Dù biết rõ Dụ Ấu Tri và anh ấy là quan hệ vợ chồng sắp cưới, nhưng vẫn muốn ngang ngược chen một chân vào.
Chẳng những không chột dạ, ngược lại còn giống như Hạ Minh Lan cướp đồ của anh.
Trong lòng Hạ Minh Lan bật cười.
"Anh chưa từng yêu cầu Ấu Tri quên đi quá khứ của hai người." Anh ấy nói
Hạ Minh Sầm nhướng mày.
"Quá khứ không ảnh hưởng được tới hiện tại, trừ khi em có thể khiến một trong hai người anh và Ấu Tri có ý định hủy hôn, bằng không em làm gì cũng đều vô dụng." Hạ Minh Lan nói: "Một khi chuyện này ván đã đóng thuyền, Minh Sầm, cái mũ kẻ thứ ba này em đội không oan."
Nói xong anh ấy lại đi gần hơn về phía Hạ Minh Sầm một chút, nói: "Còn có nắm đấm trước đây em đấm anh, tới lúc đó anh trả lại em cũng là hợp lý nhỉ."
Hạ Minh Sầm không hề trốn tránh, đút tay vào túi quần, dáng vẻ lười nhác thờ ơ như cũ, anh nghiêng đầu, ngước mắt giằng co với anh ấy, trong mắt lộ rõ vẻ lạnh lùng không tình người.
"Nếu phải chọn một người để đội chiếc mũ này giữa hai chúng ta, vậy người đó có lẽ phải là anh."
Hạ Minh Lan thấy vậy tức cười: "Minh Sầm, bất cứ việc gì cũng phải nhìn thực tế rồi đưa ra kết luận."
"Anh dám nói trước khi tôi và Dụ Ấu Tri chia tay, anh chỉ xem cô ấy là bạn hoặc là em gái sao?"
Giọng điệu Hạ Minh Sầm rất lạnh: "Hạ Minh Lan, đều là đàn ông cả, chen vào chỗ trống thì thẳng thắn thừa nhận, tôi với anh không cần xã giao, không cần vòng vo với tôi."
Hạ Minh Lan lúc lâu sau không nói chuyện, cuối cùng anh ấy rũ mắt cười, khi ngước mắt lên lần nữa ánh mắt đã lạnh lùng giống như Hạ Minh Sầm.
"Được, cho dù là tôi thì sao?"
"Cho dù bọn tôi đính hôn bị cậu phá hoại, vậy sau đó thì sao? Hai người còn có khả năng tái hợp sao? Ấu Tri đã bằng lòng đính hôn với tôi, cũng chứng minh cô ấy thực sự không muốn để lại bất kỳ khả năng tái hợp nào giữa hai người."
Sắc mặt Hạ Minh Sầm u ám, đột nhiên không nói chuyện.
Giọng điệu Hạ Minh Lan ôn hòa nói: "Cậu có còn nhớ lúc nhỏ khi tôi lấy mất thứ đồ chơi cậu thích nhất không, đợi khi tôi trả lại cậu, bởi vì thứ đồ chơi này bị tôi chạm vào rồi, thế nên cậu vẫn vứt đi đúng không?"
Hạ Minh Sầm nhíu mày: "Vứt đi cái gì?"
"Đồ chơi mà cậu thích, cho dù bản thân không cần cũng không nhường cho người khác, Minh Sầm, cậu từ nhỏ đã là đứa trẻ độc tài." Hạ Minh Lan nói tiếp: "Lần này nếu tôi trả lại, có phải cậu lại muốn vứt đi không?"
Hạ Minh Sầm chỉ lạnh lùng nói: "Cô ấy không phải đồ chơi."
Hạ Minh Lan nghiêng đầu, mắt kính hiện ra chút ánh sáng nhạt, lùi về chỗ liếc qua một cái.
"Thiếu gia kiêu ngạo của chúng ta, lần này cậu định vứt thể diện cầu xin cô ấy quay về bên cậu sao?"
-
Hạ Minh Lan và Hạ Minh Sầm nói chuyện có hơi lâu.
