Buổi tối, hơn 9 giờ là lúc phim truyền hình trên ti vi đến đoạn cao
trào. Giản Lộ đang thấy mỗ nữ vì mỗ nam vô tình mà nhảy lầu, ngoài ý
muốn nhận được điện thoại của Lâm An Thâm.
Chạy tới tỉnh Y.
Giản Lộ vội vàng đi trên con đường nhỏ trong bệnh viện. Hai bên đường cũng chỉ toàn cây với thảm cỏ. Mặc dù có đèn đường nhưng nhìn qua màu
xanh biếc đó thì cũng chỉ thấy sắc đen của màn đêm.
Đi một lúc, Giản Lộ cũng đến được quầy chỉ dẫn ở tầng 5, mang theo tiếng thở, cô hỏi số phòng bệnh của Lâm An
Thâm. Phòng bệnh này là phòng bệnh cao cấp ở trong bệnh viện chất lượng
quốc tế, ngay cả y tá cũng rất chuyên nghiệp, vậy nên Giản Lộ cũng rất
nhanh chóng tìm được phòng bệnh của Lâm An Thâm.
Gõ cửa hai cái, Giản Lộ đẩy cửa đi vào. Mặt sàn trải loại thảm thật
dày, bước trên cũng không phát ra tiếng. Qua hành lang nhỏ, Giản Lộ thấy Lâm An Thâm đang nằm trên giường bệnh.
Tay trái đang truyền nước, tay phải cầm bút vẽ nốt bản thiết kế.
“Anh Lâm, dụng cụ anh muốn đã mang tới.”
Tay phải vẫn không dừng, tay phải Lâm An Thâm chỉ chỉ.
Giản Lộ hiểu ý, cất kĩ dụng cụ vẽ cho anh.
Lâm An Thâm vùi đầu vào bản vẽ, tiếng bút chì chạy trên giấy vẽ vang
rõ trong phòng bệnh yên tĩnh. Giản Lộ vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ, đợi
một lúc lâu cũng không thấy có dặn dò gì nữa.
Giản Lộ đứng ngây ngốc.
Làm trợ lý của anh 2 năm, nhưng cô cũng không đoán được suy nghĩ của
anh. Cũng như bây giờ vậy. Ở cạnh anh giữa đêm khuya, trong lòng cũng
không khỏi cảnh giác.
Nhớ ngày đó, Giản Lộ bỏ lại công việc kia đã làm cho cô có tâm lý sợ hãi.
Mới đi làm phiên dịch viên, chưa có nhiều kinh nghiệm, cô đi theo ông chủ đến tiệc rượu đãi khách,lão ta bắt cô đỡ rượu cô cũng thuận theo.
Lão Hồ Li béo hé ra một nụ cười trộm, cô vẫn còn rung mình vì cái đống
thịt béo đó. Hành động ngốc nghếch của cô đã khơi lên dục vọng xấu xa
của lão, khi lão bắt đầu động thủ cô mới chợt hiểu ra vấn đề.
May là còn có Đỗ Trung, ngay sau khi anh biết chuyện không nói hai
lời đã xông đến công ty đánh cho lão một trận tơi bời. Ra bên ngoài xử
lí công việc trở về, cô đã nhìn thấy lão bị đánh tơi bời thành cái đầu
heo, bên cạnh là Đỗ Trung vẫn còn đang tức sủi bọt mép. Tất cả mọi người trong công ty đều bị dọa cho sợ hãi mà cô lại vô cùng tỉnh táo quay trở về phòng làm việc của mình, đơn giản thu dọn đồ đạc, vẫn còn nhớ rõ đi
đến phòng làm việc của lão hồ ly rút lại hồ sơ của mình, sau đó còn rất
biết điều theo sát đoàn người của Đỗ Trung đi ra khỏi công ty.
Sau đó, Đỗ Trung rời khỏi cái thành phố .
Về sau, Giản Lộ lại bận rộn một lần nữa đi tìm việc làm. Mỗi ngày cô
đều gửi đi đến mười mấy bộ hồ sơ nhưng đều ra đi không lời nhắn lại. Có
một lần nhận được lời mời phỏng vấn nhưng đi rồi lại vẫn không thấy có
hồi âm lại. Đại khái có lẽ là lão hồ li kia giở trò, dù sao lão vốn là
người làm ăn lớn muốn dẫm chết một con kiến nhỏ cũng chẳng có gì là khó.
Sau vụ đó một thời gian, cuộc sống vốn là có nhiều thứ vụn vặt phải
lo lắng đến: nào tiền điện, tiền nước, tiền gas, tiền Internet,… Cô cố
gắng tiết kiệm từng ngày để giảm bớt chi phí mặc dù Đỗ Trung trước khi
đi có để lại cho cô một khoản tiền nhưng cô vẫn không muốn dùng tới.
Cuộc sống vô cùng túng quẫn, cạnh tranh lại vô cùng khốc liệt, lòng tự tôn của cô bị tổn thương rất nặng.
Giản Lộ trong khoảng thời gian đó đã khắc cốt ghi tâm hiểu được: con người trong thế giới này thực nhỏ bé.
Cuối cùng cô nhận được điện thoại từ công ty Trọng Mộc.
Lâm An Thâm ngẩng đầu lên từ trang giấy thấy Giản Lộ đứng ngây ngốc một bên, nghĩ: rất tốt, thực im lặng.
Hai tiếng gõ cửa.
Giản Lộ lấy lại tinh thần, nhìn về phía Lâm An Thâm mà Lâm An Thâm đã sớm thu hồi ánh mắt đặt trên người cô từ lúc nào.
Một cô y tá bước vào với nụ cười ôn hòa mà chuyên nghiệp, cô đi tới
chỗ Lâm An Thâm chỉnh lại lọ truyền dịch rồi lại đi ra ngoài.
Từ trước đến nay Lâm An Thâm đều sống trong thế giời của một mình anh, không vì bất kì điều gì mà thay đổi.
Giản Lộ cảm thấy Lâm An Thâm rất thần bí, thật ra thì không chỉ một mình cô cảm nhận thấy điều này .
Công ty Trọng Mộc là một trong những công ty nhà nước được cổ phần
hóa, do nước ngoài góp cổ phần, quyền sở hữu thuộc về bên nước ngoài.
Trong năm trăm công ty Kiến trúc đứng đầu thế giời, Đặng Mộc là một
trong những công ty chiếm vị trí đầu bảng, trong giới kiến trúc là một
cây đại thụ, cái gì gọi là kỳ tích kinh tế cũng có lẽ chỉ đến vậy mà
thôi.
Mà thân là người đứng đầu công ty, chịu trách nhiệm lên ý tưởng thiết kế lại chính là Lâm An Thâm, danh tiếng trong làng thiết kế của anh
càng ngày càng lớn. Tuy nhiên mọi thông tin về anh cũng chỉ dừng ở trong công việc thiết kế, về phần đời tư một tấm ảnh sợ cũng thật khó mà tìm
thấy.
Thâm trầm, thần bí, tài hoa, phi phàm.
Đây chính là toàn bộ những gì mọi người biết về anh.
Thân làm trợ lí của anh Giản Lộ cũng chỉ biết nhiều hơn hai điều:
Một, Lâm An Thâm không trao đổi với bất kì ai vô luận bằng lời nói, ánh mắt hay cử chỉ.
Hai, Lâm An Thâm ghét tất cả các loại âm thanh vô luận là giọng nói hay tiếng hát bất kể hay hay dở.
Ở công ty, những thứ anh dùng đến toàn bộ đều là đồ chuyên dụng, lúc
mới đến công ty Giản Lộ thực sự bị “những đồ chuyên dụng của anh” dọa
cho sợ hãi, có thể thấy anh như đang ở giữa phố xá đông đúc mà sống cuộc sống ẩn dật trong thâm sơn.
Buổi sáng, anh đi tới bằng xe chuyên dụng của mình, đi lên phòng làm
việc bằng cầu thang chuyên dụng, mà phòng làm việc cũng đặt trên một
tầng riêng. Bởi vì anh thích yên tĩnh nên công ty đặc biệt tách phòng
làm việc của anh ở riêng một tầng, tách khỏi những nhân viên của công
ty, tránh triệt để sự ầm ỹ. Phạm vi làm việc của anh cũng chỉ nằm nguyên trong không gian một cái gian phòng ấy. Giản Lộ xử lí tất cả các công
việc của cô trong một phòng khác phòng làm việc rộng lớn, lạnh lùng của
anh, cũng may cô từ sớm đã có thói quen một người thanh tịnh.
Giản Lộ đứng mệt mỏi, Lâm An Thâm vẫn còn đang cầm bút sửa bản vẽ.
Sau hai năm kinh nghiệm làm việc chung cùng Giản Lộ, làm việc cùng
với anh duy nhất có một vấn đề cần phải hiểu đó là: Tuyệt đối không nói
chuyện.
Để nhớ được điều này là nhờ một sự việc phát sinh không lâu sau khi cô đến công ty làm việc.
Ngày đó, Giản Lộ vừa mới ăn xong bữa trưa quay trở lạị, thấy một
người Tây Ban Nha có vẻ rất có khí thế đang chạy đi chạy lại gấp đến độ
như kiến bò trong chảo nóng ở đại sảnh. Bên cạnh có mấy nhân viên cao
cấp của công ty cũng với vẻ mặt vô cùng lo lắng. Phương tổng nhìn thấy
Giản Lộ giống như thấy chúa cứu thế nắm lấy tay cô, bảo cô đi thông báo
cho Lâm An Thâm có Tổng giám đốc tập đoàn SOPIE từ Tây Ban Nha muốn cùng nhà thiết kế của Trọng Mộc nói chuyện. Giản Lộ nhớ rõ SOPIE là khách
hàng lớn nhất của công ty trong năm nay, không thể đắc tội được. Nhưng
ai cũng biết là Lâm An Thâm không dễ chọc vào, anh không bao giờ tiếp
bất kì vị khách nào. Bây giờ đưa ra yêu cầu như vậy, chẳng khác nào muốn nhổ lông hổ sống. Nhân viên cao cấp đương nhiên không dám đi nên bảo
Giản Lộ thế chân, cô đương nhiên trở thành con dê thế mạng.
Giản Lộ vừa mới ăn no quay lại, nhưng mỗi bước tiến lại gần phòng làm việc của Lâm An Thâm lại khiến cô đổ mồ hôi không ngừng, gõ cửa phòng
Lâm An Thâm như là để thông báo. Bên trong thật lâu không có tiếng đáp
lại, Giản Lộ chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập liên hồi, quay đầu lại
phía sau mấy nhân viên cao cấp cũng nín thở không thôi.
Rất lâu sau, mọi người cũng không biết phải làm như thế nào thì cửa từ bên trong bỗng nhiên mở ra.
Thân ảnh cao lớn đi ra làm Giản Lộ đứng bên cạnh không kịp phản ứng.
Đó là lần đầu tiên Giản Lộ sâu sắc cảm nhận được sự thâm trầm của Lâm An Thâm tuy nhiên đây là bổn phận của anh. Cô ý thức được rõ ràng sự xuất
hiện của Lâm An Thâm làm cho mọi người vô cùng hứng thú cùng bất ngờ.
Chỉ thấy Lâm An Thâm ngồi ở một vị trí trung tâm của bàn họp đem hai
tay hơi nâng lên chào khách, sau cúi đầu bảo cô đi pha nước trà. Giản Lộ bưng trà quay lại thì cũng đã thấy mọi người ngồi nay ngắn trên bàn hội nghị.
Yên lặng như tờ.
Tổng giám đốc ương ngạnh người Tây Ban Nha muốn gặp Lâm An Thâm cũng
đã không giữ được cái khí thế như lúc ban đầu, nhìn Lâm An Thâm trầm mặc mà an tĩnh. Mà Lâm An Thâm lẳng lặng ngồi thẳng vẻ mặt toát lên sự
bình thản. Anh ở trong im lặng toát ra một loại khí thế, Giản Lộ không
biết miêu tả loại khí thế này làm sao cho phải, không phải khí phách
trầm ấm bao trùm thiên hạ cũng không phải loại cao cao tại thượng ngông
nghênh, tóm lại Lâm An Thâm trên người có một loại từ trường mà người
bên ngoài nhìn vào khiến họ tự động nín thở.
Lâm An Thâm bắt đầu thảo luận về phương án thiết kế cho SOPIE, có thể nhìn thấy được các cán bộ cấp của của công ty thở ra nhẹ nhõm. Tổng
giám đốc của SOPIE đưa ra một số yêu cầu, Lâm An Thâm rất chân thành
lắng nghe sau đó đưa ra những câu trả lời vô cùng chuyên nghiệp, tại sao không được và như thế nào để thực hiện được. Rất nhiều từ chuyên ngành
từ trong câu trả lời của anh tự nhiên đi ra thỉnh thoảng còn kết hợp với một số các động tác tay.
Giản Lộ như thế mới biết được giọng nói của anh lúc bình thường có
bao nhiêu chậm rãi hơn nữa lại vô cùng rõ ràng khúc chiết. Cô thầm nghĩ, Lâm An Thâm băng giá trong lòng mình có lẽ đã bị phá vỡ.
Lúc này tổng giám đốc của SOPIE tỏ vẻ vô cùng hài lòng với thiết kế
của Lâm An Thâm, chấp nhận trả ra gấp đôi thù lao. Ông ta đưa tay ra
muốn bắt ra để chứng tỏ việc thảo luận vô cùng thành công nhưng là Lâm
An Thâm không nắm lấy tay ông ta.
Tất cả mọi người bị lời nói của anh dọa đến.
Anh nói: “Thật xin lỗi, tôi sẽ không hợp tác cùng với ông. Nếu như
hợp tác mà ngay cả thói quen của tôi cũng không được tôn trọng thì tôi
không có hứng thú làm ăn.”
Tất cả mọi người trừ cái người vừa mới nói kia đều trợn mắt há mồm.
“Vừa rồi là những kiến nghị của tôi với thiết kế của ông, vì vậy ông không cần tìm hiểu gì hơn.”
Sau đó cái người vừa mới nói xong đó ưu nhã quay trở về phòng làm việc của mình.
Trước khi đóng cửa không quên nhắc nhở Giản Lộ: “Thay toàn bộ những
ghế đã bị ngồi qua trong bàn hội nghị, những cốc đã dùng cũng đem đổi
hết. Những việc khác để lại cho nhân viên quét dọn lúc 7 giờ tối.”
Cửa được đóng lại không để lại bất kì một tiếng động dư thừa nào.
Tất cả mọi người đứng hình tại chỗ.
Giản Lộ sửng sốt một lúc lâu, nghĩ tới sao anh không cho người đem
đổi luôn cánh cửa đó đi vì vừa rồi cô cũng đã chạm qua vài cái.
Kể từ đó, từ trong đến ngoài công ty không ai dám trái với yêu cầu
của Lâm An Thâm. Từ đó, trong mắt của Giản Lộ, khó có ai có thể đem so
sánh được với hình tượng của Lâm An Thâm.
Lâm An Thâm làm xong mô hình rồi mới ngửa cổ. Một mảnh đau nhức. Quay đầu nhìn về phía bên kia sô pha, cô đang dựa vào thành ghế ngủ thiếp
đi, mỗi một lần hít thở đều rất có quy luật. Anh rung chuông để y tá vào rút kim truyền. Sau đó đi tới gần, đến trước mặt cô tinh tế đem khuôn
mặt lúc ngủ của cô đánh giá một lượt. Lông mày nhàn nhạt hòa cùng đôi
mắt có thần, đôi môi cùng chiếc mũi. Một khuộn mặt vốn đơn giản lại cũng chẳng phải là một mỹ nữ, cũng không có khí chất hơn người nhưng lại làm cho anh không thể rời mắt được.
Giản Lộ ngủ không yên ổn, cảm nhận được một ánh mắt nóng rực đang
nhìn vào mình. Mở mắt khẽ giật mình, Lâm An Thâm cứ như vậy đang nhìn
chằm chằm vào cô. Ánh mắt anh làm cô không tự chủ cảm thấy nóng lên mà
anh lại không hề e dè.
Bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu, Giản Lộ hoài nghi trong cuộc chiến
bằng ánh mắt này mắt cô có thể bị nội thương, nếu không tại sao lại nhìn thấy trên gương mặt của đầu gỗ Lâm An Thâm vẽ ra một nụ cười trên mép.
Đang khẳng định chính mình bị nội thương, Lâm An Thâm ngồi xuống bên
cạnh .
A! Giản Lộ trong lòng thầm hô to.
Thời khắc này cô chỉ muốn nhanh chân bỏ chạy nhưng Giản Lộ khẳng định là do từ trường của Lâm An Thâm tác động khiến cô lại không thể tự
khống chế thân thể mình, chỉ đành ngây ngốc ngồi nguyên tại chỗ. Tâm cô
chợt nổ lớn, Lâm An Thâm thế mà lại có lúc chủ động ngồi cạnh người
khác.
Tim Giản Lộ đập dồn dập, sớm biết anh không bình thường nhưng hành
động của anh hôm nay thật sự rất quái dị. Đầu óc vốn đã đại loạn không
nghĩ ra được bất cứ điều gì.
“Giản Lộ”
Lâm An Thâm gọi cô giống như lần đầu tiên anh phỏng vấn cô, anh cũng
gọi cô như vậy. Khi đó cô với anh vẫn chưa có hiểu biết gì đáp: “Tôi
là…”, khẩn trương chờ đợi câu hỏi của anh, ai biết được anh gọi cô xong
lại không có nói gì nữa, nhìn sơ yếu lí lịch của cô một lúc lâu, sau đó
cứ như vậy rời đi, không nói một lời nào. Khi đó cô ngoài cảm giác khó
hiểu còn cảm thấy anh thật bí hiểm. Nhưng bây giờ, cô chỉ muốn biết anh
có phải hay không bị bệnh nặng cần đi kiểm tra.
“Giản Lộ.” Lâm An Thâm gọi cô một lần nữa, ánh mắt của anh cũng dừng lại trên khuôn mặt cô.
Giản Lộ không dám nhìn thẳng vào mắt anh, trong lòng hận vì sao mình không phải làm từ vật cách điện.
Lâm An Thâm vẫn nhìn vẻ mặt biểu lộ phong phú của Giản Lộ, cơn nhức ở bả vai giảm đi không ít: “Ở cùng một chỗ với anh, làm bạn gái của anh.”
Cả người Giản Lộ nhất thời đóng băng.
Cô tin tưởng chính mình nghe nhầm. Đúng, nghe nhầm, nghe nhầm, nghe nhầm…
Lâm An Thâm cũng hiểu rõ hết thảy. Nụ cười trên miệng chợt héo.
“Anh không nói đùa. Em hãy cân nhắc kĩ.” Nói xong, anh một lần nữa đứng lên quay trở lại giường bệnh, thu dọn lại dụng cụ vẽ.
Đêm xuống, nói nhiều hơn một câu.
Lâm An Thâm nói: Hôm nay là một đêm đầy sao.