Sau khi xin nghỉ phép, Cố Tri Niên đặt vé máy bay sớm nhất đi Gia Châu. Thời gian cất cánh là 6 giờ 51 phút tối nay.
Lên chuyến bay này, Cố Tri Niên có thể gặp Triệu Duy Trinh trước trưa mai, mang đến cho anh một bất ngờ nho nhỏ.
Hiện tại còn một giờ nữa là đến giờ bay, Cố Tri Niên đội mũ, đeo kính và khẩu trang, ngồi đợi ở phòng chờ sân bay Bắc Kinh. Thời gian chờ không quá lâu, nhưng Cố Tri Niên cảm thấy hơi nhàm chán. Cậu lấy điện thoại ra do dự vài lần, cuối cùng vẫn quyết định tạm thời không gọi cho Triệu Duy Trinh—
Bất ngờ mà biết trước thì không còn là bất ngờ nữa.
Cố Tri Niên nghĩ vậy, lại một lần nữa bỏ điện thoại vào túi áo.
Nửa giờ trước khi lên máy bay, điện thoại của Cố Tri Niên rung lên. Cậu lấy điện thoại ra và thấy là Phương Cầm gọi. Cậu nghe máy và gọi một tiếng "Chị Cầm".
Ngay sau đó, giọng nói có chút nặng nề của Phương Cầm vang lên từ đầu dây bên kia: "Tri Niên, em đang ở đâu?"
Cố Tri Niên ngay lập tức cảm thấy có điều không ổn, cậu ngồi thẳng dậy: "Em đang ở sân bay, có chuyện gì vậy chị Cầm?"
Phương Cầm hít một hơi sâu: "Vệ sĩ chị cử đến cho em đang trên đường rồi, em về nhà ngay, hủy chuyến đi Gia Châu."
"Có chuyện gì vậy chị Cầm?" Cố Tri Niên cau mày hỏi. Phương Cầm im lặng một lúc: "Em về nhà trước đã, nghe lời, về nhà rồi nói sau."
Cố Tri Niên còn muốn nói gì đó, nhưng Phương Cầm đã cúp máy.
Trong lòng Cố Tri Niên xuất hiện một dự cảm chẳng lành, năm phút sau, cậu nhận được cuộc gọi từ một số lạ — đó là vệ sĩ do Phương Cầm cử tới. Họ nói Cố Tri Niên ra ngoài trước, họ sẽ đưa cậu về nhà.
Cố Tri Niên trong lòng đầy hoang mang và lo lắng. Nhưng cậu không dám lơ là, đứng dậy nhanh chóng rời khỏi phòng chờ sân bay. Khi đến cửa sảnh, cậu không nhịn được mà quay đầu nhìn vào phía trong—chuyến bay đi Gia Châu đã bắt đầu kiểm tra an ninh và lên máy bay.
Hít một hơi sâu, Cố Tri Niên đến bãi đậu xe, gặp gỡ hai vệ sĩ đeo kính đen và được họ đưa về nhà.
Trên đường về, Cố Tri Niên cố gắng nói chuyện với hai vệ sĩ nhưng họ im lặng, chỉ nói đó là ý của ông chủ. Cố Tri Niên đành phải giữ im lặng, lòng đầy nôn nóng cho đến khi về đến căn nhà cưới của cậu và Triệu Duy Trinh.
Triệu Duy Trinh từng nói với Phương Cầm rằng anh đã sắp xếp vệ sĩ quanh nhà, Cố Tri Niên ở đây sẽ rất an toàn.
Việc đầu tiên khi Cố Tri Niên về nhà là gọi lại cho Phương Cầm. Phải một lúc lâu sau, điện thoại mới được kết nối, cậu nghe thấy tiếng người qua lại: "Chị Cầm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Tri Niên." Phương Cầm gọi tên Cố Tri Niên: "Cách đây một giờ, một số tài khoản nổi tiếng V đã đăng tải loạt ảnh và tin xấu về em. Chị đang tìm cách giải quyết với bộ phận PR."
"Tin xấu?" Cố Tri Niên bóp ngón tay: "Giống như lần trước sao?"
"Không phải." Giọng Phương Cầm nặng nề: "Ngoài em và Triệu tiên sinh, những tài khoản đó còn đăng ảnh thân mật của em với fan nữ, với những người đàn ông khác, thậm chí với Hoắc Kỳ."
"Và lần này, những tài khoản đăng thông tin này đều có tầm ảnh hưởng lớn, tính chất nghiêm trọng hơn nhiều so với lần trước. Trước khi giải quyết xong chuyện này, em hãy ở nhà, bảo vệ bản thân và không lên mạng."
Môi Cố Tri Niên run lên: "Được, em hiểu rồi. Em có thể làm gì không?"
"Không cần, em chỉ cần bảo vệ bản thân là được. Nếu buồn thì hãy gọi cho Triệu Duy Trinh, để cậu ấy ở bên em." Phương Cầm nói xong liền cúp máy. Cố Tri Niên như quả bóng bị xì hơi, đôi chân mềm nhũn, cuối cùng ngồi phịch xuống ghế sofa.
Cảm giác bị đổ oan mà không thể làm gì thật tồi tệ. Tồi tệ hơn nữa là Phương Cầm nói rất đúng—lúc này cậu cần làm là bảo vệ tốt bản thân, đừng gây nên phiền cho Phương Cầm.
Trong căn phòng khách rộng lớn, một tiếng nói vang lên trong đầu Cố Tri Niên: "Lên mạng đi, xem mọi người đang nói gì."
Sự tò mò thường khiến người ta tự làm khổ mình. Như bây giờ, Cố Tri Niên không kìm được mà tải lại ứng dụng và đăng ký tài khoản mới, rồi vào xem hotsearch.
Có ba hotsearch về Cố Tri Niên, bao gồm: "Cố Tri Niên hẹn hò với fan nữ", "Ngôi sao mới và chuyện tình cảm với ảnh hậu Hoắc Kỳ", "Mối quan hệ của Cố Tri Niên".
Cố Tri Niên cắn chặt môi, nhưng ngón tay không nhịn được mà bấm vào từ khóa đầu tiên. Nội dung đầu tiên nổi bật chính là tài khoản đã đăng ảnh mà Phương Cầm nói, ba hotsearch là tiêu đề nội dung của tài khoản này.
Bài viết chỉ có ba tiêu đề và hai biểu tượng mặt cười, như muốn nói mọi thứ đều rõ ràng mà không cần nhiều lời.
Cố Tri Niên mở bức ảnh đầu tiên, đó là cảnh cậu bị một fan nữ ôm chặt từ phía sau. Góc chụp quá khéo, hành động của Cố Tri Niên muốn fan nữ buông tay lại thành như đang vuốt ve tay cô gái, trông như không nỡ rời xa.
Ngón tay Cố Tri Niên run lên, lướt sang bức ảnh tiếp theo—là cảnh cậu ăn tối với Kha Triệu Niên. Trong ảnh, Kha Triệu Niên đặt tay lên vai Cố Tri Niên, còn cậu thì cười ngượng ngùng. Đây có lẽ là "những người đàn ông khác" mà Phương Cầm nói.
Rõ ràng chỉ là hành động khích lệ của người lớn với người trẻ tuổi, nhưng trong ảnh lại trông đầy mập mờ. Hô hấp của Cố Tri Niên phát run lên, lướt sang bức ảnh cuối cùng—cảnh Hoắc Kỳ hôn lên má cậu.
Cảnh này quá rõ ràng, nóng bỏng đến mức chính Cố Tri Niên cũng thấy không thể chối cãi.
Tài khoản chỉ đăng ba bức ảnh này, nhưng bài viết đã có gần mười ngàn bình luận.
Thực ra, Cố Tri Niên biết rằng giới giải trí không dễ sống, nhưng cậu luôn tin mình sống đúng mực, nghiêm túc với từng kịch bản, chân thành với mọi người. Nhưng sự thật phũ phàng là, dù cậu không làm gì sai, cũng có thể ở nơi không ai biết bị người ta phát hiện cái gọi là "nhược điểm" và vẫn có người tìm cách bôi nhọ cậu.
Và sự thật này còn tàn nhẫn hơn khi nó chứng minh một điều: không có ánh hào quang của Cố gia, cậu chẳng là gì cả. Truyện được đăng tải duy nhất tại wp everythingoesorg và watt @ only_jeffrey, những nơi khác đều là re-up.
Những cơ hội tốt đẹp trong đời dường như đều nhờ cậu là Cố Tri Niên của Cố gia. Nếu có gì thật sự do cậu tự mình đạt được, có lẽ đó là sự nhìn nhận của Từ Dục và Lâm Kim Điệp. Nhưng sở dĩ cậu có cơ hội nhận được vai Hạ Lan Phục cũng đều nhờ Lâm Kim Điệp trả ơn.
Trước khi thử vai Trình Uyên thất bại, Cố Tri Niên luôn giữ thái độ tích cực và tự tin về diễn xuất của mình. Vì Lâm Kim Điệp và Phương Cầm đều ra sức thuyết phục rằng cậu đã chinh phục Từ Dục bằng diễn xuất, danh tiếng của Hạ Lan Phục là xứng đáng với cậu.
Nhưng có thật vậy không? Cố Tri Niên không biết, sự thất bại ùn ùn kéo đến đả kích lòng tự trọng đã nhiều lần bị tổn thương của cậu. Có lẽ Triệu Duy Trinh nói đúng, những gì cậu kiên trì thực hiện chỉ là tự làm khổ mình.
Cố Tri Niên không muốn đọc bình luận về mình. Lần trước đã bị bôi nhọ một lần, giờ không cần xem cũng biết những lời này có khi còn tổn thương hơn lần trước.
Lòng cậu đã vốn đã buồn, không muốn tự làm khổ thêm. Một lúc sau, Cố Tri Niên gọi "Quản gia", quản gia xuất hiện kịp thời: "Thiếu phu nhân, có phải đói không? Có muốn ăn tối không?"
Cố Tri Niên lắc đầu: "Tôi muốn ngủ, chú bảo họ đừng làm phiền, tôi sẽ dậy vào ngày mai."
Quản gia định nói gì đó, nhưng thấy vẻ mặt chán nản của Cố Tri Niên, lại nuốt lời vào bụng—thiếu phu nhân cần tâm sự và an ủi, nhưng đối tượng nên là Triệu Duy Trinh.
"Được, vậy thiếu phu nhân nghỉ ngơi đi, ngày mai mặt trời vẫn sẽ mọc."
Cố Tri Niên ngẩn người, cảm ơn rồi lê bước lên lầu. Cậu ném điện thoại sang một bên, chui vào chăn.
Thực tế chứng minh rằng việc trốn tránh dù đáng xấu hổ nhưng vẫn có ích—
Sau một thời gian suy nghĩ miên man Cố Tri Niên đã ngủ thiếp đi và ngủ đến giữa đêm. Tiếng chuông điện thoại liên tục đánh thức cậu, cậu mơ màng lục tìm điện thoại: "Alo?"
"Cố Tri Niên, cậu là heo à?" Giọng Triệu Duy Trinh trong điện thoại lạnh lùng chất vấn.
"Có chuyện gì?" Cảm giác buồn ngủ của Cố Tri Niên đã giảm đi nhiều, thay vào đó là sự nhớ nhung sâu sắc với Triệu Duy Trinh—nếu không xảy ra chuyện này, giờ cậu chắc đang mong đợi gặp Triệu Duy Trinh.
"Không có gì, chỉ muốn xem cậu đã chết chưa." Giọng Triệu Duy Trinh có chút kỳ quặc. Cố Tri Niên không có tâm trạng cãi nhau, gọi tên Triệu Duy Trinh.
Triệu Duy Trinh im lặng một lúc: "Sao vậy?"
"Triệu Duy Trinh." Cố Tri Niên lại gọi.
"Có chuyện gì thì nói, bổn thiếu gia bận lắm."
"Tôi" có chút nhớ anh. Câu này suýt nữa thì tuôn ra, nhưng cuối cùng vẫn bị Cố Tri Niên nuốt trở lại—nếu nói ra, không chừng cũng chỉ nhận được sự chế nhạo lạnh lùng của Triệu Duy Trinh.
"Cậu cái gì?" Giọng Triệu Duy Trinh từ đầu dây bên kia truyền đến. Cố Tri Niên cuộn người trong chăn, giọng nói ấp úng: "Tôi đói bụng."
"?" Alpha bên kia thở dài: "Cậu không ăn tối à?"
"Ừm, bận ngủ, quên mất." Cố Tri Niên rất thản nhiên, không có chút hối lỗi. Ngay sau đó, Triệu Duy Trinh cúp máy ngay lập tức mà không chút do dự.
"..." Cố Tri Niên tủi thân bĩu môi, lại thiếu tự trọng gọi lại—cậu chỉ muốn nghe giọng Triệu Duy Trinh, dù nói gì cũng được.
Kết quả là cuộc gọi quốc tế của Triệu Duy Trinh vẫn báo bận.
Cố Tri Niên suýt nữa rơi nước mắt. Hai phút sau, điện thoại của Triệu Duy Trinh cuối cùng lại gọi đến, giọng alpha có chút nghiến răng: "Gầy như chó mà còn không thích ăn, Cố Tri Niên, đầu óc cậu có bị thiếu mất một dây thần kinh không?"
Cố Tri Niên cố gắng nuốt nước mắt: "Anh vừa gọi cho ai vậy?"
Triệu Duy Trinh nhướng mày: "Sao cậu biết?"
"Tôi biết xem bói, có khả năng thần kỳ, biết hết mọi thứ."
Triệu Duy Trinh cười lạnh: "Vậy sao cậu còn không biết tôi gọi cho ai?"
"Xem bói là có thể bị trời phạt, tôi không muốn chết sớm."
"Thì ra cậu cũng sợ chết sớm à? Vậy sao còn quên ăn tối?"
Giọng Triệu Duy Trinh tuy nghiêm khắc, nhưng Cố Tri Niên cảm thấy dễ chịu. Cậu cười nhẹ: "Đói một bữa cũng không chết, còn tiết kiệm được chút thực phẩm, anh hung dữ vậy làm gì?"
"Như vậy à — vậy cậu đoán tại sao tôi lại hung dữ vậy, Cố tiên tri?"
Cố Tri Niên không kìm được cười nhẹ: "Bởi vì đầu óc anh thiếu một dây thần kinh."
Triệu Duy Trinh đáp lại bằng cách cúp điện thoại lần nữa. Cố Tri Niên lại muốn gọi lại, thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ: "Thiếu phu nhân, tôi đã chuẩn bị đồ ăn khuya cho cậu."
Hết chương 61.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT