Một dược tôn kinh ngạc hỏi, mười mấy tuổi trở thành dược tôn cao cấp cũng xem như phi thường kinh người.

Hiên Dật dược tôn lắc đầu, nói:

- Diệp Thần hắn đã là dược tôn, đại thông cảnh!

- Cái gì?

Nghe được Hiên Dật dược tôn nói thế thì đám người Thận Vũ cả kinh không nói nên lời, mười mấy tuổi đã là dược tôn đại thông cảnh, chẳng lẽ luyện đan trong bụng mẹ sao? Cho dù luyện đan trong bụng mẹ cũng không bá đạo như thế.

Phóng nhãn cả Dược Vương Thành, cũng không có nhân vật kinh tài tuyệt diễm như thế.

- Sư huynh, sư đệ tự than không bằng, môn hạ đệ tử của sư huynh đều là dược tôn. Đệ tử của chúng ta đều là dược sư cao cấp.

Đám người Thận Vũ nhao nhao nói ra, sau nửa ngày vẫn rung động không thôi.

Hiên Dật dược tôn vuốt râu mỉm cười, hết sức hài lòng với hai đệ tử của mình.

- Dựa theo hứa hện của Viên trưởng lão Dược Vương Thành lúc trước, ta có thể đi viếng sư tôn rồi.

- Thế nhưng mà Dược Vương Thành hôm nay tới đế đô, chúng ta sợ rằng không thể tới mộ địa của sư tôn.

Các dược tôn thổn thức không thôi, trong thế tục dược tôn bọn họ khiến người ta kính sợ, ai có thể biết bọn họ ngay cả sư môn còn không được quay về chứ?

- Hiên Dật sư huynh còn muốn trở lại làm môn hạ Dược Vương Thành?

Thận Vũ nhìn qua Hiên Dật dược tôn hỏi thẳng. Ba người còn lại nhìn qua Hiên Dật dược tôn.

- Chuyện cũ như mây khói trôi qua, cho dù trở về, sư tôn cũng không còn. Oán giận năm đó cũng nhạt.

Hiên Dật dược tôn xúc động cười nói, hơi có chút hương vị hiểu rõ tình đời.

Bốn dược tôn khác cũng cảm khái không thôi, giật mình quay đầu thì chuyện đã qua nhiều năm như vậy, mà bọn họ đầu tóc bạc rồi, tánh mạng đã đi tới điểm cuối.

Diệp Thần lắng nghe nhưng nội tâm chua xót, sư tôn thật vất vả mới quay về môn tường, có thể tế bái sư tổ, nhưng mà hồn thú thú triều tập kích. Làm cho chuyện này sinh ra biến hóa.

- Chúng ta cùng đi bái tế bài vị của sư tôn đi, sau đó cũng không còn liên quan tới Dược Vương Thành.

Thận Vũ nói ra.

- Đúng vậy a, chúng ta nhất định phải bái tế bài vị của sư tôn!

Ba dược tôn còn lại cũng tán thành.

- Ân.

Hiên Dật dược tôn khẽ gật đầu.

Mấy dược tôn này đều là người trọng tình nghĩa.

- Diệp Thần. Ngươi muốn đi không?

Hiên Dật dược tôn nhìn qua Diệp Thần hỏi anh thăm.

- Ân.

Diệp Thần gật đầu nói, hắn nhất định phải đi, lúc trước nói muốn theo Hiên Dật dược tôn đi tới Dược Vương Thành.

Một đoàn người đi tới hướng Dược Vương Thành trong đế đô, trừ năm vị dược tôn, mười sáu đệ tử dược tôn, hơn nữa Diệp Thần. Tổng cộng hai mươi hai người. Những đệ tử dược tôn này ở chung với nhau, Diệp Thần rất nhanh làm quen với bọn họ.

Những đệ tử dược tôn này rất có tạo nghệ trên phương diện đan đạo. Bọn họ nghe Diệp Thần tuổi còn trẻ đã là dược tôn đại thông cảnh, tất cả đều bội phục không thôi.

Tổng bộ của Dược Vương Thành là một biệt thự vô cùng lớn, đã từng là hành cung của hoàng tộc trung ương đế quốc, về sau bị Dược Vương Thành tiếp quản.

Ngay cả là hoàng tộc trung ương đế quốc cũng không dám trêu vào siêu cấp thế lực Dược Vương Thành này!

Đi vào trong nội cung, mấy cự đầu của Dược Vương Thành đang ngồi luận đạo, bọn họ bình thường mặc kệ tục sự, chỉ có một chút đại sự mới hỏi tới mà thôi. Trên vương tọa trước cung điện có một thân ảnh ngồi xếp bằng, thân ảnh của hắn hư vô mờ ảo, mơ mơ hồ hồ làm cho người ta khó phán đoán.

Hắn ngồi ở đó, khí tức dung làm một với thiên địa.

- Thành chủ, Hiên Dật mang một đám người tới Dược Vương Thành.

Một đệ tử Dược Vương Thành đi vào bẩm báo, thái độ thập phần cung kính, không dám ngẩng đầu nhìn.

- Bọn họ tới Dược Vương Thành cần làm chuyện gì?

Trong đại điện, một âm thanh trầm tháo vang lên, theo lý thuyết đệ tử như Hiên Dật dược tôn bị đuổi ra khoi sư môn không thể làm kinh động tới thành chủ Dược Vương Thành, nhưng mà hôm nay Diệp Thần xuất ra nhiều hồn ngọc giao dịch với Dược Vương Thành, Linh Bảo Các, lại chuyên môn nhắc tới Hiên Dật dược tôn, lúc này mới khiến hắn sinh ra chú ý tới Hiên Dật dược tôn.

- Đám người Hiên Dật muốn tới bái tế sư tôn của mình, là đại đệ tử Tiêu Viễn trưởng lão đời thứ bảy mươi ba.

Tên đệ tử Dược Vương Thành nói chi tiết.

- Cho bọn họ bái tới là được. Hiên Dật phạm tội gì mà bị trục xuất sư môn?

Thành chủ Dược Vương Thành đạm mạc hỏi thăm.

Về phần những thái thượng trưởng lão bên trong, Đào Thanh nhìn qua Viên Nghĩa.

Viên Nghĩa hoàn toàn không nghĩ tới thành chủ lại đột nhiên hỏi tới chuyện này, lúc trước xác thực là hắn trục xuất đám người Hiên Dật, Thận Vũ ra khỏi sư môn, vào lúc đó là chuyện nhỏ không thể nhỏ hơn, không nghĩ tới hôm nay thành chủ lại để ý tới chuyện Hiên Dật vì sao bị đuổi ra ngoài, đây chính là móc chuyện cũ ra nói.

Tên đệ tử Dược Vương Thành sợ hãi nhìn qua Viên Nghĩa, sau nửa ngày cúi đầu nói:

- Năm đó là Tôi Hồn Đan của Viên Nghĩa thái thượng trưởng lão bị trộm, Viên Nghĩa thái thượng trưởng lão hoài nghi là Hiên Dật, Thận Vũ năm người làm, cho nên trục xuất năm người ra khỏi sư môn.

Hắn cũng không dám lừa gạt thành chủ, nếu truy tra, hắn cũng không đảm đương nổi.

Thành chủ Dược Vương Thành khẽ nhíu mày, nhìn qu phía Viên Nghĩa, trầm giọng hỏi:

- Viên Nghĩa, thật có việc này không?

- Vâng, thành chủ.

Viên Nghĩa không dám giấu diếm, cũng nói ra:

- Ngày đó chỉ là đệ tử ngoại môn mà thôi, thành chủ để ý làm gì.

- Nếu như đúng là bọn họ trộm thì trục xuất sư môn cũng không có sai. Nhưng mà đan dược đúng là do bọn người Hiên Dật trộm sao?

Ánh mắt thành chủ Dược Vương Thành lạnh nhạt nhìn qua phía Viên Nghĩa.

Viên Nghĩa lập tức cảm giác uy áp cường đại áp bách tới, sau lưng toát ra tí ti mồ hôi lạnh, nhưng không biết trả lời thế nào.

- Hồi bẩm thành chủ, về sau tra ra đan dược không phải do đám Hiên Dật trộm.

Viên Nghĩa trưởng lão không nói thêm gì khác.

- Ngày đó nói với đám người Hiên Dật rằng, nếu có đệ tử đạt tới dược tôn liền có thể trở lại môn tường.

Đào Thanh bẩm báo.

Nghe được Đào Thanh nói thế thì thành chủ Dược Vương Thành hừ lạnh một tiếng, nhìn qua phía Viên Nghĩa:

- Viên Nghĩa, ngươi đã sai phạm thì tự giải quyết đi.

- Vâng, thành chủ.

Viên Nghĩa không dám cãi lại, cung kính trả lời.

Trong phòng khách phân điện Dược Vương Thành, đám người Hiên Dật dược tôn ngồi trên ghế, thủ tọa phòng tiếp khách là một lão giả, tuy râu tóc bạc trắng, nhưng thoạt nhìn sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, khí sắc không tệ, chỉ dò xét đám người Hiên Dật dược tôn mang theo thần thái miệt thị.

- Đại sư huynh, chúng ta muốn bái tế bài vị sư tôn, kính xin đại sư huynh bẩm báo với thái thượng trưởng lão.

Hiên Dật dược tôn chắp tay nói, cho dù nhiều thứ hắn xem nhạt, nhưng nhìn thấy Hiên Minh, cảm xúc của hắn vẫn chấn động.

Thì ra lão giả này là đại sư huynh của Hiên Dật dược tôn, Diệp Thần đứng bên cạnh Hiên Dật dược tôn nhìn thấy lão giả này bộ dáng ngạo mạn thì trong nội tâm không vui. Chính là người này làm hại sư tôn bị trục xuất sư môn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play