Khi Cố Tri Niên đến sân bay Bắc Kinh, thời gian đã gần 9 giờ sáng.

Cậu mơ màng lúc tỉnh lúc mê trên máy bay, và bây giờ trên mặt đã xuất hiện hai quầng thâm đen. Gió bên ngoài sân bay khá lớn, Phương Cầm ân cần khoác lên người Cố Tri Niên một chiếc áo khoác dự phòng mà cậu mang theo: "Trời lạnh rồi, nhớ tự chăm sóc bản thân."

Cố Tri Niên như một đàn em được quan tâm, kéo áo xuống và cúi đầu: "Cảm ơn chị Cầm."

"Em có muốn về nhà ngủ bù một giấc không?" Phương Cầm nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Cố Tri Niên, lo lắng hỏi. Cố Tri Niên lắc đầu: "Em muốn đi tìm Triệu Duy Trinh, có chuyện rất quan trọng cần xác nhận với anh ấy."

Phương Cầm nghe thấy tên Triệu Duy Trinh cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ dặn dò Cố Tri Niên chú ý an toàn, rồi hai người chia tay nhau.

Cố Tri Niên kéo cổ áo, để một vệ sĩ đưa mình đến công ty của Triệu Duy Trinh.

Những người trong công ty từng tiếp xúc với Cố Tri Niên trước đây, cũng phát hiện ra thư ký cũ của ông chủ, thực ra chính là ngôi sao màn ảnh. Nhưng có lẽ do Triệu Duy Trinh quản lý rất tốt, nên nhiều nhân viên gặp Cố Tri Niên trong thang máy cũng không có ánh mắt hay câu hỏi gì khác lạ.

Cố Tri Niên đi thẳng đến văn phòng của Triệu Duy Trinh, thấy mở cửa ra thì không thấy anh đâu — có lẽ alpha đã đi họp buổi sáng. Cố Tri Niên bước vào văn phòng, nhìn quanh bốn phía, nơi từng đặt chỗ làm việc của mình, giờ chỉ còn vài cái bình hoa trang trí.

Thế là Cố Tri Niên nảy ra ý định ngồi vào chiếc ghế của Triệu Duy Trinh. Cậu bước đến, vừa ngồi xuống đã cảm nhận được sự thoải mái mềm mại.

Omega dựa lưng vào ghế của Triệu Duy Trinh, nhắm mắt lại, nhưng lại bị tiếng thông báo từ máy tính làm phiền. Cậu mở mắt ra, nhìn thấy máy tính làm việc của Triệu Duy Trinh sáng lên, phần mềm chat trên màn hình nhấp nháy, dường như đã nhận được tin nhắn gì đó.

Cố Tri Niên không có ý định xem trộm quyền riêng tư của Triệu Duy Trinh, nhưng cậu mệt mỏi sau một đêm không ngủ, chỉ đờ đẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Trước khi Cố Tri Niên kịp nhắm mắt lại, một thư mục trên màn hình máy tính có tên là "Ngu Trư" (Con heo ngốc) thu hút sự chú ý của cậu.

Chính việc Triệu Duy Trinh hay gọi Cố Tri Niên là con heo ngốc đã khiến Cố Tri Niên tò mò về thư mục này. Tính cách tốt và sự tôn trọng quyền riêng tư của người khác đã bị sự tò mò và mong muốn thăm dò lấn át ngay lập tức.

Trước khi hành động chính thức, Cố Tri Niên ngẩng đầu nhìn ra phía cửa, không nghe thấy tiếng bước chân — cuộc họp buổi sáng của Triệu Duy Trinh sẽ không kết thúc nhanh như vậy. Một lát sau, Cố Tri Niên đưa tay chạm vào chuột và nhấp đúp vào thư mục "Ngu Trư." (Con heo ngốc)

Cố Tri Niên không ngờ rằng thư mục này được mã hóa. Cậu cần nhập mật khẩu gồm tám chữ số để mở khóa.

Cố Tri Niên đoán rằng đây có thể là mật khẩu ngày tháng, nên thử nhập ngày sinh của Triệu Duy Trinh, nhưng không mở được. Cậu lại thử nhập ngày đi học của Triệu Duy Trinh, nhưng cũng không được.

Cố Tri Niên xoa đầu, nhìn lựa chọn còn lại năm lần. Cậu nhập tất cả các ngày có thể, nhưng vẫn không mở được.

Trước khi Cố Tri Niên cảm thán có phải sắp xong đời hay không, trên màn hình bật ra một cửa sổ nhỏ: Nếu bạn quên mật khẩu, bạn có thể nhấp vào đây để nhận gợi ý.

Cố Tri Niên không do dự mà nhấp vào, và thấy câu hỏi gợi ý: "Ngày nào Cố Ngu Trư đáng ghét nhất?"

Cố Tri Niên nhớ lại, phát hiện rằng từ nhỏ đến lớn, Triệu Duy Trinh không biết bao nhiêu lần nói rằng anh ghét mình. Điều này có nghĩa là gợi ý này không giúp ích nhiều cho Cố Tri Niên.

Cố Tri Niên nhấp vào "Tôi đã hiểu," rồi quay lại giao diện mở khóa — còn ba lần cuối cùng. Sợ rằng sẽ bị khóa máy của Triệu Duy Trinh, Cố Tri Niên cẩn thận hơn, nhìn chằm chằm vào màn hình suy nghĩ kỹ càng.

Lần đầu tiên, Cố Tri Niên thử nhập ngày sinh của mình — sai. Ngày mình sinh ra không phải là ngày Triệu Duy Trinh ghét nhất sao? Vậy, ngày mình và Triệu Duy Trinh kết hôn thì sao? Vẫn sai.

Cố Tri Niên nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính và cảm thấy tức giận —Triệu Duy Trinh làm sao vậy? Rốt cuộc mình đã làm gì sai để Triệu Duy Trinh ghét mình đến vậy? Truyện được đăng tải duy nhất tại wp everythingoesorg và watt @ only_jeffrey, những nơi khác đều là re-up.

Chỉ còn một lần cuối cùng, Cố Tri Niên vò đầu bứt tai, suy nghĩ kỹ càng, suýt nữa thì từ bỏ. Hai phút sau, Cố Tri Niên đặt tay lên bàn phím và thử nhập ngày cuối cùng mà mình có thể nghĩ đến.

Sau khi nhấn phím Enter, thư mục thành công mở ra. Tay của Cố Tri Niên đặt trên bàn phím run lên — ngày cậu vừa nhập, chính là ngày cậu ra nước ngoài.

Cố Tri Niên rút tay lại, đặt lên ngực mình, như muốn dùng cách này để trái tim đập nhanh bên trong có thể bình tĩnh lại.

Cậu ép mình chú ý đến thư mục đã mở, phát hiện thư mục được chia thành ba loại nhỏ, tên lần lượt là: "Cố Ngu Trư đi học," "Cố Ngu Trư đi ngủ," và "Ghi chép về những sản phẩm lộn xộn của Cố Ngu Trư."

Cố Ngu Trư quyết định mở từng thư mục nhỏ. Thư mục đầu tiên chứa đủ loại cảnh trong thời gian đại học của Cố Tri Niên: có cảnh cậu trong lớp học, cảnh cậu ăn cơm, và cả những bức ảnh ghi lại các hoạt động trong trường mà dường như Cố Tri Niên đã quên. Các góc chụp hoàn toàn khác nhau, nhưng đều ghi lại trọn vẹn cảnh Cố Tri Niên ở nước ngoài.

Ánh mắt của Cố Tri Niên nhìn vào số lượng tệp ở góc dưới bên trái — hơn 5000 tấm. Chỉ riêng ảnh hàng ngày của Cố Tri Niên ở nước ngoài, Triệu Duy Trinh đã thần thông quảng đại mà chụp hơn 5000 tấm.

Cố Tri Niên kìm nén cảm xúc trào dâng trong lòng, chậm rãi mở thư mục thứ hai. Đập vào mắt toàn là những bức ảnh Cố Tri Niên đang ngủ, có bức miệng hơi chu chu, có bức cau mày, và có cả những bức với má ửng hồng còn lấm tấm dấu vết dục vọng chưa tan hết.

Số lượng ảnh trong thư mục này không nhiều như thư mục đầu tiên, Cố Tri Niên nhìn vào ngày tạo và lưu trữ của các bức ảnh, phát hiện rằng những bức ảnh này được chụp sau khi Triệu Duy Trinh chuyển đến ngủ cùng cậu —

Nói cách khác, trừ những lần đi công tác, gần như mỗi sáng Triệu Duy Trinh thức dậy đều chụp lén một bức ảnh của Cố Tri Niên và mang theo đến công ty làm việc.

Chỉ vì Cố Tri Niên luôn dậy muộn hơn Triệu Duy Trinh, nên cậu đã bỏ lỡ cơ hội phát hiện ra mỗi buổi sáng. Sau nửa phút đờ đẫn nhìn vào màn hình, cuối cùng Cố Tri Niên cũng mở thư mục cuối cùng.

Bên trong chỉ có một đoạn video dài nửa tiếng. Cố Tri Niên nhấp vào video và phát hiện nội dung là tất cả các cảnh quay của cậu trong phim《Ngộ Tiên》. Cố Tri Niên đã từng xem bộ phim của mình trong rạp, nhưng bây giờ cậu vẫn không thể rời mắt khỏi mình trên màn hình.

Đây là tác phẩm mà Triệu Duy Trinh lưu giữ, gọi là "sản phẩm lộn xộn" của cậu. Cố Tri Niên nhìn vào phía bên phải video, trên đó ghi rất rõ ràng:

Số lần xem: 131 lần.

Và hiện tại, chỉ mới nửa năm kể từ khi《Ngộ Tiên》của Cố Tri Niên ra mắt.

Hết chương 72.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play