Cho dù cô và Hạ Minh Lan không phải thật, nhưng hiện tại Dụ Ấu Tri nhìn có vẻ thực sự quá giống một củ cải trắng lăng nhăng lắc lư giữa hai người đàn ông.
Kiểu người này như cô đặt trong phim truyền hình chắc chắn sẽ bị mắng là trà xanh, nói cô giả vờ vô tội, giả vờ đơn thuần, thực ra trong lòng lại rất hưởng thụ chuyện hai người đàn ông cãi nhau vì cô.
Dụ Ấu Tri thấy bọn họ đứng nói chuyện cách xe không xa, vốn muốn đi lên trước khuyên hai câu, nhưng cô nghĩ trái nghĩ phải, như vậy hình như càng chứng tỏ bản thân trà xanh, thế nên vẫn xóa bỏ ý định này, tiếp tục trốn trong xe làm rùa đen rụt đầu.
Nhưng ngồi trong xe nào có thanh thản, tuy không trà xanh như vậy nhưng không hiểu sao cứ giống như loại đàn ông đểu hèn nhát trốn đi khi xảy ra chuyện một chân đạp hai thuyền, nghĩ thế nào cũng đều là lỗi của cô.
Đúng lúc cô ôm đầu lên án bản thân trong lòng, Hạ Minh Lan trở về.
Dụ Ấu Tri không muốn hỏi anh bọn họ nói chuyện gì, nhưng dù sao vẫn phải tìm chút chuyện để nói, sau khi Hạ Minh Lan lên xe không nói lời nào, anh dường như khá mệt mỏi, tháo mắt kính xuống liên tục xoa sống mũi và mí mắt.
"Anh Minh Lan, cảm ơn anh cố ý tới đây đón em về nhà." Dụ Ấu Tri nhạt nhẽo nói: "Chứ không một mình em buổi tối thật sự không dám về nhà một mình."
Hạ Minh Lan nhẹ giọng nói: "Không sao, việc anh nên làm."
Anh bỗng chốc nghiêng đầu nhìn cô.
Lúc bình thường quen anh đeo mắt kính, lúc này đột nhiên tháo mắt kính xuống nhìn cô, khiến Dụ Ấu Tri có chút không quen, chưa kể không có kính che chắn, không hiểu sao cô cảm thấy ánh mắt của Hạ Minh Lan cũng không còn dịu dàng nhã nhặn như trước đây, ngược lại có hơi giống Hạ Minh Sầm, trong mắt đè nén cảm xúc u ám, dường như sâu không thấy đáy.
Sau khi nhìn cô vài giây, Hạ Minh Lan mở miệng: "Vết thương trên miệng em là Minh Sầm làm?"
A, quả nhiên cái cớ vụng về đó không lừa nổi anh.
Thực ra cô cảm thấy không nhất thiết cần lừa gạt Hạ Minh Lan, thế là gật đầu, lại giải thích: "Tình huống lúc đó đột ngột, vài ba câu không thể nói rõ, nói chung Hạ Minh Sầm là vì giúp em..."
Nhưng lời còn chưa nói xong, Hạ Minh Lan đột nhiên nói: "Ấu Tri, chúng ta mau chóng đính hôn đi."
Chủ đề bất ngờ bị xoay chuyển không kịp phòng bị, cô chớp mắt: "Hả?"
"Em muốn điều tra Chu Phỉ, gần đây anh có tiếp xúc với anh ta mấy lần, trong tay anh ta có mạng lưới quan hệ của cha anh ta, nhưng khi xã giao có xảy ra chút ngoài ý muốn, không thể dò hỏi được." Hạ Minh Lan chậm rãi nói: "Không nhất thiết chỉ chằm chằm điều tra một chỗ, đính hôn là một thời cơ tốt, trừ bạn bè thân thích ra, anh cũng sẽ mời những người có quan hệ với nhà họ Hạ tới tham gia, bao gồm cả những lãnh đạo và đồng nghiệp đã cùng làm việc với cha anh và cha em ở viện kiểm sát.."
Dụ Ấu Tri há miệng, không chắc chắn hỏi: "Mời bọn họ tới tiệc đính hôn sao?"
"Ừ, như vậy cũng đỡ cho em phải đi tìm từng người một."
Như vậy không sai, nhưng tới lúc đó người tới càng nhiều thì càng phô trương, cuối cùng phải kết thúc thế nào đây?
Giả sử thật sự có thể dựa vào buổi tiệc đính hôn này thu thập được manh mối, nhưng sau khi tiệc đính hôn kết thúc, bọn họ làm sao giải thích cho tất cả mọi người đính hôn chỉ là một bữa Hồng Môn Yến đây, cô và Hạ Minh Lan thực ra không hề thực sự muốn đính hôn.
Dụ Ấu Tri rất chắc chắn lúc đó nếu chỉ dựa vào bản thân, thì tuyệt đối không có cách kết thúc, cô không đồng ý ngay, do dự hỏi: "Anh Minh Lan, anh chắc chắn làm lớn vậy sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn không? Anh có nắm chắc có thể khiến tất cả mọi chuyện đi theo hướng anh muốn không?"
Hạ Minh Lan lắc đầu: "Không."
Dụ Ấu Tri: "Vậy sao anh còn?"
"Nói thật, anh đợi cái nhà này đủ rồi." Hạ Minh Lan dựa người ra sau, nhắm mắt, giọng điệu khoan thai: "Lúc đầu cái nhà này thu nhận em, rốt cuộc em đối với nó vẫn có chút tình cảm, thế nên cho dù có nghi ngờ cha anh đi chăng nữa, em cũng không nói ra những lời độc ác, còn nữa, em đối xử với Minh Sầm, cái này anh có thể hiểu. Nhưng Ấu Tri à, anh không có, hiện tại nhìn anh có vẻ như cái gì cũng có, nhưng một khi Minh Sầm nói một chữ muốn, anh buộc phải trả lại tất cả."
Khi Hạ Minh Lan vừa tới ngôi nhà này, Hạ Minh Sầm nhỏ hơn anh hai tuổi vẫn chỉ như em bé trong tranh Tết, dáng người cũng không cao, nhưng trong đôi mắt đen láy trong veo kia, lại là ánh nhìn không hợp với tuổi của anh.
Anh ấy là con riêng, bởi vì vấn đề cơ thể bẩm sinh mà thường phải uống thuốc nằm viện, mẹ ruột quả thực không có khả năng tự nuôi dưỡng anh, chỉ có thể giao anh cho cha ruột là Hạ Chương, bà Hạ lại sợ mẹ anh dùng con làm cái cớ, mục đích thực sự là nối lại tình xưa với chồng bà ta, thế là lập tức ra điều kiện, trừ khi ký vào giấy đoạn tuyệt quan hệ máu mủ, nếu không bọn họ không thể nhận Hạ Minh Lan.
Từ sau đó Hạ Minh Lan chưa từng gặp mẹ mình, mỗi ngày đối mặt với anh ấy là người cha nhu nhược muốn bù đắp cho anh nhưng lại bị vợ ngăn cản không thể làm gì, là bà Hạ xem anh ấy như kẻ thủ, còn có một người em trai đối với anh ấy vô cùng lạnh nhạt.
Dù có chung huyết thống, anh vẫn chỉ là người ngoài trong ngôi nhà này.
Mãi cho tới khi Dụ Ấu Tri tới.
Trong nhà cuối cùng cũng có một người có thể nói chuyện với anh, có thể tâm sự làm bạn với anh, cô nhớ ngày anh phải đi bệnh viện kiểm tra, biết mỗi ngày anh phải uống mấy viên thuốc, thậm chí ngay cả tên của từng loại thuốc cũng đều nhớ, cha chăm sóc anh là vì người mẹ yếu đuối của anh, bảo mẫu chăm sóc anh là vì đồng tiền lương, chỉ có Dụ Ấu Tri, là thật sự xuất phát từ sự quan tâm của người bạn, hi vọng bệnh tình của anh có thể mau hồi phục.
Bọn họ giống nhau, sống cẩn thận từng li từng tý, sống như đi qua lớp băng mỏng, đều muốn rời khỏi ngôi nhà này nhưng lại không thể không thừa nhận lúc đó bọn họ vẫn chỉ là những đứa trẻ, một khi rời khỏi ngôi nhà này, ngay cả nuôi bản thân cũng là cả vấn đề.
Thế nên chỉ có thể lặng lẽ mong chờ lớn lên thật nhanh, thế nhưng còn chưa đợi được ngày đó, Dụ Ấu Tri đã nói hi vọng Hạ Minh Sầm có thể thích mình, cô muốn dựa vào điều này để sống tốt hơn một chút.
Đôi mắt cô không có ánh sáng, lúng túng nói những ngày tháng đó sống thật khó khăn, cô không nghĩ được cách tốt hơn.
Hạ Minh Lan đoán có lẽ cô đã gặp chuyện gì đó ở trường, lúc đó ngay cả bản thân minh anh ấy còn không giúp được, huống chi là giúp cô.
Bọn họ là bạn bè duy nhất của nhau trong ngôi nhà này, lại không thể giúp đỡ đối phương thay đổi hiện trạng.
Mà hiện tại cuối cùng bọn họ đã trưởng thành, vẫn lựa chọn giúp đỡ lẫn nhau, chỉ là trong quá trình này, cách trở lớn nhất chính là Hạ Minh Sầm.
Hạ Minh Sầm nói Hạ Minh Lan mới là cái người chen một chân vào, nhưng tìm hiểu thật kĩ về trước, Hạ Minh Sầm mới là cái người ngay cả bạn của anh ấy cũng muốn cướp.
Đã có nhiều thứ như vậy, vì sao còn muốn chiếm người bạn duy nhất của anh ấy.
Anh ấy không tưởng tượng được khoảng thời gian hai người đi du học ở Anh đó rốt cuộc đã có bao nhiêu ngọt ngào, mỗi khi nói về chủ đề này Dụ Ấu Tri luôn trốn tránh, Hạ Minh Lan lại không muốn hỏi nhiều, bởi vì khoảng thời gian ấy trong ký ức của cô, không có anh.
Dụ Ấu Tri đối với anh ấy mà nói đương nhiên không chỉ là bạn, càng không chỉ là em gái.
Hạ Minh Lan đột nhiên mở mắt, khẽ nói với cô: "Ấu Tri, hình như hôm nay anh quên uống thuốc rồi."
"Dạ?"
Nhất thời Dụ Ấu Tri không quan tâm thứ khác nữa, vội lấy thuốc trên xe.
Thấy bộ dáng hoảng hốt tìm thuốc của cô, cảm xúc ứ đọng trong mắt dần biến mất, Hạ Minh Lan lại khẽ nói: "Lừa em đó, anh đã uống rồi."
Dụ Ấu Tri ngừng lại, sau đó nghi ngờ nhìn anh: "Thật sao? Câu này không phải lừa em chứ?"
"Thật." Hạ Minh Lan cười gật đầu.
Dụ Ấu Tri khó hiểu: "Vậy vừa nãy anh lừa em anh chưa uống thuốc làm gì?"
Hạ Minh Lan dựa vào lưng ghế thở dài một hơi: "Em cứ xem là anh ghen, thế nên hơi tùy hứng một xíu đi."
Dụ Ấu Tri tỏ vẻ anh đừng nói đùa.
Hạ Minh Lan đeo mắt kính lên, nghiêng đầu buồn cười nhìn cô: "Kinh ngạc cái gì, không phải lúc đầu Minh Sầm cũng ghen với anh sao? Giờ anh ghen với cậu ấy không được sao?"
-
Hạ Minh Lan vừa nhắc như vậy, tức khắc Dụ Ấu Tri liền nhớ tới anh ấy đang nói tới chuyện gì.
Chuyện này phải ngược dòng về lúc cô vừa kết thúc kiểm tra, lúc đó cô mới kết thúc bài thi cuối cùng, mỗi ngày đều trông ngóng kết quả trúng tuyển đại học, ngay cả buổi tối đi ngủ cũng khấn Phật cầu Bồ Tát, hi vọng họ có thể phù hộ cho cô thuận lợi nhận được offer.
Có lẽ là thành tâm, một tháng sau khi phỏng vấn, cô nhận được offer đại học đầu tiên.
Ngày nhận được offer, Dụ Ấu Tri phấn khích cả buổi tối không ngủ được, trong lòng nghĩ bản thân vậy có thể coi là lội ngược dòng rồi, không những bù được môn Tiếng Anh, những môn khác cũng thuận lợi đạt tiêu chuẩn, như vậy là có cái để học rồi, không đến nỗi ngay cả đại học còn không thi nổi.
Hơn nữa ngày đó vừa hay trước sinh nhật cô một ngày, thế nên Dụ Ấu Tri nói tin tức tốt này cho Hạ Minh Lan trước.
Lúc đó Hạ Minh Lan đang ở bệnh viện, cô không kịp đợi anh về nhà, trốn học chạy thẳng đến bệnh viện.
"Anh Minh Lan! Em nhận được offer rồi!"
Quên mất đây là bệnh viện, kết quả bị y tá nhắc nhở, dù như vậy cũng không dập tắt được tâm trạng tốt của cô, vội vàng lấy email đã in ra đưa cho Hạ Minh Lan xem.
Hạ Minh Lan nhìn thấy nội dung offer, nói chúc mừng cô.
"Chúc mừng em, cuối cùng cũng chào đón cuộc sống mới rồi."
Cuộc sống mới mà anh nói có ý nghĩa gì, chỉ hai người bọn họ mới hiểu.
Hàm ý này là cuối cùng cô cũng không cần nhìn sắc mặt người khác nữa, cuối cùng không còn phải giả làm không khí ở trường học và căn nhà đó nữa.
Hạ Minh Lan nói với bảo mẫu một tiếng, đưa Dụ Ấu Tri xuống ghế dài ở lầu dưới bệnh viện phơi nắng, gió đầu xuân vẫn hơi se lạnh, nhưng ánh nắng đã bắt đầu trở nên ấm áp.
Dụ Ấu Tri cứ ôm lấy offer cười ngốc nghếch, thực sự cô rất vui, ánh nắng rơi trên mặt cô, thậm chí còn không rực rỡ bằng nụ cười của cô.
"Cái này đối với em mà nói có lẽ là quà sinh nhật tốt nhất nhỉ." Trong mắt Hạ Minh Lan cũng mang theo nụ cười, nhưng sau đó anh lại thở dài một hơi: "Vậy nếu anh muốn tặng em một món quà có thể khiến em vui hơn nó, độ khó khá cao nhỉ?"
"Không đâu, anh không cần tặng." Dụ Ấu Tri không hề để ý điều này: "Một câu chúc mừng sinh nhật là được rồi."
Hạ Minh Lan lắc đầu, nói: "Hai năm trước sinh nhật em anh đều ở bệnh viện, không thể chúc mừng em, nếu còn thiếu quà sinh nhật nữa, vậy người bạn là anh đây đúng là chỉ trên danh nghĩa rồi."
Nói tới chúc mừng sinh nhật, Dụ Ấu Tri đột nhiên nhớ tới hai tháng trước, Hạ Minh Sầm từng nói muốn cùng cô đón sinh nhật.
Nhưng hiện tại đã qua hai tháng rồi, đám bạn của Hạ Minh Sầm đều lần lượt nhận được offer, một đám thiếu gia không thiếu tiền thương lượng đi dã ngoại thôn quê, đã cúp học một tuần không tới trường rồi.
Ngày mai là sinh nhật cô, Dụ Ấu Tri ngẫm nghĩ, cảm thấy rất có thể tiểu thiếu gia lúc đó chỉ là thuận miệng, lời của anh không thể xem là thật.
Nếu anh ấy muốn tổ chức sinh nhật nữa thì đã có rất nhiều người sẵn lòng giúp anh tổ chức, vậy tại sao phải chen lấn một ngày để cùng cô ấy ăn mừng.
"Hay là thế này đi, hôm sinh nhật em tới bệnh viện tìm anh, anh chúc mừng sinh nhật em ở bệnh viện nhé?"
Hạ Minh Sầm dở khóc dở cười: "Em muốn đón sinh nhật ở bệnh viện?"
Dụ Ấu Tri ừ một tiếng, yêu cầu của cô rất thấp, cũng không muốn phiền Hạ Minh Lan.
"Đón sinh nhật ở đâu đều như nhau, chỉ cần đừng kêu em tự hát chúc mừng sinh nhật cho bản thân thì em đã mãn nguyện rồi."
Hạ Minh Lan gật đầu cười: "Được, sẽ không để em tự hát đâu."
Cô vừa lòng, ở lại bệnh viện nói chuyện với Hạ Minh Lan một lúc, mãi khi sắc trời tối lại mới chuẩn bị về nhà.
Khi trở về nhà trời đã hoàn toàn đen kịt, con gái ở gia đình bình thường về muộn như vậy chắc chắn sẽ bị mắng, nhưng tình huống nhà họ Hạ đặc biệt, vợ chồng Hạ Chương công việc bận rộn thường không ở nhà, Hạ Minh Sầm vốn cũng không thích ở nhà, dì giúp việc trong nhà thì không thể thay phụ huynh dạy dỗ được, dù sao thì vẫn là nhận bao nhiêu tiền lương thì làm bấy nhiêu việc, càng đừng nói là quan tâm Dụ Ấu Tri, nên cô về trễ thế nào không ai quan tâm.
Sau khi về nhà cô tới phòng bếp trước, không tìm được mì sợi, bèn hỏi dì giúp việc trong nhà còn mì sợi không.
Dì giúp việc đã kết thúc công việc một ngày, ngồi trên bàn ăn uống trà, nghe cô hỏi bèn nói: "Ăn hết rồi, ông bà chủ đều không thích ăn mì lắm, thế nên sau này không định mua nữa, mua về cũng lãng phí, không bằng mua những thứ ông bà chủ thích ăn."
Trong nhà chỉ có Dụ Ấu Tri thích ăn mì, thực ra khi nấu bữa ăn khuya nấu lần trước đó cô đã thấy trong phòng bếp không còn thừa lại mì nữa rồi, vốn cho rằng dì giúp việc sẽ mua thêm, nhưng không ngờ sau khi ăn hết vẫn không đi mua, thậm chí sau này không định mua nữa.
Cô không nói gì, định tự mình đi một chuyến ra siêu thị mua chút mì về, sau đó nấu một bát mì trường thọ cho bản thân.
Đây là thói quen của cô tới bây giờ, sinh nhật nhất định phải ăn mì trường thọ mới tính là sinh nhật.
Tính toán trong lòng xong, cô lại mặc áo khoác lên chuẩn bị ra ngoài, dì giúp việc không hỏi sao lại ra ngoài, chỉ ở sau dặn dò một câu trời tối rồi chú ý an toàn.
Dụ Ấu Tri thuận miệng đáp lại, lúc ngồi xổm ở huyền quan thay giày vừa hay cửa bị mở ra từ bên ngoài.
Tháng ba vẫn chưa lập hạ, gió buổi tối rất lạnh, Dụ Ấu Tri run cầm cầm, cho rằng chú Hạ tăng ca đã về, đang định chào hỏi, lại phát hiện người trở về là Hạ Minh Sầm.
Hạ Minh Sầm mặc áo hoodie quần dài, lười biếng đội nón lên đầu, trên chân vẫn đi đôi giày thể thao, hiển nhiên là từ chỗ dã ngoại về.
Anh thấy cô muốn ra ngoài, nhíu mày hỏi: “Muộn như vậy cậu còn đi đâu?|”
“Đi siêu thị.” Dụ Ấu Tri cũng hỏi anh: "Không phải cậu đi dã ngoại sao? Sao quay về rồi?”
Hạ Minh Sầm mím môi, không trả lời cô, hỏi tiếp: “Cậu đi siêu thị làm gì?”
Đi mua mì về làm cho mình bát mì trường thọ đó.
Dụ Ấu Tri nói thầm, nhưng trên miệng lại không muốn nói cho Hạ Minh Sầm, cô cảm thấy nếu giờ nói cho anh thì chắc anh mới nhớ ra, à, thì ra hôm nay cậu đón sinh nhật hả.
Nếu cô vẫn ôm hi vọng mà hỏi anh, trước đó không phải cậu nói muốn cùng tôi đón sinh nhật lần nữa sao, vậy chắc chắn anh sẽ lại bày ra bộ dáng lười nhác của tiểu thiếu gia, vô tâm nói, tôi nói đại mà thôi, đừng nói cậu xem là thật chứ?
Không biết vì sao, Dụ Ấu Tri đột nhiên có hơi tức giận.
Bỏ đi, không nên gửi gắm hy vọng lên người tiểu thiếu gia, sao anh có thể để ý sinh nhật của người khác, càng huống chi người này còn là Dụ Ấu Tri không cha không mẹ ăn không ngồi rồi ở nhà anh.
“Mua chút đồ.” Cô đổi giày chuẩn bị ra ngoài.
Vừa đi tới cửa đã bị anh dùng một tay ngăn lại, Hạ Minh Sầm nói: “Tôi đi cùng cậu, đúng lúc tôi cũng định mua chút đồ.”
Dụ Ấu Tri mím môi, lẩm bẩm nói: “Cậu muốn mua gì thì kêu dì giúp việc mua giúp cậu là được rồi, cần gì cậu phải tự đi siêu thị một chuyến.”
Nói xong cô lại muốn đi, nhưng Hạ Minh Sầm vẫn chặn tay trên cửa, Dụ Ấu Tri không muốn dây dưa với anh, khom eo xuống, chui qua chỗ bên dưới cánh tay anh.
Dụ Ấu Tri bình tĩnh đáp: “Chó ngoan không chặn đường.”
Hạ Minh Sầm sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại là cô đang mắng anh, sắc mặt nháy mắt trầm xuống, lại đi lên trước một bước kéo cô về nhà, sau đó đóng cửa không cho cô ra ngoài.
Dì giúp việc nghe thấy tiếng động ngoài cửa, đi ra hỏi Hạ Minh Sầm sao không vào nhà, Hạ Minh Sầm chỉ phất tay, nói bản thân có chuyện phải nói với Dụ Ấu Tri.
Dì giúp việc do dự nhìn hai đứa trẻ, cảm nhận được bầu không khí giữa hai người khá căng thẳng.
Vẫn là đừng nên quản thì hơn, đừng quay đầu, mắc công bị tiểu thiếu gia oán trách bà già này lo chuyện bao đồng.
Tiểu thiếu gia ỷ vào dáng người cao to của mình, khoanh tay dựa vào cửa như môn thần hộ pháp, nhìn Dụ Ấu Tri từ trên cao xuống, sau đó anh duỗi tay ra, bóp mặt Dụ Ấu Tri: “Cậu to gan nhỉ, dám mắng tôi.”
Dụ Ấu Tri bị anh bóp mặt không dám phản kháng, bởi vì cô biết có phản kháng cũng không có tác dụng, cô chắc chắn đánh không lại Hạ Minh Sầm.
Cô chỉ có thể thử nói lý với anh: “Là cậu mắng tôi trước.”
“Ai bảo cậu chui qua dưới tay tôi.”
“Tôi muốn ra ngoài, cậu lại không cho, tôi chỉ có thể chui qua thôi.”
Hạ Minh Sầm mím môi: “Tôi không phải không cho cậu đi.”
Dụ Ấu Tri mím môi: “Vậy cậu đừng chặn đường chứ.”
Im lặng vài giây, Hạ Minh Sầm thật sự nhường đường, thuận tiện nói: “Cậu muốn đi siêu thị mua đồ gì, nếu nhiều tôi đi có thể xách giúp cậu.”
Dụ Ấu Tri không biết anh động kinh cái gì cứ phải đi siêu thị, thế nên cố ý nói: “Tôi đi mua đồ dùng hàng ngày, cậu muốn mua giúp tôi sao?”
“Đồ gì? Kem đánh răng? Khăn mặt?”
Dụ Ấu Tri cắn môi, thẳng thắn nói: “Đồ dùng hàng ngày của con gái, cậu nói xem nó là gì?
Hạ Minh Sầm nhíu mày nghĩ một lúc, sau đó phải nhìn tới vành tai cô có hơi đỏ mới phản ứng đồ dùng hàng ngày cô muốn mua là cái gì.
Vốn dĩ khuôn mặt kiêu ngạo nháy mắt cũng có chút ngại ngùng, anh khụ một tiếng, buồn bực nói: "Cậu tự đi mua đi."
Lồng ngực Dụ Ấu Tri phập phồng, cảm thấy chiêu này của mình đả thương địch một nghìn thì cũng hại bản thân mất tám trăm, xấu hổ cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể vội vàng chạy ra ngoài.
Siêu thị cách chỗ này hơi xa, Dụ Ấu Tri đi đến trạm xe bus gần đó chuẩn bị bắt xe bus đi siêu thị.
Không lâu sau, xe bus vẫn chưa tới, ngược lại là một người đàn ông trung niên say khướt.
Người đàn ông đặt mông xuống ngồi cạnh cô, cô cho rằng người đàn ông này cũng là tới đợi xe bus, không nghĩ nhiều, ngồi dịch sang bên cạnh, nhường chỗ cho người đàn ông kia.
Kết quả người đàn ông kia lại dịch về phía cô, đồng thời bắt đầu bắt chuyện: "Em gái nhỏ, muộn thế này còn đi đâu vậy?"
Dụ Ấu Tri không để ý ông ta, cúi đầu, nửa khuôn mặt vùi vào trong cổ áo.
Sau đó tay người đàn ông liền khoác lên vai cô, Dụ Ấu Tri nổi da gà toàn thân, vừa định đứng dậy, giây sau người đàn ông lại ôm lấy cô, hai tay sờ soạng lên áo khoác ngoài của cô, cười híp mắt nói: "Em gái nhỏ, bình thường người nhà không cho em ăn ngon sao? Lớn lên xinh đẹp như vậy mà sao người không có chút thịt nào thế."
Dụ Ấu Tri không nhịn được hét lên, khu biệt thự này đều là khu nhà ở, dân cư thưa thớt, không có chợ hay cửa hàng gì, bên đường chỉ có bóng đèn chiếu sáng lờ mờ, phần lớn hộ gia đình sống ở đây đều dùng xe riêng để đi lại, cô có hét cũng vô dụng.
Người đàn ông bịt miệng cô lại nói đừng kêu nữa.
"Em gái nhỏ ngoan nào, chú đưa em tới nơi này chơi nhé, chơi xong rồi chú bảo đảm sẽ đưa em về nhà."
Dụ Ấu Tri thật sự sợ rồi, cô liều mạng vùng vẫy, nhưng không địch lại sức lực của người đàn ông, bị người đàn ông cưỡng chế kéo đi.
Trong khoảnh khắc đó cô nghĩ trong lòng rất nhiều, thậm chí còn cầu nguyện nếu lần này có thể được cứu, về sau cô nhất định sẽ nghe lời, có ra ngoài buổi tối cũng sẽ không đi một mình nữa.
Sớm biết vậy đã kêu Hạ Minh Sầm đi cùng.
Quên sinh nhật của cô cũng được, ít nhất có anh ở đây, cô sẽ không gặp phải chuyện này.
"Dụ Ấu Tri!"
Đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng lo lắng gọi tên cô, Dụ Ấu Tri thoáng cái nhận ra giọng nói đó là ai, lập tức vùng vẫy càng mạnh, dùng hết sức đẩy bàn tay bẩn thỉu đang bịt miệng của người đàn ông ra, cũng mặc kệ đã muộn như vậy có gây phiền người dân không, lớn tiếng gọi: "Hạ Minh Sầm!"
- ---------
Lời tác giả:
Cuối cùng cũng viết đến thời niên thiếu rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT