Không dễ gì Cố Tiểu Khả mới hiểu được, ý của con hổ chính là chuyện nó bị chuyển tạm đi vườn động vật hoang dã núi Đại Loan.
Tiểu Vương Đông Bắc nghiêng đầu chìm vào hồi ức, cái đuôi to lông xù ở sau người thong thả vẫy trái vẫy phải, có thể thấy được tâm trạng của con hổ bây giờ rất tốt.
[Ở một chỗ rất xa, ở đó bản vương có một địa bàn vô cùng vô cùng lớn.]
[Chỗ đó có núi có sông còn có rất nhiều cây, tui thật ra lại rất vui khi ở chỗ đó, bởi vì ở đó có một tảng đá gãi ngứa mà bản vương thích nhất.]
[Đại vương, tui nói với cô này, tảng đá gãi ngứa kia hơi bị lợi hại đó! Mặc dù không lớn lắm nhưng lại rất rất tốt!]
[Mỗi lần bản vương ở đó cọ lưng gãi ngứa đều vô cùng vui vẻ, vui đến mức lăn qua lăn lại trên mặt đất, còn vui hơn cả ăn hết một con trâu nữa!]
[Đáng tiếc chỗ có tảng đá gãi ngứa đó cách chỗ lên xuống xe của thú hai chân không xa, nhân viên nuôi dưỡng không cho phép loài hổ chúng tôi tuỳ ý đến gần.]
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT