Đừng nói là Đạo Huyền, cho dù là Chiến Hoàng tổ ma tới đây cũng chỉ có đường chết.

Tìm được đường sống trong chỗ chết, Diệp Thần buông lỏng một hơi, những tổ ma này rất mạnh, hôm nay tao ngộ hai con tổ ma này chỉ là cấp thấp nhất mà thôi, nhưng mà bản thể của chúng đã là Đạo Huyền, may mắn không gặp được thành niên thể tổ ma.

Trong lòng Diệp Thần nghiêm nghị, xem ra tổ ma đã chú ý tới hắn, sau này phải chú ý nhiều mới được.

Đạo Đình, chân loan đại điện.

Thần Hoàng ngồi ngay ngắn ở trên vương tọa trước chân loan đại điện, mặc bộ trường bào màu trắng quý giá, toàn thân tỏa ra ánh sáng chói lọi giống như thần linh vậy.

- Mang Diệp Thần tới đây.

Thần Hoàng uy nghiêm ra lệnh.

- Vâng!

Thị vệ ngoài cửa cung kính khom người.

Sau một lát, Diệp Thần đệ nhất phân thân bị dẫn tới.

Tuy mang vào trong đại điện, cảm thụ được hào khí nghiêm túc ở chung quanh, Diệp Thần lại không có một chút hoảng hốt, thập phần trấn định, Diệp Thần cũng không úy kỵ Thần Hoàng, tuy Thần Hoàng quyền cao chức trọng, nhưng Diệp Thần biết rõ còn có người khác ở cao hơn, chính là Tinh Hồn đang giám sát tát cả.

Hơn nữa hiện tại tới đây chỉ là phân thân của Diệp Thần mà thôi, cho dù Thần Hoàng muốn giết hắn thì hắn cũng không sợ, trừ phi Thần Hoàng có thể khống chế toàn bộ ba phân thân.

Thời điểm Diệp Thần bị dẫn tới cũng không có bị trói buộc, tuy bị Thần Hoàng khống chế nhưng Diệp Thần vẫn không ngừng tu luyện, không có bị quá phận hay khắt khe gì.

- Gặp Thần Hoàng đại nhân còn không quỳ xuống!

Hai thị vệ ở bên cạnh Diệp Thần quát.

Diệp Thần vẫn ngạo nghễ đứng bất động, ngưng mắt nhìn qua Thần Hoàng, hắn nhìn thấy trước vương tọa là một đạo hào quang sáng ngời, chỉ lờ mờ nhìn thấy dung mạo của Thần Hoàng.

Một cảm giác hoàng giả uy nghiêm cường đại áp bách tới, làm cho người ta có xúc động muốn quỳ xuống.

Nhưng mà Diệp Thần nội tâm vẫn phong khinh vân đạm, tâm tình khoan thai giống như ông vua không ngai, không cần phải quỳ trước bất cứ ai.

- Không cần, cho hắn cái ghế!

Hai người im lặng đối mặt một lát, Thần Hoàng bình tĩnh không mang theo chút tức giận nào cả.

Hai tên thị vệ cung kính mang ghế tới.

Diệp Thần không chút khách khí ngồi lên ghế.

- Không biết Thần Hoàng đại nhân tìm ta có chuyện gì?

Diệp Thần nhìn qua Thần Hoàng nhàn nhạt nói ra:

- Mặt khác, ta muốn hỏi một chút, ta xúc phạm pháp lệnh gì của Đạo Đình, làm cho Thần Hoàng đại nhân phải áp giải ta tới đây?

- Diệp Thần, Diệp gia nhân tài xuất hiện lớp lớp, hôm nay đã là một trong những gia tộc trọng yếu của Thiên Nguyên Đại Lục, với tư cách tộc trưởng,ta hy vọng ngươi nhận trách nhiệm dạy bảo con cháu Diệp gia làm ra cống hiện trọng đại cho Thiên Nguyên Đại Lục, không thể hoành hành bá đạo, tùy ý làm bậy.

Thần Hoàng giọng nói trang nghiêm túc mục.

- Ta muốn hỏi Thần Hoàng đại nhân, Diệp gia tộc ta làm cái gì hoành hành bá đạo, tùy ý làm bậy? Ta làm tộc trưởng sao chưa từng nghe nói qua?

Diệp Thần con mắt nhìn thẳng, Thần Hoàng đã muốn chèn ép Diệp gia, nói rõ là được, cần gì tìm lý do đường hoàng như vậy! Những kẻ quyền cao chức trọng thật sự quá dối trá.

- Thứ nhất, ngươi chọn lựa xui khiến Lăng Vũ, thiếu chút nữa đánh chết đệ tử Lân Hoàng là Nhất Ngôn, cũng mưu đoạt tài sản của hắn, có phải thế không? Thứ hai, Diệp gia mượn bái sư lung lạc Chiến Hoàng, ý muốn như thế nào? Thứ ba, ngươi cố ý gài bẫy dẫn Nhược Vân tiến vào Tử Hoàn Tinh, cũng hại đệ tử của ta là Cầm Hoàng, Vũ Hoàng vì cứu Nhược Vân mạo hiểm tiến vào Tử Hoàn Tinh!

Thần Hoàng tăng thêm vài phần ngữ khí nói ra:

- Thứ tư, ngươi ở nhân thần cấm địa tùy ý giết đệ tử Đạo Đình, Từ Tử Hư chính là thiên tài tinh hồn dung hợp độ vượt qua 50, tương lai rất có thể sẽ trở thành một Chiến Hoàng, sẽ chinh chiến sa trường cho Thiên Nguyên tinh, mà ngươi lại bắt giết hắn, hành vi tàn bạo như vậy tuyệt không nuông chiều.

- Buồn cười đến cực điểm!

Diệp Thần ánh mắt lăng lệ,. bình tĩnh nói:

- Thần Hoàng đại nhân, dùng địa vị của của ngươi và tình báo của Đạo Đình, sẽ không phải cái gì cũng không biết, không phân biệt thị phi a? Thứ nhất, đệ tử Lân Hoàng là Nhất Ngôn mấy phen muốn đối phó ta, ta tự nhiên phải phản kích, Lăng Vũ tự nguyện giúp ta, vậy có gì sai? Thứ hai, ta lung lạc Chiến Hoàng? Xin hỏi những Chiến Hoàng kia nghe ta sư dụng sao? Bọn họ chỉ là bằng hữu của Diệp gia mà thôi, nhiều lắm là nói một hai lời công đạo cho Diệp gia, Thần Hoàng chỉ bằng phỏng doán của mình nói ta kết bè kết phái, chuyện này quá võ đoán rồi? Thứ ba, Nhược Vân cô nương bằng vào năng lực có thể biết trước tương lai, chỉ bằng vài câu linh tinh của ta đã bị lừa gạt tiến vào Tử Hoàn Tinh là nơi vào được không ra được sao? Hẳn là Nhược Vân cô nương là con nít ba tuổi sao? Thứ tư, đám người Từ Tử Hư nhiều người vây công ta, ta chỉ là phản kích mà thôi, có gì sai chứ? Huống chi dựa theo luật pháp của Đạo Đình, chỉ cần không ở Thiên Nguyên Đại Lục, ta giết bao nhiêu người cũng không quan hệ tới Đạo Đình, không phải sao?

Diệp Thần bác bỏ từng cái.

- Khua môi múa mép như lò xo!

Thần Hoàng hừ lạnh một tiếng.

- Thần Hoàng đại nhân, kỳ thật trong lòng ngươi biết rõ, trong nội tâm của ta cũng hiểu. Diệp gia ta nhân tài xuất hiện lớp lớp, cuối cùng sẽ sinh ra nhiều Chiến Hoàng, theo như quy củ của Thiên Nguyên tinh, ngươi không thể làm gì Diệp gia ta cả, cho nên ngươi muốn phân hóa Diệp gia, để cho thiên tài của Diệp gia ta cho ngươi sử dụng, có phải thế không?

Diệp Thần khóe miệng cười châm chọc nhìn qua Thần Hoàng.

Thần Hoàng có khí tức mờ ảo nên không ai nhìn rõ sắc mặt của hắn, tay phải của hắn vung lên, chỉ thấy đám hộ vệ chung quanh lui ra, trong đại điện chỉ còn lại có Thần Hoàng cùng Diệp Thần hai người.

- Diệp Thần, ngươi đúng là người biết chuyện, ta cho ngươi hai con đường đi. Một, tự tìm đường chết. Hai, mang theo tất cả người của Diệp gia đầu nhập Đạo Đình, tiếp nhận Đạo Đình ước thúc.

Thần Hoàng ngữ khí mang theo uy nghiêm không thể cự tuêệt.

Thời điểm này Thần Hoàng mới chính thức phơi bày chân tướng.

- Ta muốn hỏi Thần Hoàng một vấn đề!

- Vấn đề gì?

- Chuyện này Tinh Hồn biết không?

Diệp Thần thần sắc tự nhiên, nói:

- Nếu như Tinh Hồn an bài, ta không lời nào để nói. Nếu như không phải Tinh Hồn an bài, Thần Hoàng đại nhân làm như vậy, không sợ Tinh Hồn trách tội sao?

Ánh mắt Thần Hoàng giống như muốn xuyên thấu nội tâm của Diệp Thần, trầm giọng nói:

- Ngươi tiếp xúc với Tinh Hồn?

Hẳn là Diệp Thần có Tinh Hồn làm dựa, cho nên không sợ hãi.

- Chuyện này không thể nói cho Thần Hoàng đại nhân nghe rồi.

Diệp Thần giống như cười mà không cười, hắn tự nhiên là không có tiếp xúc qua Tinh Hồn, nhưng mà giả danh tiếng của Tinh Hồn cũng khiến Thần Hoàng kiêng kị.

- Tinh Hồn cũng không biết, là Đạo Đình ta giúp Tinh Hồn chưởng quản Thiên Nguyên Đại Lục đã có mấy vạn năm, ta là chủ nhân Đạo Đình, ta quyết định thì Tinh Hồn tán thành, nếu như Tinh Hồn có bất mãn thì hiện tại có thể can thiệp.

Thần Hoàng cười lạnh nói ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play