Thật sự không nhận ra?

Dụ Ấu Tri chớp mắt, trong lòng nghĩ vậy cũng quá nực cười rồi.

Trong lòng cô còn chút nghi ngờ, nhưng Hạ Minh Sầm lại nói thêm một câu: "Người đẹp tới đây một mình sao?"

"Đúng vậy!" Dụ Ấu Tri không hài lòng nói: "Ai biết sẽ đụng phải chuyện như thế này chứ, làm tôi sợ muốn chết."

Vốn dĩ bộ dáng của cô rất ngoan, da trắng mắt hạnh, mặt lại nhỏ như lòng bàn tay, rõ ràng rất trẻ, nhưng bình thường khi làm việc cứ thích bày ra vẻ mặt nghiêm túc, suy cho cùng nghề nghiệp này của cô vẫn phải có chút uy nghiêm, không thì sao có thể khiến người ta tin phục.

Hạ Minh Sầm rũ mắt đánh giá cô, bỗng chốc bật cười.

Tiếng cười này khiến Dụ Ấu Tri chột dạ khó hiểu, không biết có phải anh đã nhận ra rồi không.

Cô lén nhìn chỗ ghế dài mà Chu Phỉ ngồi, lại phát hiện chỗ đó đã không có ai từ lâu, cô vội quét mắt nhìn quanh quán bar, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng Chu Phỉ.

Đi rồi? Đi lúc nào?

Không thấy Chu Phỉ, ở lại đây chẳng có ý nghĩa gì, Dụ Ấu Tri ho nhẹ một tiếng, nũng nịu nói: "Hình như tôi hơi say rồi, vậy tôi đi trước nhé, bye bye anh đẹp trai."

Nói xong cô còn đáng yêu vẫy tay với anh mới quay người rời đi.

Hạ Minh Sầm ba bước đuổi theo chắn trước mặt cô, tay tùy ý đút vào túi quần khom eo đối diện tầm mắt với cô, khóe môi mang nụ cười: "Uống say rồi vẫn biết đường sao? Hay là anh đưa em đi?"

Đôi mắt của anh sát gần trong gang tấc, Dụ Ấu Tri mím môi, hàng lông mày thanh tú vô thức nhăn lại.

Quan tâm trong hồ lô của anh bán cái gì làm gì, dù sao không nhận là được.

Thế là cô cố ý hỏi: "Anh đẹp trai, có phải anh muốn chọc ghẹo tôi không?"

Vốn cho rằng Hạ Minh Sầm sẽ phủ nhận hoặc cười một cái, kết quả anh nghiêng đầu, còn thật sự ừ một tiếng.

"Rõ ràng như vậy sao?"

Thì ra lúc bình thường Hạ Minh Sầm ở trước mặt phụ nữ sẽ cợt nhả như vậy.

Dụ Ấu Tri lại nhớ tới bộ dáng trước đây khi anh điều tra vụ án, vì để moi được tin tức từ miệng mấy cô gái kia mà phối hợp liếc mắt đưa tình với bọn họ, kỹ thuật diễn không nói là xuất quỷ nhập thần thì cũng là tài đức vẹn toàn, lại cộng thêm vốn dĩ anh đã rất đẹp trai, khi ghẹo gái càng có vẻ giống trai đểu.

Cô rũ mắt, giọng điệu bình tĩnh: "Thật ngại quá, tôi có bạn trai rồi."

Hạ Minh Sầm lại cứ không biết khó mà lui, còn không chút để ý đáp: "Vậy thì đá anh ta đi."

Dụ Ấu Tri sửng sốt, đối diện với nụ cười ở khóe miệng Hạ Minh Sầm.

Cô đột nhiên cảm thấy bản thân ngu thật, mục đích hôm nay ăn mặc thành như vậy là để ở đây chơi nhiệm vụ bất khả thi gì với anh sao, bây giờ còn chưa biết Chu Phỉ đi đâu rồi, quả thực lãng phí thời gian của mình.

Mặc kệ anh thật sự không nhận ra cô hay đang trêu đùa cô, cô đều không tiếp.

Men rượu đột nhiên nổi lên, Dụ Ấu Tri lười diễn dáng vẻ con gái yếu đuối gì đó nữa, hỏi ngược lại: "Anh nói đá thì đá à? Anh cho rằng anh là ai?"

Nói xong cô quăng một ánh mắt xem thường cho anh, quay đầu rời đi.

Không quen đi giày cao gót, động tác xoay người quá dứt khoát, suýt chút thì trẹo chân, cô loạng choạng một chút, nhưng may mà phản ứng nhanh, miễn cưỡng cân bằng cơ thể.

Trong lúc Dụ Ấu Tri cảm kích vì may mà mình không mất mặt ngã trước mặt anh, có một cánh tay từ phía sau vươn tới, ôm chặt lấy eo cô, cho cô chỗ dựa.

Eo bị tay người đàn ông quấn lấy, hơi thở mát lạnh mạnh mẽ tập kích từ sau lưng.

Dụ Ấu Tri sững sờ, muốn nhanh chóng lấy tay anh ra, anh lại càng ôm chặt hơn.

"Em có hóa thành tro tôi cũng có thể nhận ra em."

Thân hình cao lớn bao bọc cô dưới cơ thể mình, Hạ Minh Sầm thay đổi dáng vẻ cà phất cà phơ lúc nãy, thấp giọng lạnh lùng nói: "Dụ Ấu Tri, em nói xem tôi là ai?"

Bọn họ vừa nãy đều đang giả bộ, đợi đối phương cởi bỏ lớp ngụy trang trước.

Những người quen nhau đến mức khắc cốt ghi tâm, sao có thể chỉ vì đổi một bộ đồ mà thành người xa lạ.

Cho dù Hạ Minh Sầm mặc đồ Tây đi giày da, anh vẫn là cậu chủ nhỏ có tính cách ngạo mạn lạnh nhạt đó, cho dù Dụ Ấu Tri son môi mặc váy ngắn, cô vẫn là con mèo hoang nhỏ có đôi mắt hạnh trong sáng đó.

Cảm xúc phức tạp đó lại xông lên, nhất thời hai người không ai có động tác gì, rồi cứ vậy bị người ta kéo ra.

"Minh Sầm, cậu đang làm gì thế?"

Tịch Gia bắt lấy cánh tay Hạ Minh Sầm kéo anh ra khỏi Dụ Ấu Tri.

Sau khi kéo Hạ Minh Sầm ra, Tịch Gia vừa định nói xin lỗi với cô gái trước mặt, lại không hiểu sao cảm thấy bộ dáng cô gái này rất quen thuộc.

Nhưng người này so với trong ấn tượng của cô ta ăn mặc rất không giống nhau, Tịch Gia cho rằng mình nhìn nhầm người.

"Cô là..."

Hiển nhiên Hạ Minh Sầm là cùng Tịch Gia tới quán bar ở tầng này, từ khi Dụ Ấu Tri bước vào quán bar, sự chú ý đều đặt trên người Chu Phỉ nên hoàn toàn không để ý tới.

Thật sự rất châm chọc.

Cô tới để điều tra vụ án, ngay cả gọi ly rượu còn xót đứt ruột, mà hai người bọn họ lại ở đây tìm thú vui.

Cô và cậu ấm cô chiêu này quả nhiên không phải là người của một thế giới.

Dụ Ấu Tri cắn môi, không định trả lời vấn đề này, mà Tịch Gia cũng không cần cô trả lời, nhìn kỹ lại đã nhận ra cô.

"Dụ Ấu Tri? Là cô?"

Sau khi nhận ra cô, giọng điệu của Tịch Gia lập tức trở nên sắc bén: "Sao cô lại ở đây?"

Chẳng qua so với việc kinh ngạc vì sao Dụ Ấu Tri ở đây, Tịch Gia càng cảm thấy ngạc nhiên với cách ăn mặc của Dụ Ấu Tri hơn.

Trong mắt cô ta Dụ Ấu Tri vẫn luôn mang hình tượng bông hoa trắng, cho dù là một bông hoa trắng tâm cơ, nhưng vẻ ngoài đánh lừa của cô quả thực rất đáng gờm, Tịch Gia ghét bộ dáng ngây thơ vô hại này của Dụ Ấu Tri, bởi vì đàn ông sẽ mãi mãi bị bộ dáng này của cô lừa gạt.

Tịch Gia căm ghét nhìn cô: "Dụ Ấu Tri, vì sao cô cứ âm hồn bất tán như vậy? Làm thế nào cô vào được đây?"

Hộp đêm này theo quy chế hội viên, Dụ Ấu Tri căn bản không thể vào.

Nói xong Tịch Gia cũng không phí lời nữa, muốn đi tìm người hỏi rõ luôn.

"Giờ tôi phải đi hỏi xem, sao bọn họ có thể để cô lẻn vào đây."

Hạ Minh Sầm chẹp một tiếng, ngăn Tịch Gia lại: "Tịch Gia, đừng nhiều chuyện."

"Mình nhiều chuyện? Đây là mình nghi ngờ vấn đề bảo an của hộp đêm này!" Tịch Gia quay lại nói với Hạ Minh Sầm: "Minh Sầm, thực ra bản thân cậu cũng rõ cô ta không thể vào đây đúng chứ."

Dụ Ấu Tri đột nhiên bật cười.

Đúng, cô không vào nổi nơi này, bởi vì nơi này là nơi những cậu ấm cô chiêu như bọn họ mới có thể vào.

Khẩu khí Dụ Ấu Tri đột nhiên trầm tĩnh lại: "Âm hồn bất tán không phải hai người các người sao?"

Hạ Minh Sầm vừa muốn nói gì đó, nghe xong khóe miệng cứng lại, nhướng mày nhìn chằm chằm cô không nói.

Tịch Gia cảm thấy nực cười: "Cái gì?"

Dụ Ấu Tri nhìn Tịch Gia nói: "Thay vì ở đây đề phòng tôi, không bằng trước tiên quản tốt thanh mai trúc mã của cô đi, đã chia tay nhiều năm như vậy rồi, cũng không phải đứa trẻ mười mấy tuổi nữa, người trưởng thành đối với tình cảm cầm được buông được, sao cứ phải mỗi ngày đối đầu với bạn gái cũ là tôi chứ?"

Lời nói này của cô không hề nể mặt, nghe thì có vẻ là nói với Tịch Gia, thực tế là cho ai nghe, không cần nói cũng biết.

Hạ Minh Sầm hiển nhiên cũng nghe hiểu ý tứ của cô, sắc mặt u ám, không nói lời nào.

Mà Tịch Gia rõ ràng đã bị cô chọc giận: "Dụ Ấu Tri!"

Dụ Ấu Tri đến gần cô ta một chút, bởi vì đeo cặp kính đen to, thế nên không nhìn ra cảm xúc gì.

Môi đỏ khẽ mở, lại tiến gần hơn chút nữa, giọng điệu nhẹ nhàng mà lạnh băng vang bên tai Tịch Gia: "Tôi tới đây làm việc, cô dám gây trở ngại cho tôi, vậy chính là chống đối người thi hành công vụ, hiểu không?"

Nói xong không nhìn Tịch Gia lấy một cái, xoay người rời đi.

Thần sắc Tịch Gia tức cười, nhìn bóng lưng của cô, nói không nên lời.

Dường như Dụ Ấu Tri luôn có thể dùng khuôn mặt ngoan ngoãn đó nói ra những lời đáng sợ, trước đây như vậy, bây giờ vẫn như vậy.

Cô phóng khoáng rời đi, sắc mặt của Tịch Gia và Hạ Minh Sầm lại bởi vì cô mà trở nên vô cùng khó coi.

-

Xúi quẩy.

Sau khi Dụ Ấu Tri rời khỏi quán bar, đi vòng quanh tầng một tìm mấy vòng, không biết Chu Phỉ đi đâu, cô không quen thuộc với hộp đêm, căn bản không biết nên tìm thế nào.

Quanh trọng là tìm anh ta, còn không được để anh ta phát hiện.

Dụ Ấu Tri thở dài, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, vươn tay day mạnh thái dương.

Có lẽ ông trời không nhẫn tâm để hôm nay cô tới đây phí công như vậy, Mã Tịnh Tịnh vốn đang canh giữ ở chỗ phòng riêng lại gọi điện thoại cho cô.

"Chu Phỉ về rồi, chị ở đâu thế?"

"Anh ta về phòng riêng rồi?"

"Đúng rồi, không phải chị ở trên lầu theo dõi anh ta sao? Sao không nói với tôi tiếng nào thế, anh ta đột nhiên quay về dọa tôi hết hồn, vẫn may tôi phản ứng kịp trốn vào sát vách, bằng không đã bị anh ta phát hiện rồi." Mã Tịnh Tịnh chưa kịp hoàn hồn nói tiếp: "Tới lúc chúng ta hành động bị bại lộ, chị đừng nói là lỗi của tôi nha."

Dụ Ấu Tri mím môi, vốn dĩ cô muốn để ý kĩ Chu Phỉ, không ngờ sẽ đụng phải chuyện đó, hơn nữa còn đối mặt với Hạ Minh Sầm.

Mà hiện tại đầu óc cô cũng không quá tỉnh táo, rượu cồn còn đang quấy nhiễu cô, cả người mơ hồ.

Cô cảm thấy bản thân chắc đã say một nửa rồi, nhưng không đến nỗi say mấy đi lý trí, ai có thể ngờ được loại rượu ngọt như vậy mà lại mạnh đến thế.

Dụ Ấu Tri lắc đầu xua đi cơn say, duy trì bình tĩnh hỏi: "Do tôi sơ ý, vậy cô nhìn thấy anh ta chiêu đãi ai không?"

Mã Tịnh Tịnh ừ một tiếng: "Thấy rồi, là một người đàn ông. Lần trước tôi đã gặp anh ta một lần ở trước cửa cục cảnh sát, Chu Phỉ chào hỏi anh ta, có lẽ bởi vì anh ta tới nên Chu Phỉ mới vội vã từ trên lầu chạy xuống như vậy."

"Vậy người đàn ông đó trông như thế nào?"

"Đeo mắt kính, ăn mặc cũng rất đẹp, hơn nữa khá đẹp trai, nhìn có vẻ trẻ tuổi." Mã Tịnh Tịnh nói,"Chị nói xem trẻ như vậy có thể làm quan chức lớn không?"

Trẻ tuổi, cho dù là quan chức, chức vị cũng sẽ không quá cao, Dụ Ấu Tri không khỏi có chút thất vọng.

Nhưng dù sao không phải quan lớn thì vẫn là một manh mối quan trọng, Dụ Ấu Tri không từ bỏ hỏi:"Vậy cô có chụp hình không?"

"Sao tôi chụp được, còn chưa phản ứng kịp bọn họ đã đi vào rồi!" Mã Tịnh Tịnh nói: "Hơn nữa ở đây căn bản không có chỗ để trốn, tôi sao có thể cứ cầm điện thoại giơ thẳng vào mặt người ta chứ."

Các phòng riêng ở lầu dưới chỉ có một hành lang dài, hơn nữa không có người qua lại, còn phải vừa trốn vừa chụp hình, quả thực không dễ dàng.

"Thôi, dù sao cô cũng nhìn thấy tướng mạo người đó rồi, có thể điều tra được thân phận của anh ta." Dụ Ấu Tri đi tới trước cửa thang máy, vừa nhấn thang máy đi xuống vừa nói: "Giờ tôi xuống gặp cô."

"Được... A đừng đừng đừng! Chu Phỉ và người đó vừa ra rồi! Chị đừng đi thang máy!"

Ngay sau đó là âm thanh luống cuống, Dụ Ấu Tri alo mấy tiếng, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nghe ra từ lời Mã Tịnh Tịnh là đừng đi thang máy.

Mấy phút sau, trong điện thoại truyền tới tiếng thở dốc nặng nề của Mã Tịnh Tịnh.

"Ôi mẹ ơi, làm tôi hết hồn, suýt chút nữa bị nhìn thấy rồi, may tôi chạy nhanh, Chu, Chu Phỉ và người đó đang đợi thang máy, bọn họ nhất định là đi lên, không phải lên quán bar thì là lên phòng trên tầng cao nhất." Mã Tịnh Tịnh nói: "Chúng ta chia ra hành động, chị ở quán bar đừng đi đâu, thẻ phòng ở chỗ tôi, bây giờ tôi sẽ chạy lên bằng cầu thang thoát hiểm, tranh thủ nhanh hơn bọn họ một bước để nằm vùng."

Dụ Ấu Tri không nói nên lời.

Mã Tịnh Tịnh còn nói sợ cô ta sẽ kéo chân cô, mà bây giờ xem ra đồng đội này quả thực còn linh hoạt hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều.

Giọng điệu của Dụ Ấu Tri không khỏi lo lắng: "... Cô sẽ không sao chứ? Đi giày cao gót chạy có sao không?"

"Không sao, tôi còn tốt lắm, mấy ngày nay đều bị nhốt ở bệnh viện, tứ chi của tôi sắp thoái hóa rồi, vừa hay hôm nay được chạy, tôi cảm thấy mang thai hay không cũng không có gì khác biệt!" Mã Tịnh Tịnh nói: "Ôi chao, tôi tới rồi, chuẩn bị quẹt thẻ đi vào rồi, bọn họ có tới quán bar không?"

Dụ Ấu Tri đứng cửa thang máy, thang máy hiển thị số tầng thẳng đến tầng cao nhất.

"Không, bọn họ tới phòng bao, cô tới chưa?"

"Tới rồi tới rồi." Mã Tịnh Tịnh thở hổn hển nói: "Giờ tôi quẹt thẻ đi vào đây."

Dụ Ấu Tri không ngắt điện thoại, im lặng nghe động tĩnh của cô ta bên kia.

Không lâu sau, Mã Tịnh Tịnh nhỏ giọng nói: "Bây giờ tôi tìm chỗ trốn, chỗ có thể trốn trong gian phòng này khá nhiều."

Dụ Ấu Tri dặn dò: "Cô cẩn thận một chút."

"Yên tâm, lúc nhỏ tôi ở quê chơi trốn tìm với bạn, lần nào tôi cũng là người bị tìm thấy cuối cùng." Mã Tịnh Tịnh ở đầu dây bên kia vừa nhỏ giọng vừa hưng phấn cảm thán: "Trời ơi kích thích quá, làm gián điệp ngoài đời thì ra kích thích như vậy, còn vui hơn chơi trốn thoát khỏi mật thất nhiều."

Dụ Ấu Tri có chút bất đắc dĩ.

Chẳng trách Mã Tịnh Tịnh phấn khích như vậy, thì ra cô ta đang mải hưởng thụ cảm giác kích thích anh trốn tôi giấu.

Cô ta đúng là rất thích hợp làm gián điệp điều tra vụ án, mỗi ngày càng kinh hồn bạt vía càng hợp với tâm ý của cô ta.

"Hình như tôi nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, có lẽ là Chu Phỉ tới rồi!" Giọng của Mã Tịnh Tịnh càng ngày càng thấp: "Có điều kiện tôi sẽ chụp ảnh và ghi âm giúp cô, ngắt đây."

Điện thoại bị ngắt máy, Dụ Ấu Tri rất bất an, ngẫm nghĩ rồi vẫn vào thang máy đi lên.

Nhưng đợi đến khi đi tới trước cửa phòng Chu Phỉ, cửa phòng đóng chặt, hiệu quả cách âm lại tốt, cô đứng trước cửa chỉ phí công, cho dù muốn giúp cũng không giúp được Mã Tịnh Tịnh.

Hiển nhiên Mã Tịnh Tịnh nhận ra điều này, thế nên mới quyết định trốn trong phòng.

Nếu chỉ đơn giản là xã giao công việc, hoàn toàn có thể nói chuyện ở phòng riêng bên dưới, căn bản không cần tới chỗ phòng nghỉ riêng tư để nói.

Chỉ đành hi vọng Mã Tịnh Tịnh có thể giúp cô lấy được đồ cô muốn.

Vừa đi thang máy lên, giờ lại vào thang máy đi xuống.

Thang máy chạy xuống, dừng lại ở chỗ quán bar tầng một, Dụ Ấu Tri vừa định đi ra, chợt phát hiện ngoài cửa có người.

"..."

"..."

Dụ Ấu Tri nhìn người tới, đầu càng đau, cúi thấp đầu muốn đi thẳng lướt qua anh nhưng bị anh kéo lại vào thang máy.

Cửa chậm rãi đóng lại, lúc này không có ai đợi thang máy, bọn họ ở bên trong thì không ấn số tầng, thế là thang máy cứ tạm thời dừng lại ở tầng này không vận hành.

Hạ Minh Sầm mở miệng trước: "Em tới đây làm gì?"

Dụ Ấu Tri không muốn trả lời, bướng bỉnh nói: "Anh quan tâm tôi làm gì, có bản lĩnh anh cứ gọi người đuổi tôi đi."

Hạ Minh Sầm mím môi, không so đo với giọng điệu của cô, trầm giọng hỏi: "Em tới đây điều tra Chu Phỉ?"

Sao anh biết?

Dụ Ấu Tri không nghĩ nhiều xem làm sao anh lại biết, nếu anh đã biết, vậy cô cũng không cần phủ nhận, càng phủ nhận thì càng không lừa dối được ai.

"Anh biết thì đừng cản trở tôi, tôi sẽ không làm phiền tới anh." Dụ Ấu Tri nói: "Tôi điều tra vụ án của tôi, anh chơi việc của anh đi."

Hạ Minh Sầm vô cảm cười hai tiếng, hỏi ngược lại: "Em bị hai tên đàn ông đó quấy rối rồi để tôi nhìn thấy, cái này gọi là không làm phiền tôi??"

Dụ Ấu Tri bình tĩnh nói: "Anh có thể không quan tâm."

"Dụ Ấu Tri, em nói có lý chút được không?"

Hạ Minh Sầm nhíu mày, hiển nhiên anh bị câu trả lời lạnh nhạt của cô chọc tức, trong giọng nói mang theo cảm xúc vô cùng khó chịu.

"Tôi là cảnh sát, dù đó có là một cô gái xa lạ bị quấy rối thì tôi cũng phải quan tâm, càng huống chi đó là em, làm sao tôi có thể không quan tâm?"

Dụ Ấu Tri sửng sốt, quay đầu nhìn anh, há miệng lại không biết nên nói gì.

Hạ Minh Sầm cũng sững sờ, nhanh chóng nhận ra bản thân đã quá xúc động nên buột miệng nói ra mấy lời khó hiểu, anh buồn phiền không chịu nổi, quay đầu không nhìn cô, lông mày vốn nhíu chặt lại càng nhíu chặt hơn.

Trong thang máy quá yên tĩnh, men rượu lại phát tác trong cơ thể, khiến Dụ Áu Tri có hơi không bình tĩnh được, đột nhiên điện thoại trong túi rung lên hai cái, sự im lặng ngượng ngùng cuối cùng đã bị phá vỡ, cô vội lấy điện thoại ra.

Là tin nhắn của Mã Tịnh Tịnh.

"Chu Phỉ đi ra rồi, anh ta nói rượu ở dưới quán bar, phải xuống lầu đi lấy rượu vang."

Dụ Ấu Tri nhìn thang máy, lúc này quả nhiên có người muốn đi xuống, thang máy đứng im nãy giờ đã chuyển động.

Dường như cô lập tức ấn nút mở cửa thang máy, nhưng vẫn muộn một bước, thang máy đã đi lên.

Cô lại vội vàng ấn số tầng dưới, nhưng lúc này thang máy đang đi lên, đồng nghĩa với việc cho dù cô ấn số tầng dưới cũng không có tác dụng gì, nó bắt buộc phải lên tầng cao nhất trước, sau đó mới đi xuống.

Hạ Minh Sầm nhắc nhở: "Khi thang máy lên xuống, em có ấn cũng không có tác dụng."

Dụ Ấu Tri chỉ có thể từ bỏ, nhắm mắt, tuyệt vọng nói: "Chu Phỉ đang đợi thang máy, đợi lát nữa cửa thang máy mở ra, chúng ta sẽ đụng mặt anh ta."

Chu Phỉ đã từng gặp cô và Hạ Minh Sầm, một khi phát hiện bọn họ ở đây, kể cả anh ta là người thường thì cũng sẽ nghi ngờ.

Chỉ còn khoảng cách một tầng mà thôi, thời gian gấp gáp vốn không kịp nghĩ ra biện pháp gì.

Thang máy đến tầng cao nhất, cửa từ từ mở ra.

Dụ Ấu Tri vẫn đang nghĩ có nên làm chuyện vô ích như lấy túi xách che mặt hay không, Hạ Minh Sầm lại đột nhiên túm lấy cô kéo về một bên cửa với mình, còn anh thì vững vàng chắn trước mặt cô

Cô ngẩng đầu, nhìn hầu kết anh chuyển động lên xuống, không nhúc nhích.

Nhưng như vậy chỉ như bịt tai trộm chuông mà thôi, cho dù anh có che cho cô cũng vô dụng, Chu Phỉ chỉ cần bước vào, vẫn thấy bọn họ như thường.

Dụ Ấu Tri nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Nếu có cách có thể khiến Chu Phỉ không dám bước vào thang máy thì tốt rồi."

Nhưng có thể có cách gì? Trừ khi cô và Hạ Minh Sầm biến thành zombie, hoặc bây giờ phóng hỏa trong thang máy, còn không chỉ có trông chờ thế lực siêu nhiên, không có yếu tố siêu nhiên thì không thể nào thực hiện được những chuyện đó trong thế giới hiện thực này.

Lúc này cửa thang máy đã mở ra một nửa, Chu Phỉ còn gian xảo hơn cha anh ta, chắc chắn sẽ nghi ngờ, trong lòng Dụ Ấu Tri đã dán sẵn chữ thất bại cho lần điều tra lần này, không chỉ là thất bại, sau này nếu muốn tiếp tục điều tra Chu Phỉ, độ khó chỉ sợ là sẽ càng lớn.

Mãi tới khi cằm cô bị nâng lên.

Bốn chữ hành động thất bại vẫn còn vang trong đầu, Dụ Ấu Tri ngẩn ngơ chớp mắt nhìn Hạ Minh Sầm, trong mắt hành tràn đầy sự mù mịt.

Hạ Minh Sầm nhìn cô từ trên xuống dưới, con ngươi tối lại, thấp giọng nói: "Tôi có cách khiến anh ta ngại vào thang máy."

"Muốn thử không?"

Dụ Ấu Tri trừng mắt: "Anh làm..."

Giây sau, hai chữ "cái gì" bị anh nuốt vào trong hơi thở của mình.

- ---------

Lời tác giả:

Lúc này có lẽ các cục cưng thông minh đã đoán ra rồi chứ hả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play