỏi cô ta thế nào, những người ở viện kiểm sát có làm khó cô ta không.
Tịch Gia mềm mại nói: "Cha, con không sao, đã ra ngoài rồi, cha đừng lo."
Lúc này Tịch Chí Thành mới thở phào nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"... Cha, những việc bọn họ nói là cha làm, đều không phải sự thật đúng chứ?" Tịch Gia do dự giây lát, rồi hỏi: "Chắc chắn có người sau lưng vu tội cho cha đúng không? Cha của con không thể là người như vậy."
"Đương nhiên!" Tịch Chí Thành nói: "Gia Gia, bọn họ không tin cha không sao, nhưng con nhất định phải tin cha."
Tịch Gia dạ một tiếng.
Sự thiên vị của cha mẹ đối với con cái, và con cái đối với cha mẹ là một loại bản năng, làm sao có thể chỉ cần một vài lời nói của người khác đã có thể tác động.
-
"Tịch Chí Thành chiều chuộng cô con gái này như vậy, chỉ cái túi xách hôm nay cô ta đeo, anh tra ở trên mạng đã hơn mấy vạn tệ rồi, lương một tháng của chúng ta có bao nhiêu? Nếu nói vài câu mà cô ta có thể tình nguyện đứng về phía chúng ta, vậy thì tình cha con này của bọn họ không chịu nổi khảo nghiệm rồi."
Sau khi Tịch Gia rời đi, anh Đinh sâu xa nói sự thật.
Đương nhiên Dụ Ấu Tri biết, hiển nhiên cũng không mong đợi lời lúc nãy của mình sẽ có tác dụng với Tịch Gia.
Lúc này lão Thẩm cầm tài liệu đi tới, nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, thế là vừa phát tài liệu cho mỗi người, vừa nói: "Chúng ta không thể lần nào cũng có thể gặp được kiểu người có ý thức cao như Mã Tịnh Tịnh, nếu thật sự may mắn như vậy thì công trạng của phòng chúng ta đã cho người ta hít khói từ lâu rồi."
"Đó là vì cô ta muốn giảm án cho mình, không thể coi là người có ý thức cao đâu."
Đột nhiên nhắc đến Mã Tịnh Tịnh, anh Đinh thuận tiện hỏi Dụ Ấu Tri: "Tiểu Dụ, gần đây Mã Tịnh Tịnh thế nào? Mấy ngày nay không phải em đi thăm cô ta sao?"
"Mấy ngày trước con bé có đi thăm một chuyến, còn mấy ngày này chạy qua chỗ cảnh sát suốt." Lão Thẩm thay cô trả lời: "Tôi đã hỏi Thẩm Ngữ tình trạng của Mã Tịnh Tịnh rồi, không có vấn đề gì lớn, chỉ thích cầm điện thoại ngơ ngẩn, không biết đang nghĩ gì."
Có lẽ là đang nghĩ tới Chu Phỉ.
Dụ Ấu Tri phán đoán trong lòng.
Từ sau khi Mã Tịnh Tịnh biết chuyện Chu Phỉ mất tích thường như vậy. Vừa nhớ tới câu nói của anh ta nói vào ngày cuối cùng gặp mặt Chu Phỉ, Mã Tịnh Tịnh đã mơ hồ đoán được chuyện anh ta mất tích có lẽ liên quan đến mình.
Trước đó bên cảnh sát đã điều tra ở phương diện này, chỉ là tạm thời không có thu hoạch gì.
Đang nói chuyện của Mã Tịnh Tịnh, điện thoại của lão Thẩm lại vang lên.
Ông cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn thoại con gái gửi tới.
"Cha, Mã Tịnh Tịnh cứ đòi ăn bánh kem ở một cửa tiệm rất xa, vừa chạy ra ngoài rồi, giờ con đang ở cùng cô ấy, nếu có chuyện gì sẽ báo cáo với cha ngay."
Lão Thẩm nghe tin nhắn thoại xong thì nhíu mày, chậc một tiếng: "Sao Mã Tịnh Tịnh này không yên tĩnh một chút nào vậy?" Sau đó lại nói với Dụ Ấu Tri: "Tiểu Dụ, tan ca em đi qua đó chút, nói với Mã Tịnh Tịnh thử xem, Tiểu Ngữ không quản nổi cô ta, cô ta nghe lời em nhất."
Dụ Ấu Tri: "Vâng."
Trong văn phòng nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bận rộn, lão Thẩm vẫn đang nghiên cứu lại ghi chép về Tịch Chí Thành, muốn phân tích ra cái gì đó, khi tập trung không chịu nổi sự quấy rầy nào nên điện thoại để ở một bên cũng cài chế độ không làm phiền.
"Thầy ơi."
Gần tan ca, đột nhiên Dụ Ấu Tri gọi ông một tiếng.
Lão Thẩm ngẩng đầu: "Sao thế?"
"Vợ thầy có việc tìm thầy, gọi cho thầy mấy cuộc điện thoại nhưng thầy không nghe máy nên cô gọi điện thoại cho em." Dụ Ấu Tri có chút lo lắng: "Nghe giọng của cô có vẻ khá vội, hình như có chuyện gấp."
Học trò rất ít khi phán đoán sai với những giọng điệu như thế này, lão Thẩm vừa nghe, vội cầm điện thoại lên, quả nhiên có mấy cuộc gọi của vợ.
Ông nhanh chóng gọi lại cho vợ, hỏi xem có chuyện gì.
"Lão Thẩm! Em vừa tan ca về nhà, phát hiện có người phun sơn đỏ lên nhà chúng ta, còn đặt bó hoa trắng bên một di ảnh, trong đó... Trong đó là hình anh, phải làm sao đây?"
Đồng tử lão Thẩm mở to, giữ bình tĩnh nói: "Sơn đỏ được phun thành chữ à?"
"Ừ, viết là đừng can thiệp vào chuyện người khác, anh nói xem rốt cuộc là chuyện gì?"
Lão Thẩm bình tĩnh dặn dò: "Hiện tại em mau báo cảnh sát, kêu bảo vệ của tiểu khu kiểm tra camera giám sát, tra xem là ai làm."
Không ngừng an ủi vợ đang sợ hãi, lão Thẩm lập tức đứng dậy, lo lắng đi tới đi lui, chân run rẩy, cuối cùng thực sự không yên tâm, cầm lấy áo khoác chuẩn bị về nhà.
Trước khi đi ông dặn dò: "Tiểu Dụ, em giúp thầy liên lạc với Tiểu Ngữ trước, thầy về nhà một chuyến, có vấn đề gì thì liên lạc với thầy."
Lão Thẩm đi rồi, sắc mặt mấy người còn lại trong phòng số hai đều trở nên nghiêm trọng, Miêu Diệu lo lắng hỏi: "Sao lại như vậy?"
Anh Đinh cười lạnh: "Lão Thẩm chân trước mới triệu tập Tịch Chí Thành, chân sau đã bị uy hiếp như vậy, chuyện này mà không liên quan đến Tịch Chí Thành thì anh chặt đầu!"
"Dũng cảm thế hả?" Miêu Diệu không dám tin.
"Cái này thì tính là gì, em chưa làm được mấy năm nên không có kinh nghiệm." Anh Đinh nghiêm túc nói: "Anh nghe lão Thẩm kể, có lần ông ấy làm vụ án của một ông tổng, ông ta tìm người động tay động chân với xe của lão Thẩm, lái xe ra đường mới phát hiện bị hư, nhưng may mà lão Thẩm lanh lẹ, lái xe vào bên vành đai xanh(*), như vậy mới không có chuyện gì."
(*)Vành đai xanh là cây cối, thảm cỏ, bụi rậm thấp hai bên đường, không bao gồm công viên. Chức năng chính của vành đai xanh bao gồm làm đẹp môi trường, giảm mệt mỏi thị giác và hấp thụ các chất ô nhiễm.
Thế nhưng đối phương càng như vậy, càng chứng minh bọn họ đang từng bước tiến gần tới chân tướng.
Còn về phần có dũng khí để tiếp tục hay không, thì phải xem bọn họ có bao nhiêu quyết tâm phá án, có đủ để kiên trì với tất cả những gì bản thân đã làm, không lui bước cũng không bị dao động dưới uy hiếp như vậy hay không.
Đối với quá khứ của lão Thẩm, Miêu Diệu hết sức kinh ngạc. Dụ Ấu Tri không nói gì, theo dặn dò của thầy mà nhắn vài tin cho Thẩm Ngữ, mãi không thấy trả lời.
Cho dù đi mua bánh kem, cũng không tới mức không thấy điện thoại.
Suy tư vài giây, cô vẫn quyết định gọi điện cho bên cảnh sát hỏi thử.
Cô bấm phím tắt gọi vào số điện thoại của Hạ Minh Sầm, bên kia tắt rất nhanh, Dụ Ấu Tri biết là tín hiệu anh đang bận, thế là định đổi người khác, gọi điện cho đội trưởng Lê hoặc cảnh sát Tống.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đang định gọi đi thì Hạ Minh Sầm gọi lại.
Cô còn chưa kịp nói gì, anh đã mở miệng trước, âm thanh cực thấp, lời ít ý nhiều: "Mã Tịnh Tịnh và Thẩm Ngữ xảy ra chuyện rồi."
Tay nắm điện thoại nháy mắt run rẩy, Dụ Ấu Tri há miệng, đứng sững tại chỗ.
"Hiện tại anh đang đưa người qua, cúp nhé." Không ngắt máy ngay, anh khựng lại một chút, vẫn nói dự đoán về tình huống xấu nhất: "Em chuẩn bị tâm lý trước đi, có gì anh nói với em sau."
-
Mấy ngày qua Mã Tịnh Tịnh rất phối hợp với công việc của bên cảnh sát, cảnh sát phụ trách trông nom cô ta cũng rất yên tâm, thế nhưng chỉ một buổi chiều, Mã Tịnh Tịnh đã chạy mất.
Khi cô ta chạy đi cho rằng không có ai nhìn thấy, đợi sau khi chạy ra thì gửi tin nhắn vào số điện thoại của Chu Phỉ.
"Tôi lén bọn họ ra ngoài rồi."
Bên kia hỏi: "Không giở trò chứ?"
Mã Tịnh Tịnh nhanh chóng gõ chữ: "Không, anh có thể đảm bảo Chu Phỉ không sao không?"
Bên kia rất lâu mới trả lời: "Không thể, nhưng tôi có thể đảm bảo anh ta vẫn còn sống."
Tim Mã Tịnh Tịnh thắt lại.
Thực ra cô ta biết bản thân làm như vậy rất nguy hiểm, sau đó chắc chắn sẽ bị cảnh sát Hạ mắng chửi một trận.
Thực ra đưa điện thoại cho cảnh sát Hạ cũng được, anh nhất định sẽ đi cứu Chu Phỉ, nhưng cô ta không dám mạo hiểm.
... Chu Phỉ vì mình mới bị người ta bắt đi, đều vì cô ta trộm những chứng cứ kia từ trong tay anh ta.
Hôm đó lời anh ta nói với mình, nói vũng bùn này một khi bước vào thì không thể rút ra, thì ra là thật.
Đột nhiên Mã Tịnh có chút hận sắt không thành thép với anh ta, nếu đã kiếm tiền thì kiếm cho tốt đi, dùng cách thức chính đáng mà kiếm tiền thì đã an tâm, vì sao cứ phải dùng những thủ đoạn phi pháp đi kiếm tiền, chìm trong vũng bùn, cuối cùng người bị cắn lại chỉ là bản thân mình.
Bên kia gửi cho cô ta một địa chỉ, rồi gửi cho cô ta tuyến đường đi chi tiết, quy định cô ta phải đi đường nào.
Lúc Mã Tịnh Tịnh đang nghiên cứu, đột nhiên sau lưng truyền tới âm thanh trong trẻo, đặt tay lên hai bên vai cô ta.
"Không phải cô nói muốn đi mua bánh kem hả? Sao ở bên đường thẫn thờ thế?"
Mã Tịnh Tịnh sợ đến mức điện thoại di động rơi xuống đất, Thẩm Ngữ aiya một tiếng, muốn nhặt giúp cô ta, kết quả cô ta nhanh hơn cô ấy một bước nhặt điện thoại lên trước, rồi giấu điện thoại sau lưng.
Thẩm Ngữ nói muốn đi cùng cô ta mua bánh kem, Mã Tịnh Tịnh nói không cần.
Hai cô gái đưa đẩy trên đường phố, cuối cùng Mã Tịnh Tịnh gấp gáp, Mã Tịnh Tịnh căng thẳng đẩy cô ấy ra, gào lên: "Đừng đi theo tôi! Chị là sinh viên đại học lẽ nào không nghe hiểu tiếng người à! Cút đi! Mau cút đi!"
Thẩm Ngữ bị mắng, sửng sốt vài giây, ngơ ngác nói: "Tôi chỉ lo lắng cô đi mua một mình không an toàn..."
Cả người Mã Tịnh Tịnh run rẩy, mím chặt môi không nói chuyện.
Thẩm Ngữ rũ mắt, không nhịn được hỏi: "Tịnh Tịnh, rốt cuộc vì sao cô ghét tôi như vậy?"
Rõ ràng cô ấy còn đi nhờ chị Tiểu Dụ chỉ dạy làm sao để ở chung với Mã Tịnh Tịnh, nhưng Mã Tịnh Tịnh cứ như một con mèo nhát người, chỉ chịu tiếp cận chị Tiểu Dụ và cảnh sát Hạ, cũng chỉ nói nhiều trước mặt bọn họ, còn đối với những người khác thì một mực xa cách lẫn cảnh giác.
Thẩm Ngữ tới viện kiểm sát thực tập, đây vốn là nhiệm vụ đầu tiên cha sắp xếp cho cô, lúc đầu khi cô nhận nhiệm vụ này còn rất tự tin, nghĩ rằng mình và Mã Tịnh Tịnh tuổi tác tương đương, có lẽ sẽ có chủ đề chung.
Thế nhưng không hề, kinh nghiệm của bọn họ hoàn toàn khác nhau, cuộc đời của hai người, đối với đối phương mà nói quả thực là một tình tiết không thể tưởng tượng được.
Đối mặt với sự tủi thân của Thẩm Ngữ, đột nhiên Mã Tịnh Tịnh cảm thấy hụt hẫng: “Không, không, tôi..."
Lực chú ý của hai cô gái đều đặt hết lên người đối phương, hoàn toàn không chú ý đến một chiếc xe không có nhãn hiệu gì đã đậu rất lâu ở trên phần đường cách bọn họ không xa.
"Đại ca nói đứa con gái còn lại là con gái của Thẩm Ái Ba, vừa hay tổng giám đốc Tịch cũng cần, cùng đưa đi đi."
Quan sát đủ rồi, chiếc xe lái gần tới chỗ bọn họ.
Mấy người trên xe nhanh nhẹn xuống xe, túm vai, bịt miệng, lôi kéo, sự chênh lệch về sức mạnh giữa nam và nữ thậm chí không cho họ cơ hội kêu cứu.
Cửa xe đóng lại, lao như tên bắn, chỉ để lại một làn khói.
-
Từ lúc Mã Tịnh Tịnh chạy trốn đến lúc bị phát hiện, sự khác biệt về thời gian chí mạng được tạo ra, mỗi phút mỗi giây tụt lại phía sau đều nói lên sự chậm trễ và khó khăn của lần hành động này.
Tuyến đường Mã Tịnh Tịnh đi gần như đều là góc chết của camera giám sát thành phố, nhưng may mắn thay đây không phải là nơi không có người ở, không có camera giám sát thì cũng có người đi đường, huống chi với trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại, tìm người không khó, không ai có thể thật sự biến mất không một dấu vết.
Còn về phần vì sao Chu Phỉ mất tích lâu như vậy nhưng vẫn không tìm thấy, chỉ có một nguyên nhân, sự mất tích của anh ta có lẽ là chủ động phối hợp, hơn nữa không phải hoàn toàn bị động, tất nhiên, lộ trình mất tích đương nhiên cũng có thể được lên kế hoạch trước.
Khi mấy cảnh sát đội hình sự đuổi tới, còi báo động vang lên, bầu trời xám xịt, gió lạnh thổi đám cỏ dại đong đưa, một trong những khu nhà xưởng bỏ hoang ở khu công nghệ cao chưa phát triển càng hiện rõ vẻ thê lương, trừ chiếc xe không nhãn hiệu trống không, thì chẳng còn lại gì.
Chỉ có lọ cây Insulin(*) trống không trên mặt đất.
*Insulin là một loại hormone protein giúp tăng cường tổng hợp glycogen. Insulin khuyến khích các tế bào gan và cơ chuyển đổi glucose thành glycogen, và sự giảm insulin khiến tế bào gan chuyển đổi glycogen thành glucose và giải phóng glucose vào máu. Đặc tính này là lý do tại sao nó được sử dụng lâm sàng để điều trị tăng đường huyết ở bệnh nhân tiểu đường. Insulin còn có thể tăng cường quá trình este hóa axit béo: thúc đẩy quá trình tổng hợp este của axit béo thành chất béo bởi tế bào mỡ.
Trong mỗi lọ có khoảng 300 đơn vị Insulin, mà ở đây lại có 2 lọ bỏ không.
Tổng cộng 600 đơn vị insulin tác dụng nhanh đã hết.
"Đội phó..."
Sắc mặt Hạ Minh Sầm u ám phức tạp, không nói chuyện, đứng sững tại chỗ, nhất thời không thể phán đoán được trong hai cô gái rốt cuộc là ai nhận 600 đơn vị Insulin chắc chắn sẽ giết chết họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT