Bữa tiệc Phương Cầm nói, rơi vào ngày chủ nhật này.

Hôm nay Cố Tri Niên cố ý chỉnh đồng hồ báo thức dậy sớm, sau khi tỉnh dậy lại bị Triệu Duy Trinh ôm vào trong ngực không cho đi.

Cố Tri Niên cử động, Alpha vẫn còn đang ngủ ôm chặt Cố Tri Niên một chút, giọng khàn khàn: "Ngủ thêm chút nữa."

Cố Tri Niên quả thật rất muốn ngủ thêm một lát, nhưng bữa tiệc này là Phương Cầm đặc biệt gọi điện thoại tới thông báo, đoán không chừng vô cùng quan trọng. Cho nên Cố Tri Niên vẫn kiên trì tách tay Triệu Duy Trinh đặt trên lưng mình ra: "Tôi phải đi làm, anh tự ngủ đi."

Triệu Duy Trinh rốt cục mở mắt, buồn ngủ nhập nhèm: "Hôm nay chủ nhật, tôi còn không cần đi làm, cậu bận rộn cái gì?"

"Hôm đó chị Cầm bảo tôi đi dự yến tiệc, tôi muốn đến công ty một chuyến."

Triệu Duy Trinh bình tĩnh nhìn Cố Tri Niên, cuối cùng mở miệng cắn một cái: "Cút cút cút"

Cố Tri Niên tức giận trừng mắt, đá Triệu Duy Trinh một cước trong chăn rồi đứng dậy đi vào phòng tắm. Nhìn bóng dáng Cố Tri Niên, Triệu Duy Trinh hoàn toàn tỉnh ngủ.

Anh nghe tiếng nước vang lên trong phòng tắm rồi cầm điện thoại trên tủ đầu giường, bấm số gọi Phương Cầm: "Cô muốn Niên Niên đi tham gia tiệc gì vậy?"

"..." Phương Cầm ở trong điện thoại im lặng một lát: "Chỉ là một bữa tiệc bình thường, do ảnh hậu Hoắc Kỳ tổ chức."

Triệu Duy Trinh không có hứng thú với ảnh hậu trong lời Phương Cầm: "Cậu ấy có cần mang bạn Alpha cùng tham dự không?"

Mí mắt Phương Cầm giật giật: "Không cần, không có ngôi sao nào muốn công bố đã kết hôn trong thời gian sự nghiệp đang thăng tiến."

"Vậy sao? Nhưng trước đó cô từng nói Niên Niên là ngôi sao điện ảnh, có kết hôn hay không không ảnh hưởng đến sự phát triển của cậu ấy."

Phương Cầm hận không thể tát vào miệng mình hai cái —vì sao phải để cho Alpha nghe thấy loại chuyện xã giao này! Cô nhận mệnh thở dài: "Được rồi, quả thật không ảnh hưởng, nhưng Triệu tiên sinh lúc trước chính miệng anh đã nói, không tiện công bố."

"Cô phản đối tôi cùng cậu ấy tham gia tiệc tối như vậy? Vì sao? Là bởi vì tiệc tối này có hoạt động gì không cho người khác biết sao?"

"Triệu tiên sinh!" Phương Cầm tức giận cao giọng: "Nghệ sĩ trong tay tôi cho tới bây giờ đều trong sạch, xin ngài không nên ác ý vu khống bọn họ."

"Ồ" Triệu Duy Trinh nhẹ nhàng đáp lại lời tranh luận của Phương Cầm: "Tôi không tin, trừ phi tôi tự mình tham gia cùng cậu ấy."

Ở đầu dây bên kia Phương Cầm hít sâu mấy hơi: "Triệu tiên sinh, ngài dù sao cũng là một người thuộc giai cấp thượng lưu, đừng biểu hiện nhỏ nhen như vậy có được không?"

"Sao thế? Bây giờ cô lại thừa nhận giới giải trí các cô là hạ lưu sao?" Triệu Duy Trinh vừa hỏi, vừa xốc chăn xuống giường. Phương Cầm cảm thấy huyết áp thấp của mình sắp được Triệu Duy Trinh chữa khỏi.

Vì có thể để cho mình sống thêm vài năm, Phương Cầm quyết định dùng phương thức của Triệu Duy Trinh đánh bại Triệu Duy Trinh. Cô điều chỉnh lại cảm xúc và ngữ khí của mình: "Thật ra, không có quy định nào về việc cậu ấy có thể mang bạn đời của mình đến bữa tiệc này hay không."

"Nếu Triệu tiên sinh thật sự muốn đến, ngài không cần liên lạc với tôi, trực tiếp thương lượng với Tri Niên là được." Dừng một chút, Phương Cầm còn nói: "Quan hệ vợ chồng giữa Triệu tiên sinh và Tri Niên hòa thuận như vậy, Triệu tiên sinh lại là một cao thủ đàm phán, chuyện nhỏ này không làm khó Triệu tiên sinh được phải không?"

"..." Thật ra tình cảm vợ chồng không mấy hòa thuận nên Triệu Duy Trinh ngắt luôn cuộc gọi điện thoại của Phương Cầm – không nghĩ ra cách để đổi người đại diện cho Cố Tri Niên, sau này Triệu Duy Trinh sẽ theo họ Cố Tri Niên.

Vì thế khi Cố Tri Niên tắm rửa xong đi ra, đã đối diện với ánh mắt u ám của người chồng Alpha: "Anh làm sao vậy?"

Cố Tri Niên khó hiểu hỏi. Triệu Duy Trinh lạnh lùng nói: "Tối nay tôi sẽ không đi đón cậu."

"Ồ" Cố Tri Niên lê dép lê đi đến phòng thay đồ, Triệu Duy Trinh cắn răng: "Nhưng tốt nhất cậu nên về nhà trước chín giờ."

Cố Tri Niên dừng bước, cậu quay đầu nhìn về phía Alpha vẫn đang dắt chim đi dạo bên giường: "Tại sao?"

"Bởi vì ông nội nói muốn tới nhà chúng ta làm khách, tôi đoán ông nhất định hy vọng có thể gặp mặt cháu dâu bảo bối của ông trước khi đi ngủ."

Lý do này của Triệu Duy Trinh nói quá mức chính đáng, trong mắt Cố Tri Niên mờ mịt: "Ông nội nói lúc nào vậy?"

"Vừa rồi, ông gọi điện thoại nói cho tôi biết." Triệu Duy Trinh nói dối mặt không chút thay đổi. Cố Tri Niên đưa tay vén tóc khô: "Nhưng đó là yến tiệc, không chừng tám giờ mới bắt đầu."

"Cái đó còn tùy vào việc cậu sắp xếp thời gian." Triệu Duy Trinh lấy áo ngủ khoác lên vai: "Tôi cũng không phải là Alpha keo kiệt ảnh hưởng đến lịch trình của vợ."

Lẩm bẩm xong, Triệu Duy Trinh đi vào phòng tắm không quay đầu lại, để lại Cố Tri Niên nhìn chằm chằm bóng lưng cường tráng biến mất của Triệu Duy Trinh càng thêm mờ mịt — sao lại cảm giác Triệu Duy Trinh giống như bị thứ gì đó kích thích?

Cố Tri Niên sẽ không hỏi chuyện này, bởi vì cậu biết có hỏi thì cũng sẽ không nhận được câu trả lời.

Thở ra một hơi, Cố Tri Niên sửa sang lại quần áo, tóc tai rồi rời khỏi nhà. Truyện được đăng tải duy nhất tại wp everythingoesorg và watt @ only_jeffrey, những nơi khác đều là re-up.

Sau khi nhìn thấy Phương Cầm, Cố Tri Niên hỏi trước về tính chất của bữa tiệc tối nay. Phương Cầm lắc đầu với giọng điệu thoải mái: "Không cần quá căng thẳng, em coi đây là một cuộc tụ tập giao tiếp bình thường cũng được."

Cố Tri Niên cái hiểu cái không gật đầu: "Vậy em có thể về sớm không?"

"Về sớm?" Phương Cầm nghiền ngẫm hai chữ trong lời nói của Cố Tri Niên, nhướng mày: "Sao vậy, Tri Niên, buổi tối có kế hoạch gì sao?"

Cố Tri Niên có chút áy náy than nhẹ một tiếng: "Ông nội em muốn tới nhà làm khách, lão nhân gia lớn tuổi rồi, em không tiện để ông ở nhà đợi đến hơn nửa đêm mới gặp được em."

Phương Cầm không cần dùng đầu óc cũng biết, đây cũng là thủ đoạn tai hại mà người chồng alpha quỷ kế đa đoan của Cố Tri Niên nghĩ ra. Trong lòng Phương Cầm phỉ nhổ Triệu Duy Trinh một trăm lần, trên mặt cũng là nụ cười hiểu lòng người: "Đương nhiên có thể. Nhưng chị vẫn hy vọng em có thể ở lại lâu một chút, yến tiệc có rất nhiều người, nói không chừng có thể kết giao được vài người bạn tốt trong giới."

"Được, cảm ơn chị Cầm, em sẽ cố gắng làm quen với vài người."

"Không không không —" Phương Cầm sửa lại lời Cố Tri Niên: "Gần đây em đang thịnh, không cần chủ động kết bạn, sẽ có người muốn làm quen với em."

Cố Tri Niên chớp mắt nhìn: "Nhưng mà"

"Đúng rồi! Suýt chút nữa chị quên báo cho em một tin tức tốt" Phương Cầm cắt ngang sự do dự của Cố Tri Niên, đưa ra một đề tài mới khiến Cố Tri Niên càng thêm tò mò: "Hôm qua Kim Điệp nói cho chị biết, đạo diễn Từ đã lấy danh nghĩa của anh ấy, đề cử Hạ Lan Phục của em đến liên hoan phim BR."

Cố Tri Niên hít sâu một hơi: Liên hoan phim BR là một trong những liên hoan phim nổi tiếng nhất trong nước. Lễ trao giải này ba năm một lần, mỗi lần tổ chức đều có chuyên gia bình chọn tác phẩm điện ảnh đến từ toàn thế giới trong vòng ba năm, hàm lượng vàng không phải giải thưởng truyền hình bình thường có thể so sánh được.

Cố Tri Niên cảm thấy mình còn chưa đến mức có thể cạnh tranh với các nhà làm phim trên toàn thế giới: "Đây, chị Cầm, em"

Phương Cầm xua tay, ngắt lời Cố Tri Niên: "Yên tâm, em không cần quá hoảng sợ, bọn chị không mong em sẽ đoạt giải sớm như vậy. Đạo diễn Từ làm như vậy, cũng là xem có thể nhận được cho em một đề cử hay không."

"Ngay cả khi không giành được đề cử thì ít nhất em cũng có thể nhận được những nhận xét và hướng dẫn từ các nghệ sĩ đẳng cấp thế giới, hiểu không?"

Đạo lý này Cố Tri Niên đều hiểu, nhưng cậu vẫn có chút thụ sủng nhược kinh: "Em không nghĩ tới, đạo diễn Từ lại có thể chiếu cố em đến mức này."

"Có rất nhiều chuyện em không thể nghĩ tới!" Trong lời nói của Phương Cầm có thập phần vui vẻ chân thành, cô cười chỉ chỉ thiệp mời trên bàn mình: "Em cho rằng yến tiệc này là chị giúp em có được sao? Là ảnh hậu Hoắc Kỳ chủ động mời em đi, trên thiệp mời còn có chữ ký của cô ấy."

Cố Tri Niên bị vận may này đến vận may khác đập tới khiến đầu óc có chút mơ hồ — cậu cũng biết Hoắc Kỳ: Năm đó ảnh hậu đầu tiên vượt ra khỏi nước lấy được giải thưởng cấp thế giới, tuy rằng nhiều năm độc thân với liên tục dính scandal, nhưng thành tích của cô trong lĩnh vực điện ảnh, không phải người bình thường cũng có thể so sánh được.

Cố Tri Niên không thể cân nhắc được hai tin tức Phương Cầm nói đến thì tin tức nào quan trọng hơn, nhưng hiện tại cậu quả thật ngạc nhiên và bối rối, không biết nên phản ứng như thế nào. Phương Cầm nhìn phản ứng của Cố Tri Niên liền biết trong lòng Cố Tri Niên đang nghĩ gì.

Cô cố ý muốn cho Cố Tri Niên thoải mái: "Em đừng nói với chị, Hoắc Kỳ cũng là thần tượng của em nhé? Kim Điệp mà nghe thấy sẽ tức giận đấy."

"Hoắc, cô Hoắc quả thật cũng là một trong những thần tượng của em." Cố Tri Niên thấp thỏm nói: "Chị Cầm, chị làm ơn, đừng nói với chị Kim Điệp."

Phương Cầm vẻ mặt như có điều suy nghĩ: "Muốn chị im lặng cũng không phải không thể, nhưng chị có một yêu cầu."

Cố Tri Niên ngơ ngác gật đầu: "Chị Cầm, chị nói đi!"

"Sau này em không được coi chính mình là tiểu minh tinh vô danh, không được tự ti như thế, có thể làm được không?"

Phương Cầm không hổ là người đại diện át chủ bài có thâm niên, nghệ thuật ăn nói không phải kiểu lanh lợi số mệnh tốt như Cố Tri Niên có thể so sánh. Cố Tri Niên rất xúc động, động tác gật đầu vô cùng kiên định: "Được, sau này em sẽ coi mình là đại minh tinh."

"Haiz—" Phương Cầm đột nhiên buồn bã thở dài: "Nếu như chị mới vào nghề đã có thể gặp được người ngoan ngoãn như em, thì nếp nhăn trên mặt chị cũng không đến mức nhiều như bây giờ."

Cố Tri Niên có chút ngại ngùng đưa tay sờ sờ mũi: "Chị Cầm bây giờ cũng rất trẻ."

Phương Cầm nhún vai: "Lời này không đúng, nhưng chị thích nghe."

Thời gian trôi qua trong cuộc trò chuyện nhẹ nhàng của hai người.

Chạng vạng tối, khi thành phố lên đèn, Cố Tri Niên ngồi trong xe do công ty sắp xếp đi dự tiệc, Phương Cầm không yên tâm khi Cố Tri Niên một mình, nên dứt khoát phá lệ đi theo, chuyên nghiệp đến cực điểm.

Khung cảnh của yến tiệc rất náo nhiệt. Sau khi Cố Tri Niên xuống xe, còn mơ hồ nghe được vài tiếng chụp ảnh. Nhưng nếu là Hoắc Kỳ tổ chức yến tiệc, chắc hẳn đám chó săn này cũng không dám đắc tội quý cô Hoắc tính tình nóng nảy.

Vì thế Cố Tri Niên sửa sang lại quần áo, sống lưng thẳng tắp, mỉm cười bước vào phòng tiệc.

Đúng như lời Phương Cầm nói lúc chiều, Cố Tri Niên gần đây thế đang thịnh. Cụ thể là Cố Tri Niên vừa bước vào phòng tiệc đã nhận được đủ loại ánh mắt. Trong những ánh mắt này có thưởng thức có tò mò, cũng có một ít là suy tính và quan sát sắc bén, như là đang xem kỹ lời nói cử chỉ của Cố Tri Niên ở ngoài ống kính là kiểu dáng gì.

Hết cách rồi, Cố Tri Niên quá khiêm tốn.

Khi một ngôi sao bình thường nổi tiếng sau khi ra mắt, nhất định sẽ lựa chọn nhận nhiều đại diện phát ngôn và phỏng vấn nhiều chương trình giải trí. Mà Cố Tri Niên thì ngược lại, ngoại trừ tin đồn thất thiệt giữa đêm khuya kia thì chưa bao giờ xuất hiện trước mặt của công chúng.

Omega với đường nét khuôn mặt thanh tú mặc bộ âu phục màu đen tươm tất, tóc mềm mại, trên đôi môi xinh đẹp cũng vẫn lộ ra nụ cười chân thành trong trẻo, khí chất hoàn toàn khác một trời một vực so với nhân vật phản diện Hạ Lan Phục trong《Ngộ Tiên》.

Cảm giác tương phản và thần bí khiến mọi người càng tò mò về Cố Tri Niên, đương nhiên những người này không thể chỉ có khán giả điện ảnh, mà còn bao gồm cả những khách mời có quan hệ mật thiết đến lĩnh vực điện ảnh và truyền hình ở đây.

Càng có nhiều ánh mắt hướng về Cố Tri Niên, Cố Tri Niên buộc mình không được luống cuống, mà duy trì nụ cười nhìn lại những ánh mắt này. Nhìn qua có vẻ hiền lành vô hại, nhưng tuyệt đối không phải là tiểu bạch hoa mặc cho người ta xâu xé.

Hết chương 54.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play