Mà cường giả Vô Thủy Cảnh ở xa xa lăng không bay tới.

Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Diệp Thần mặc Tử Ma Chiến Giáp nên bọn họ không cách nào, nhưng mà Diệp Thần muốn kích giết bọn họ cũng quá khó, chênh lệch quá lớn.

Trước tiên đánh chết Tông Nguyên là do hắn có đủ nguyên khí đan, lúc này hao tổn hắn chết đi, nhưng mà đối mặt với mấy tên cường giả Vô Thủy Cảnh thì Diệp Thần căn bản không áp được.

Oanh một tiếng, lĩnh vực ở xa xa va chạm vào nhau, tiếng nổ mạnh ầm ầm và chấn đắc người ta khiếp sợ.

Phó Nguyên Hiên chảy máu tươi, lăng không bay ngược ra xa mấy ngàn thước, mà Đạm Thai Lăng thì hóa thành lưu quang bay qua phía Diệp Thần.

- Nên đi!

Diệp Thần vội vàng thu Chấn Thiên Đỉnh lại.

- Nữ nhân kia bị thương nặng, ngăn nàng lại!

Phó Nguyên Hiên gấp giọng gào thét.

Nghe được Phó Nguyên Hiên nói thế, Phùng Vũ, Tần Minh và năm tên cường giả Vô Thủy Cảnh nhìn nhau, đồng loạt lao qua phía Đạm Thai Lăng.

- Mấy tên Vô Thủy Cảnh, cũng dám ngăn cản ta!

Đạm Thai Lăng hừ lạnh một tiếng, một đạo thần quang bảy màu b ắn ra bốn phía,thần quang bảy màu này đánh trúng đám người Phùng Vũ, chỉ thấy những cường giả Vô Thủy Cảnh này phun máu tươi bay ngược ra phía sau.

Ngay cả khi nàng bị trọng thương, Đạm Thai Lăng cũng không phải những cá tạp Vô Thủy Cảnh có thể so sánh.

- Đi!

Đạm Thai Lăng kéo Diệp Thần bay đi, mang theo Diệp Thần lao qua xa xa, biến mất cuối chân trời.

Đám người Phùng Vũ, Tần Minh che ngực, sắc mặt tái nhợt, trơ mắt nhìn Đạm Thai Lăng lao đi, bọn họ hoảng sợ nhìn nhau.

Nữ nhân này thật sự thật đáng sợ, bị nhốt trong khốn linh trận lâu như vậy, bản thân bị trọng thương vẫn có thể đánh tan Phó Nguyên Hiên thái thượng trưởng lão, lại một kích đơn giản đánh bay bọn họ, nếu như thực lực đinh phong thì nói thế nào cho phải?

Phải biết rằng Phó Nguyên Hiên ở trong chấp pháp điện thực lực gần với ba vị điện chủ, trong đám thái thượng trưởng lão cũng xếp hàng thứ nhất.

Đây là nói ba điện chủ xuất thế mới có thể chống lại Đạm Thai Lăng?

Phó Nguyên Hiên vết máu đầy người, chật vật không chịu nổi bay tới, nhìn qua phía chân trời, sắc mặt âm trầm.

- Thái thượng trưởng lão, chúng ta bây giờ phải làm gì?

Đám người Phùng Vũ nhìn qua Phó Nguyên Hiên hỏi.

- Nhất định phải chặn giết Đạm Thai Lăng, nếu không nàng sẽ trở thành tâm phúc đại họa của chấp pháp điện chúng ta!

Phó Nguyên Hiên lạnh giọng nói:

- Nàng đã trúng xích xà độc, chạy không xa đâu! Không lâu sau độc sẽ phát tác.

Còn phải tiếp tục truy kích? Đám người Phùng Vũ có chút sợ, Đạm Thai Lăng thật đáng sợ, căn bản không phải bọn họ có thể đối kháng, hơi không cẩn thận có thể bị Đạm Thai Lăng giế t chết, nhưng mà bọn họ không có nói ra.

- Mặt khác phải tra ra lai lịch của tên kia, mặc kệ hắn là người nào, phải diệt sát hắn cho ta!

Phó Nguyên Hiên sâm lãnh nói ra, người nọ mang theo vài kiện trọng bảo, mặc dù chỉ là Yêu Vương nhưng có thể đối kháng với Vô Thủy Cảnh, mặc dù đối mặt khí thế của hắn áp bách cũng có thể bình tĩnh ứng đối, người này tiềm lực tuyệt đối không thể bỏ qua.

- Vâng!

Phó Nguyên Hiên thoáng điều tức một chút, thả người lao đi, còn lại năm Vô Thủy Cảnh và mấy tên Thần Tôn, Yêu Vương cũng nhao nhao đuổi theo, bắt đầu truy tung.

Tốc độ của Đạm Thai Lăng thật sự quá nhanh, mang theo Diệp Thần bay đi rất xa, Diệp Thần thậm chí còn không thấy rõ cảnh tượng bên dưới thế nào.

Tốc độ này cho người ta ảo giác như vượt qua cả thời gian.

Qua chừng hai tiếng bay qua thảo nguyên rộng lớn, hoang mạc, cách Tây Vũ đế quốc cũng không biết bao xa, tiến vào một rừng rậm nguyên thủy vô tận, nhìn ra xa là núi non liên miên không dứt.

Tốc độ của Đạm Thai Lăng chậm lại, lảo đảo một chút suýt nữa ngã xuống.

Diệp Thần vỗ trán, phía trên ướt sũng, tất cả đều là vết máu của Đạm Thai Lăng. Diệp Thần trong lòng cả kinh, trận chiến vừa rồi sợ rằng Đạm Thai Lăng đã bị thương nặng!

- Không sai biệt lắm, bọn chúng phải rất lâu mới đuổi tới nơi này!

Diệp Thần nói:

- Chúng ta tìm nơi ẩn nấp đi.

Nghe được Diệp Thần nói thế, Đạm Thai Lăng hạ thấp độ cao, vèo một tiếng mang theo Diệp Thần tiến vào một sơn động, tay phải nàng vung lên, bố trí cấm chế chung quanh sơn động.

- Ngươi thế nào rồi?

Diệp Thần hỏi, chỉ thấy Đạm Thai Lăng sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, bờ môi phát tím, đây là biểu hiện trúng độc.

Đạm Thai Lăng có chút vô lực nhìn qua Diệp Thần, nhàn nhạt nói ra:

- Ta trúng độc, cần chữa thương. Chuyện vừa rồi... Đa tạ!

Đạm Thai Lăng rất ít thiếu nhân tình của người khác, ngay cả cảm tạ cũng không lưu lát.

- Ngươi nhanh chóng liệu độc đi, chuyện khác không cần quan tâm, trước kia ngươi cứu ta một lần, hiện tại ta cứu ngươi một lần, chúng ta xem như huề nhau.

Diệp Thần dung mạo biến ảo, biến lại tướng mạo vốn có.

- Là ngươi?

Đạm Thai Lăng lúc này trong mắt đầy ngạc nhiên, nàng không nghĩ cứu nàng chính là Diệp Thần, trong nội tâm gợn sóng, nhưng lập tức khôi phục dáng vẻ lạnh như băng, nàng ngồi trên một tảng đá liệu thương.

Nữ nhân lãnh ngạo, ngay cả thời điểm bản thân bị trọng thương cũng không muốn cho người khác thấy mình mềm yếu.

Diệp Thần đi ra ngoài nhìn, cửa động bố trí cấm chế, nhưng mà không biết đám người Phó Nguyên Hiên có đuổi theo hay không, một khi truy tung tới thì bọn họ sẽ gặp nguy hiểm, trong nội tâm vô cùng lo lắng.

Không biết Đạm Thai Lăng tổn thương thế nào, bao lâu có thể khôi phục.

Quay đầu lại nhìn qua Đạm Thai Lăng, trải qua chiến đấu vừa rồi, búi tóc của Đạm Thai Lăng tán loạn, mái tóc đen nhánh rủ xuống như thác nước, hoàn toàn khác với bộ dáng lãnh ngạo của nàng, hiện ra vài phần ôn nhu. Đôi má tái nhợt làm cho người ta thương tiếc.

Nàng mặc váy trắng, xương quai xanh và bàn tay trắng nõn hiện ra, nhưng mà trên ngực có thanh kiếm gãy, miệng vết thương nhiễm máu tươi khiến người ta giật mình, thủy hệ huyền khí bao quanh thân thể. Lộ ra vài phần mông lung xa xôi.

Diệp Thần kinh hãi không thôi, nữ nhân này lúc nãy mang theo thanh kiếm gãy này bay lâu như thế!

Chuôi kiếm gãy này đâm vào gần trái tim Đạm Thai Lăng. Không thể dễ dàng rút ra, nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Diệp Thần nhìn qua Đạm Thai Lăng, nhắm mắt lại, trong nội tâm hiện ra cảm xúc không hiểu.

Bằng tâm mà nói, Đạm Thai Lăng quả thật rất đẹp. Nhưng mà nàng bày ra cho thế nhân vĩnh viễn là bộ dáng lạnh như băng, hình tượng cao ngạo, khiến người ta không dám tới gần.

Nhưng cho dù như thế nào thì nàng vẫn là nữ nhân.

Trên lưng của nàng mang theo quá nhiều gánh nặng.

Diệp Thần không rõ tại sao mình lại nghĩ nhiều như vậy, có lẽ chỉ là bởi vì nhìn thấy Đạm Thai Lăng có một mặt không muốn người ta biết.

Đúng lúc này Diệp Thần đột nhiên nhìn thấy Đạm Thai Lăng ngồi trên tảng đá thân thể lay động một cái, sau đó ngã xuống đất.

- Không tốt!

Diệp Thần giật mình, nhanh chóng đi qua đỡ lấy Đạm Thai Lăng.

Đạm Thai Lăng nói muốn ngồi xuống liệu độc, Diệp Thần còn tưởng rằng Đạm Thai Lăng có thể tự mình bức độc ra, không nghĩ tới Đạm Thai Lăng đã không kháng nổi độc tố.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play