Như vậy đi, chờ ta ở chỗ này làm một sự tình xong xuôi, ta mang ngươi ra Hạ Địa Quỳnh Lâu.

Diệp Thần nói, trước mắt Nam Cung Trạch này xem cũng không xấu, một người xấu, quả quyết không có khí độ ưu nhã như Nam Cung Trạch, chẳng lẽ Nam Cung Trạch là một Hoàng gia đệ tử?

- Ta phải trả cái gì?

Thần sắc Nam Cung Trạch có chút ngưng tụ hỏi.

Diệp Thần ha ha cười cười nói:

- Tiện tay mà thôi, chờ ra Hạ Địa Quỳnh Lâu, chúng ta liền đường ai nấy đi rồi, nói không chừng về sau cũng sẽ không thể tương kiến.

Tuy Diệp Thần đã trải qua giết chóc tàn khốc, nhưng trong nội tâm y nguyên tồn lấy thiện niệm, nếu như Nam Cung Trạch là người xấu, Diệp Thần mới chẳng muốn tốn nhiều khí lực, nhưng Nam Cung Trạch xem không xấu, giúp thoáng một phát cũng không có gì, cũng không nghĩ muốn trả thù lao gì.

Nam Cung Trạch nhìn về phía Diệp Thần, trong ánh mắt một đạo quang mang kỳ lạ chợt lóe lên, một lát, ánh mắt tựa hồ nhu hòa một ít, khẽ gật đầu.

Mỗi lần bị ánh mắt thâm thúy của Nam Cung Trạch nhìn quét, Diệp Thần liền cảm giác bí mật của mình, giống như đều bị nhìn xuyên, đây là một loại cảm giác phi thường kỳ quái, trước mắt cái Nam Cung Trạch này, mới là một Thiên Tôn cấp cao thủ mà thôi, mà Diệp Thần ở phương diện tu vi viễn siêu Nam Cung Trạch, chẳng lẽ Nam Cung Trạch học xong bí pháp gì?

- Ngươi trước ở chỗ này chờ một lát, ta muốn đi tầng ba một chuyến.

Diệp Thần đem nghi hoặc trong lòng kiềm chế xuống.

- Ngươi đi tầng ba, là muốn đem Hồn Yểm Bảo Châu kia đưa đến tầng ba Hạ Địa Quỳnh Lâu sao?

Nam Cung Trạch hỏi.

Trong nội tâm Diệp Thần rùng mình, nhìn về phía Nam Cung Trạch hỏi:

- Ngươi biết Độc Tâm Thuật?

Lại có thể biết Độc Tâm Thuật, cái này cũng thật là đáng sợ, không biết Nam Cung Trạch biết mình bao nhiêu bí mật, Diệp Thần không khỏi trong lòng còn có nghi kị.

- Độc Tâm Thuật? Có lẽ không tính Độc Tâm Thuật, mà là Thiên Cơ chi thuật.

Nam Cung Trạch nói, Thiên Cơ chi thuật có thể suy tính chuyện phát sinh phía sau, lại không thể chứng kiến Diệp Thần đang suy nghĩ gì.

- Thiên Cơ chi thuật?

Diệp Thần khẽ nhíu mày, thứ này thật sự huyền diệu như vậy?

Nam Cung Trạch cũng nói không rõ, tại sao mình phải cùng Diệp Thần nói nhiều như vậy, dùng tâm tính của hắn trước kia, tuyệt đối sẽ không cùng Diệp Thần nhiều lời nói nhảm, nhưng mà ờ bên trong Hạ Địa Quỳnh Lâu ngủ say lâu như vậy, tâm tình của hắn có một tí cải biến.

Diệp Thần nhìn thoáng qua Nam Cung Trạch, chẳng lẽ Nam Cung Trạch là truyền nhân Thiên Cơ tông? Thiên Cơ chi thuật thật đúng là huyền diệu vô cùng! Diệp Thần hoàn toàn không biết, Thiên Cơ tông Thiên Cơ chi thuật, cùng Nam Cung Trạch Thiên Cơ chi thuật hoàn toàn không phải một cấp độ.

- Đem Hồn Yểm Bảo Châu kia cho ta.

Nam Cung Trạch duỗi ra tay phải nói.

- Làm cái gì?

Diệp Thần nhìn về phía Nam Cung Trạch, trong ánh mắt Nam Cung Trạch, không có một tia tham lam, người bình thường nói như vậy, Diệp Thần đoán chừng sẽ cho rằng đối phương nổi lên lòng tham, nhưng trên người Nam Cung Trạch, tựa hồ có một loại lực lượng kỳ dị, có thể giảm xuống người khác đối với hắn đề phòng.

- Coi như là trả thù lao các ngươi dẫn ta ly khai Hạ Địa Quỳnh Lâu a, ta giúp các ngươi ở trên Hồn Yểm Bảo Châu tăng thêm ấn pháp, về sau Hồn Yểm Bảo Châu liền sẽ không bị Thiên Khiển truy tung rồi.

Nam Cung Trạch bình tĩnh nói, tựa hồ ở hắn xem ra, ở trên Hồn Yểm Bảo Châu tăng thêm ấn pháp bất quá là tiện tay mà thôi.

- Tiểu Dực, lấy ra Hồn Yểm Bảo Châu.

Diệp Thần nhìn về phía Tiểu Dực nói.

Diệp Thần rất muốn hỏi Sư gia hoặc là Thôn Thiên lão giả một chút, Nam Cung Trạch này đến cùng là địa vị gì, nhưng Sư gia đang ở bên trong Thiên Tinh ấn làm việc, hắn cũng không nên lúc này xông vào, mà Thôn Thiên lão giả bên trong Hồn Yểm Bảo Châu, lại một điểm động tĩnh cũng không có, cũng không đi ra lộ mặt.

- Ân.

Tiểu Dực cũng không nghĩ quá nhiều, đem Hồn Yểm Bảo Châu đưa cho Nam Cung Trạch.

Chỉ thấy Hồn Yểm Bảo Châu đã đến trong tay Nam Cung Trạch, liền tự động phù đến không trung, hai tay Nam Cung Trạch càng không ngừng biến ảo lấy nguyên một đám pháp ấn, từng đạo ấn phù tia sáng chói mắt lóe ra lên tới không trung, bay vào bên trong Hồn Yểm Bảo Châu, những ấn pháp này xem huyền diệu vô cùng.

Sau một lát, Nam Cung Trạch kết ấn, Hồn Yểm Bảo Châu rơi về tới lòng bàn tay Nam Cung Trạch, Nam Cung Trạch đem Hồn Yểm Bảo Châu đưa cho Tiểu Dực nói:

- Ấn pháp này có thể giúp Hồn Yểm Bảo Châu che giấu khí tức, về sau sẽ không lại bị Thiên Khiển truy tung rồi! Cho dù bị Thiên Khiển truy tung đến, Hồn Yểm Bảo Châu tối đa cũng chỉ có thể đưa tới tầng thứ bảy Thiên Khiển, quả quyết không cách nào oanh phá đạo ấn pháp này.

- Thật sự? Sư phó không cần lại sợ hãi Thiên Khiển rồi hả?

Bộ dạng Tiểu Dực có chút hưng phấn.

Diệp Thần có chút nghi hoặc, thật sự đơn giản như vậy? Nhưng hắn đã từng gặp uy lực đệ ngũ trọng Thiên Khiển, huống chi tầng thứ bảy Thiên Khiển đem Thôn Thiên lão giả sợ tới mức chạy như điên! Một cái ấn pháp đơn giản có thể ngăn cản tầng thứ bảy Thiên Khiển? Nhưng mà hắn lại trực giác cho rằng, Nam Cung Trạch nói là xác thực, bằng không thì Nam Cung Trạch cũng sẽ không nói ra các loại tầng thứ bảy Thiên Khiển.

Đã như vầy, vậy trước tiên không đem Thôn Thiên lão giả đưa về tầng ba Hạ Địa Quỳnh Lâu rồi, ra lối vào Hạ Địa Quỳnh Lâu thí nghiệm một phen nói sau!

- Vậy chúng ta cùng đi ra.

Diệp Thần nói.

Nam Cung Trạch khẽ gật đầu.

Diệp Thần, Tiểu Dực, Nam Cung Trạch ba người cùng một chỗ, theo đường cũ phản hồi.

Mấy giờ sau, ba người xuất hiện ở lối vào Hạ Địa Quỳnh Lâu, Diệp Thần đem Nam Cung Trạch mang ra Hạ Địa Quỳnh Lâu.

- Các ngươi muốn thử nghiệm ấn pháp, ta đây đi trước a.

Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Trạch nhìn thoáng qua Diệp Thần nói.

- Chúng ta về sau có lẽ còn có cơ hội gặp mặt, đến lúc đó ta sẽ cầm lại đồ đạc của mình!

Cầm lại đồ đạc của mình? Cái gì? Diệp Thần một mảnh mờ mịt.

Chứng kiến biểu lộ của Diệp Thần, Nam Cung Trạch lộ ra một dáng tươi cười nhàn nhạt, đi nhanh hướng xa xa, hắn đi khoan thai tiêu sái, bộ pháp huyền diệu, Súc Địa Thành Thốn, trong nháy mắt, liền đã đến mấy ngàn thước, biến mất ở cuối thông đạo thật dài.

Tốc độ thật nhanh! Trong nội tâm Diệp Thần kinh hãi, coi như mình đem hết toàn lực, ở phương diện tốc độ, đoán chừng ngay cả một phần mười của Nam Cung Trạch cũng không đạt được!

Nam Cung Trạch này đến cùng là người nào? Diệp Thần nhíu mày, Nam Cung Trạch này quá thần bí rồi, bất kể là cái ấn pháp kia, hay là tốc độ siêu việt thường nhân, không biết trước khi Nam Cung Trạch rời đi đối với mình nói đến cùng là có ý gì?

Trong nội tâm Diệp Thần tràn đầy nghi hoặc.

- Diệp Thần ca ca, Nam Cung Trạch ca ca này thật là lợi hại!

Tiểu Dực sợ hãi than nói, bộ pháp của Nam Cung Trạch quá thần kỳ, coi như là Tiểu Dực cũng ngạc nhiên không thôi.

- Ân, đúng vậy a.

Diệp Thần nhẹ gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play