Nếu như đem ý tứ của Tuyết Hoàng chuyển đạt cho Lân Hoàng, không biết sẽ đưa tới lửa giận Lân Hoàng như thế nào.
Ngoại trừ một phong thư viết cho bọn hắn, còn có một phong thơ không có hủy đi, là Tuyết Hoàng viết cho Lân Hoàng, không biết bên trong đviết cái gì, trong lòng Lăng Công có chút giãy dụa, không biết có nên đem lá thư này giao cho Lân Hoàng hay không.
Chứng kiến sắc mặt Lăng Công cùng mấy vị trưởng lão kia, Lân Hoàng có chút tức giận, thanh âm lại trầm thêm vài phần nói:
- Lăng gia các ngươi là có ý gì, muốn ở chỗ này kéo dài thời gian sao? Ta cũng không có nhiều thời gian cùng các ngươi ở chỗ này tốn hao như vậy!
Lăng Công gặp Lân Hoàng tức giận, kinh ra một thân mồ hôi lạnh, liền vội vàng đứng lên khom người. Kiên trì đem thư tín của Tuyết Hoàng dùng hai tay đưa cho Lân Hoàng, nịnh nọt nói:
- Lân Hoàng đại nhân bớt giận, chúng ta vừa lấy được Tuyết Hoàng đại nhân hồi phục, đây là thư tín của Tuyết Hoàng đại nhân!
Lân Hoàng hừ lạnh một tiếng tiếp nhận thư tín, sau khi mở ra nhanh chóng nhìn lướt qua, sắc mặt lập tức âm trầm xuống.
- Hảo hảo hảo. Rất tốt!
Lân Hoàng tức giận bừng bừng, kim sắc quang mang trên người ông một tiếng đột nhiên hừng hực rất nhiều, theo như ý tứ ở bên trong thư tín của Tuyết Hoàng, qua mấy ngày liền tới Yên Vân Thánh Thành hướng Lân Hoàng tạ lỗi, cũng có thể trả một ít gì đó, nhưng mà bất kể như thế nào, Tuyết Hoàng đều sẽ bảo vệ Lăng Vũ! Hắn không nghĩ tới Tuyết Hoàng lại sẽ vì Lăng Vũ làm đến một bước này.
- Hôm nay ta không động Lăng Vũ này, cho dù Tuyết Hoàng đích thân đến, ta cũng phải vì Nhất Ngôn đòi lại một cái công đạo! Chẳng lẽ Lăng gia đệ tử các ngươi quý giá, đệ tử của ta không đáng một xu như vậy?
Lăng Công cùng mấy vị trưởng lão hai mặt nhìn nhau, thần sắc rất là xấu hổ, không biết Tuyết Hoàng bị Lăng Vũ tưới cái gì, không tiếc đắc tội Lân Hoàng, cũng muốn bảo vệ Lăng Vũ? Bọn hắn bị kẹp ở giữa, thế khó xử, một phương diện Tuyết Hoàng là trụ cột sau lưng Lăng gia, Lăng gia vinh nhục đều dính trên người Tuyết Hoàng, một phương diện khác, gia chủ đã thông báo, chuyện này nhất định phải xử lý làm cho Lân Hoàng thoả mãn.
Nếu Tuyết Hoàng tức giận, Lăng gia chắc chắn rung chuyển, thậm chí ngay cả gia chủ cũng sẽ có phiền toái, nhưng mà bên Lân Hoàng này nếu không hài lòng, Lăng gia đồng dạng không sống khá giả.
Một bên Nhất Ngôn cũng là nộ khí trùng thiên, không thể tưởng được Tuyết Hoàng càng bao che khuyết điểm như thế, khó trách Lăng Vũ to gan lớn mật như vậy, muốn đem mình chém giết!
- Lăng Công, ngươi đem Lăng Vũ tìm đến cho ta!
Lân Hoàng trầm giọng nói.
Cảm giác được Lân Hoàng nộ khí bừng bừng, trong nội tâm Lăng Công cười khổ không thôi, nhưng vẫn mang theo mấy trưởng lão vội vàng đi ra ngoài, đi tìm Lăng Vũ rồi. Tuy Tuyết Hoàng đã thông báo bọn hắn, nhất định phải bảo vệ Lăng Vũ, nhưng bọn hắn nào dám cùng một Chiến Hoàng cấp cường giả ngạnh đỉnh?
Không biết Lân Hoàng chuẩn bị xử trí Lăng Vũ như thế nào, nghĩ nghĩ, Lăng Vũ cùng Nhất Ngôn tranh chấp là phát sinh ở Đông Đại Lục, Lân Hoàng tổng không có khả năng đem Lăng Vũ xử tử, tối đa cho Lăng Vũ một ít giáo huấn mà thôi, hoặc là ép Lăng Vũ đem lãnh địa mưu đoạt tới đều trả lại, tóm lại để cho Lân Hoàng bớt giận là được rồi, như vậy chỗ Tuyết Hoàng cũng có thể bàn giao.
Chứng kiến bọn người Lăng Công đi ra ngoài, Nhất Ngôn lập tức đối với Lân Hoàng hơi có chút ủy khuất nói:
- Sư phó, xem ra bất kể là người Lăng gia hay là Tuyết Hoàng, đều muốn bảo vệ Lăng Vũ này, nếu như chuyện này lại để cho sư phó lão nhân gia khó xử, hay là thôi đi.
Lân Hoàng hừ lạnh một tiếng nói:
- Được rồi? Làm sao có thể! Nếu như Lăng gia quyết bảo vệ tiểu tử kia, cái kia Lăng gia phải chuẩn bị cho tốt thừa nhận lửa giận của ta! Tuyết Hoàng thì như thế nào, hắn cho rằng tu vi so với ta cao, tùy tiện mấy câu có thể qua loa sao? Hôm nay vi sư nhất định phải vì ngươi lấy lại công đạo!
Bên trên thư tín Tuyết Hoàng ngôn ngữ khẩn thiết, nhưng Lân Hoàng cố ý giúp Nhất Ngôn ra khí, những lời kia của Tuyết Hoàng, ở Lân Hoàng xem ra, cùng qua loa cho xong không có gì khác nhau rồi.
Lãnh địa Lăng Vũ, trong phòng khách.
Lăng Vũ cùng Thiên Hải Thần Di đều có mặt.
Lăng Công cùng năm vị trưởng lão bên cạnh đều là vẻ mặt nổi giận đùng đùng.
- Lăng Vũ, ngươi làm việc có thể nào lỗ mãng như thế! Nhất Ngôn kia là đệ tử Lân Hoàng, ngươi rõ ràng thiếu chút nữa giết hắn, còn mưu chiếm lãnh địa của hắn! Ngươi biết sai chưa?
Một trưởng lão tóc xám tức giận mắng, tức giận đến râu ria loạn chiến.
- Ta không có sai, là Nhất Ngôn kia tự tìm, trách không được ta!
Lăng Vũ hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói, hắn đã nhìn ra, mấy vị trưởng lão này thậm chí nghĩ đem mình mang đến chỗ Lân Hoàng, sau đó định tội cho mình!
- Chuyện cho tới bây giờ ngươi còn muốn nói xạo, Lân Hoàng cũng đã tìm tới cửa, nếu ngươi cúi đầu nhận lầm, còn có thể thiếu thụ một ít xử phạt, Lăng gia ta cũng sẽ biết bảo vệ ngươi, nếu không, hừ hừ, nếu Lân Hoàng tự mình động thủ, đến lúc đó nhất định sẽ không nhẹ nhàng tha thứ ngươi!
Trưởng lão khác thanh sắc đều lệ nói.
- Lăng Vũ, ngươi làm việc không có chừng mực như thế, vị trí gia chủ Lăng gia, là tuyệt đối không thể truyền cho ngươi, sau khi trở về ta liền báo cáo gia chủ, cướp đoạt vị trí người thừa kế thứ ba của ngươi!
Lăng Công trong mắt hiện lên một đạo tinh quang, lạnh giọng nói.
- Ha ha ha!
Lăng Vũ cuồng tiếu ba tiếng, lạnh lung nhìn chằm chằm vào Lăng Công nói:
- Lăng Công, đừng cho là ta không biết, ngươi sớm đã là người của lão Đại rồi. Từ rất sớm trước kia bắt đầu, các ngươi liền ước gì ta phạm sai lầm, sau đó đem ta danh chính ngôn thuận đuổi ra Lăng gia, ta đây sớm đã biết rõ.
- Ngươi sớm đã biết rõ, vậy ngươi còn làm chuyện như vậy?
Sắc mặt Lăng Công có chút khó coi, chung quanh năm cái trưởng lão nhìn về phía Lăng Công, đều có tâm tư, ở bên trong năm trưởng lão này, có người đứng bên lão Đại, có người đứng bên lão Nhị.
- Ngươi cũng chớ đắc ý được quá sớm, lão Đại cùng lão Nhị ai có thể Thượng vị còn không nhất định đây này, cho dù lão Đại thượng vị rồi, ngươi cho rằng ngươi có thể bảo trụ Chấp Pháp trưởng lão vị? Nhất triều thiên tử một triều thần! Chính ngươi vẫn là cẩn thận một chút a! Người thừa kế thứ ba của Lăng gia, hừ, ngươi cho rằng ta thèm vị trí này sao? Ngươi cũng quá coi thường ta rồi!
Lăng Vũ cười nhạo một tiếng, khinh thường nói.
- Các ngươi cũng chỉ có điểm ấy cách cục! Cho dù vị trí Lăng gia gia chủ cho ta làm, ta cũng còn phải suy nghĩ!
- Cuồng vọng!
Lăng Công mặt đỏ lên, tức giận mắng một tiếng, đằng sau năm vị trưởng lão cũng là sắc mặt tái nhợt, Lăng Vũ kéo về đến trên người gia chủ, lời này liền nói hơi quá đáng!
- Lăng Vũ, ngươi điên rồi a? Biết rõ mình không có khả năng ngồi trên vị trí gia chủ rồi, dứt khoát vò đã mẻ lại sứt, muốn hại Lăng gia ta!
Cái trưởng lão tóc xám kia chỉ vào Lăng Vũ tức giận mắng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT